Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 31

Ta và sư tỷ một người trên trời cao một người rơi xuống đất, chỉ trong chớp mắt đã cách nhau khá xa. Hoa cỏ rực rỡ dưới thung mở rộng vòng tay đón chờ ta, ta nhắm mắt lại, chờ đợi lúc mở mắt ra đã ở bên ngoài trận. Không ngờ thứ ta chờ được lại là một đôi cánh chim cực lớn. Ngay trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc sắp chạm xuống đất, nó kịp thời túm được cổ áo ta, xách ta lên giữa không trung.

Ta quả nhiên là một chiếc bình tốt số, mỗi lần tới đường cùng thì luôn có lối thoát ở trước mặt.

Con chim vĩ đại kia đưa ta bay qua hốc núi, bay về hướng mỏm đá lớn ở vách núi xanh đối diện. Từ xa, ta thấy một bóng dáng dong dỏng tuấn tú đứng ven đá, khoanh tay đối mặt với thung sâu, như thể đang lẳng lặng chờ ai đó…

Con chim khổng lồ đằng sau hắn đang túm Mạn Mạn sư tỷ vừa mới sợ tè cả ra quần rơi xuống đất.

Là hắn…

Lòng ta bỗng ngập tràn mừng vui, ta huơ tay reo lên với hắn: “Sư huynh… Sư huynh… Sao huynh lại tới đây? Chẳng phải huynh không đi sao…”

Con chim vĩ đại kia đưa ta tới mỏm đá, thả lỏng vuốt ra. Ở một khoảng cách vực sâu tầm một trượng, nó ném ta về hướng Tinh Trầm như ném một cái tay nải.

Với sở thích ác ôn thường ngày của Tinh Trầm, chắc hẳn hắn sẽ uyển chuyển lắc người tránh đi, khóe môi nhếch lên thành nét cười châm biếm, ung dung giữa chốn xô bồ thưởng thức cảnh tượng ta chìm sâu xuống đáy như chim nhạn chúc đầu hoặc ngã ụp ra đất như chó dữ chụp mồi.

Nhưng ngạc nhiên thay, hắn lại không tránh né, còn vươn cánh tay ra…

Ta yên tâm lớn mật ngã vào lòng hắn.

Hắn bế ta, lảo đảo lùi một bước về sau. Lúc đứng vững rồi, không ngoài dự kiến, hắn thả lỏng tay ra, vẫn muốn xem cảnh ta chúc đầu xuống đất…

Bổn bình đây còn chưa chịu đủ khổ đau vì hắn sao? Hai tay ta đã sớm vòng qua cổ hắn, hắn thả tay ra là bị ta túm lại ngay, lảo đảo suýt ngã.

Hắn đành bế ta lên lần nữa, sượng sùng im lặng một lát rồi mới đặt ta xuống đất.

Ta không so đo với hắn, cười nói: “Đa tạ sư huynh.”

Hắn bỗng nhiên xoay người, sờ tai mình rất khẽ khàng, chỉ khoe cái gáy kiêu căng cho ta nhìn.

“Đi thôi…”

Hắn nói xong thì tự đi về phía trước.

Ta vội chạy lên trước xem Mạn Mạn sư tỷ ngã có đau không. Sư tỷ sõng soài trên mặt đất, hai mắt nhìn ta đăm đăm, lẩm bẩm: “Ngọt quá…”

Ngọt… Hả… Ai rải đường ở đây à…

Chúng ta đi qua một đoạn đường núi gập ghềnh, vào một mảnh rừng tốt tươi. Vì tán lá của những cây cổ thụ che hết trời, nên trong rừng chập choạng như lúc hoàng hôn. Không biết có phải tại cánh rừng quá lớn hay không, mà ta hình như luôn nghe thấy tiếng sàn sạt kỳ quái trên đầu mình. Ta vô thức theo sát Tinh Trầm, Mạn Mạn sư tỷ theo sát ta, vẫn không dám tới gần Tinh Trầm quá.

Tinh Trầm ngẩng đầu nhìn bóng cây rậm rạp phía trên mình, đi một lát thì đột nhiên khom lưng nhặt một hòn đá nhỏ từ mặt đất, giơ tay ném nó lên.

Chỉ nghe một tiếng “Au ui” vang lên, có thứ gì đó rớt xuống từ trên cây, đập mặt xuống đất.

Đập cái ruỳnh, nghe mà đau thịt…

Những tiếng r3n rỉ chửi bới vang lên từ đống xanh mướt trên mặt đất, ta tò mò ngồi xổm xuống gí lại gần xem. Nó là một con yêu quái nhỏ khoác áo choàng màu xanh lá. Nó có mũi có mắt, nhưng trên trán lại u một cục. Không biết trời sinh đã như thế, hay là do ban nãy ngã dập mặt xuống đất.

“Ranh con mù dở láo toét, thứ ch0 đ3 lai tạp, cục kít nhà mi, dám quật ông nội mày ngã xuống cây… Úi cha cha…”

Tai ta lập tức như được mưa rào gió dữ rửa tội, quả thực đã bước vào một cánh cửa thông đến thế giới mới.

Thô tuc, hóa ra cũng có thể rung động lòng người lòng người đến vậy.

Tiểu yêu kia ôm trán nhảy phắt lên khỏi mặt đất, chỉ vào mũi ta định mắng chửi tiếp, thế nhưng khi liếc thấy Tinh Trầm đứng đằng sau ta, sắc mặt tiểu yêu lập tức chuyển biến bất ngờ: “Trời… Trời đất… Trời đất ơi, sao lại là ngươi…”

Tinh Trầm đạp lên lá rụng từ tốn bước đến, hất vạt áo ngồi xổm xuống cạnh ta, khóe miệng cong lên thành nụ cười. Ta thầm đổ môi lạnh thay con tiểu yêu giỏi chửi người kia. Nếu không chứa đầy ý xấu trong bụng, thì cha nội này sao lại cười như tắm mình trong gió Xuân vậy chứ…

“Trùng hợp quá nhỉ…”

Tinh Trầm cười nói với tiểu yêu kia.

Đôi chân ngắn ngủn gầy nhẳng của con tiểu yêu bắt đầu run rẩy không tự chủ được. Lông mày nó giừn giựt, như thể đang nhớ lại quá khứ kinh hoàng nào đấy. Nó lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Sao sáng nay ra ngoài mình không tự bói một quẻ nhỉ. Phỉ phui, cát vàng mờ mắt, mỡ heo che tim, vốn chỉ định luộc lũ nhãi ranh này lên, nào ngờ lại tự vo mình bỏ vào trong nồi…”

Ta lặng lẽ liếc nhìn Mạn Mạn sư tỷ, rất muốn hỏi tỷ ấy liệu có thể mang con tiểu yêu trong mê trận này ra ngoài nuôi được không…

Tinh Trầm ngắt chuỗi lẩm bẩm của con tiểu yêu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không gặp nhau một giáp, mê trận này từ biển cả biến thành rừng sâu. Vậy mà mi vẫn như trước, đến cả cách chào mừng bạn cũ cũng y nguyên, hoài niệm làm sao…”

Tiểu yêu vô thức sờ lên cục u trên đầu, đôi mắt như đậu đen lóe lên vẻ ác độc. Nụ cười gượng gạo lại hiện lên trên mặt nó, nó ngượng ngùng nói với Tinh Trầm: “Nếu đức ông có hứng, sao lại tới chơi chỗ chẳng có gì hay hớm này…”

Dường như Tinh Trầm liếc qua mặt ta một thoáng như chuồn chuồn lướt nước rồi đi, vô cùng kiên nhẫn nói với tiểu yêu: “Lần trước không hay hớm, nhưng lần này thì khác, ta thấy chỗ nào cũng hay hớm.”

Những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lập tức chảy xuống trán con tiểu yêu, nó ngượng ngùng vừa nói vừa lui: “Nếu đã vậy, xin mời đức ông cứ chơi cho thỏa. Tiểu nhân còn có việc bận, không ở lại đây quấy rầy nhã hứng của đức ông nữa ạ…”

Nó vừa mới chạy được mấy bước, đã bị Tinh Trầm thong thả ung dung gọi lại: “Một giáp không gặp, ta còn chưa ôn chuyện tử tế với mi. Chi bằng mi tháo hết mấy cái lưới trên cây, rồi đưa chúng ta đi dạo chơi nhé?”

Tiểu yêu kia vừa nghe Tinh Trầm lên tiếng, thì chợt quay đầu lại, sát khí hung hãn hiện lên trên mặt nó. Nó mở tay hất thứ gì đó về phía Tinh Trầm. Dường như Tinh Trầm đã sớm đoán được tiểu yêu sẽ ra chiêu này. Hắn vung tay áo lên, nhốt hết những thứ con tiểu yêu ném ra vào trong tay áo, khiến con tiểu yêu sợ chết điếng quên cả chạy trốn, ngẩn ra tại trận.

Ta cực kỳ tò mò không biết con tiểu yêu kia ném ra thứ gì để đối phó với chúng ta, vội đến gần tay áo Tinh Trầm để xem.

“Cẩn thận…”

Lần đầu tiên ta nghe được chút hoảng loạn trong giọng hắn. Bỗng dưng, một cục lông xù bay thẳng về phía ta.

“Oa, lại đây…”

“Dừng lại…”

Ta và Tinh Trầm đồng thời hô to.

Cục lông nhỏ kia bỗng dừng lại một cách thần kỳ, trôi về phía Tinh Trầm, rồi lại lơ lửng bay qua chỗ ta, trông như đang trong tình thế khó xử.

Tinh Trầm hơi kinh ngạc liếc ta, nói một câu với cục lông nhỏ: “Về đây.”

Cục lông nhỏ nghịch ngợm chui vào tay áo Tinh Trầm.

Mạn Mạn sư tỷ run giọng nói: “Sâu… Sâu… Sâu đục xương…”

Ta kinh ngạc nhìn về phía sư tỷ: “Sâu đục xương gì cơ, sư tỷ bảo mấy cục lông nhỏ này á?”

Sư tỷ liếc ta như liếc đứa điên, rồi lại nhìn Tinh Trầm, lấy hết can đảm hỏi: “Sư… Sư huynh, sao huynh dám bỏ sâu đục xương vào trong tay áo? Mà sao chúng nó lại ngoan ngoãn thế này…”

Tinh Trầm đáp không sao cả, quay đầu nhìn về phía con tiểu yêu đang đờ ra vì sợ: “Lũ sâu này mi mới nuôi gần đây phải không, sao chúng lại không nghe lời mi vậy?”

Tiểu yêu đã sợ tới nỗi mặt xám như tro, chân run đùng đùng nói: “Không phải thế đâu ạ, ban nãy chẳng biết tại sao, mấy con bọ không nghe lời này lại tự chạy ra, còn quấy nhiễu đức ông đây…”

Tinh Trầm túm mấy cục lông nhỏ trong tay áo ra, ta nghe thấy tiếng sư tỷ xuýt xoa hít vào ở sau mình.

Hắn đi đến cạnh con tiểu yêu đang run như cầy sấy, ngồi xổm xuống, bỏ từng cục lông nhỏ trong tay mình vào cổ áo con tiểu yêu.

“Cù nó trước đã…”

Sau khi hắn nói thế, tiểu yêu ngã ra đất, bắt đầu lăn lộn cười cợt như điên, vừa cười vừa kêu to: “Xin đức ông tha mạng, ha ha ha, đức ông tha mạng.”

Mạn Mạn sư tỷ lại xuýt xoa hít khí lạnh vào: “Sâu đục xương mà còn dùng kiểu này được nữa, hôm nay coi như đã được mở mang tầm mắt rồi…”

Tiểu yêu vừa lăn lộn cười như điên như dại, vừa ch4y nước mắt xin tha. Tinh Trầm chỉ nhìn nó mà mặt không đổi sắc, vô cùng tàn nhẫn.

Ta tặc lưỡi, chọc thằng nhãi này, quả nhiên không phải chuyện đùa…

Ngay khi ta cảm thấy con tiểu yêu có khi sắp tắc thở vì cười, thì từ khu rừng cổ thụ che trời, rất nhiều tấm lưới to đột nhiên lũ lượt rơi ra. Trong mỗi lưới đều có vài ba đệ tử Lưu Ba, hai tay họ bắt chéo sau lưng, miệng bị bít lại, bị trói thành từng cục tứ tung ngang dọc.

Lưới vừa rơi xuống đất, người con tiểu yêu lập tức thôi ngứa. Ta và Mạn Mạn sư tỷ trợn mắt há mồm chạy tới cứu người.

Tiểu yêu lau khuôn mặt ướt nhèm nước mắt vì cười, quỳ phụp xuống dưới chân Tinh Trầm: “Thưa đức ông, con nghe ông ạ, xin ông chớ để con sâu kia đục xương con.”

Tinh Trầm gật đầu: “Vậy mi lên trước dẫn đường đi.”

Mấy người được Tinh Trầm cứu ban đầu còn do dự, vài kẻ đánh bạo đi lên nói lời cảm tạ hắn, cảm ơn cảm huệ xong thì đuổi theo chúng ta. Đám còn lại cũng túm năm tụm ba nối gót đằng sau.

Tiểu yêu nịnh nọt nói với Tinh Trầm, các đệ tử vào mê trận, đầu tiên sẽ phải thể hiện phép thần thông của mình để bay qua khe núi ban nãy, sau đó đi vào mảnh rừng này. Nó đã bày ra rất nhiều lưới lớn trong rừng, ngắm sẵn có ai đi qua thì sẽ im lặng thả lưới. Nó yểm sẵn chú trói buộc trong lưới, không cần nó động thủ cũng có thể trói chặt từng đệ tử. Vốn nó định rải thêm mấy lưới nữa rồi kết thúc công việc, lựa mấy đứa da thịt non mịn bọc trong đất đỏ, đoạn bắc lửa nướng lên, đặng trút giận thay cho đám yêu tinh yêu quái dưới gầm trời này, khiến các thần tiên cũng phải nếm thử mùi vị chịu khuất phục…

“Thưa đức ông, ban nãy còn có một đám người khác tới. Kẻ đi đầu trông hung dữ lắm, cũng có đông người theo sau, nên con không dám chụp họ bằng lưới, thả cho họ qua rồi…”

Theo mô tả của con tiểu yêu này, chắc hẳn đấy là Tễ Nguyệt sư huynh và đám Nguyên Lại sư huynh ngày thường vẫn hay vây quanh anh ta.

Ta tò mò hỏi tiểu yêu kia: “Ngươi tên là gì?”

Tiểu yêu gãi gãi đầu, nheo mắt đánh giá ta từ đầu đến chân, trả lời với vẻ kiêu căng ngạo mạn: “Bà cô đây là tinh linh sinh ra trong mê trận này, tên là Cố Nội Ngươi.”

Con tiểu yêu này, quanh co lòng vòng trêu chọc người khác.

Ta lại hỏi nó: “Vì sao sâu của ngươi không nghe lời ngươi, mà lại nghe lời sư huynh ta?”

Mặt tiểu yêu lại tỏ vẻ khó chịu, nó nói sẵng với ta: “Làm sao ta biết được, e rằng ngài ấy có số mệnh chân long, sau này sẽ làm vua của chúng tiên, thống trị Lục giới, ai lại dám không phục ngài ấy chứ.”

Con tiểu yêu này đúng là chém gió phần phật, ta chỉ hỏi chuyện về cục lông nhỏ thôi, nó còn nhắc tới cả số mệnh chân long nữa, định hù ai thế.

Tiểu yêu vừa sẵng giọng với ta xong, lúc quay sang nhìn Tinh Trầm lại ngoan ngoãn đáo để, “Lần trước đức ông chỉ tới để tra tấn con chơi, chẳng thèm để mắt đến đèn hoa sen, sao lần này lại muốn lấy nó ạ?”

Ta không nhịn được, bèn nói chêm vào: “Sư huynh, lần trước huynh không hái được đèn hoa sen ạ?”

Có lẽ sáng nay Mạn Mạn sư tỷ sắp bị ta làm cho tức chết, tỷ ấy đảo mắt khinh khi nói: “Phinh Phinh, sao muội chẳng chịu nghe ngóng gì vậy. Hôm qua chẳng phải Cảnh Húc sư huynh đã nói rồi sao, phàm là đệ tử nào từng hái được đèn hoa sen, thì sẽ không thể hái đèn nữa. Lần trước Cảnh Húc sư huynh, Nam Du sư huynh và Cầm Tịch sư huynh từng hái được đèn, nên ba người họ không tham gia lần thi này.”

Hóa ra là thế. Ta chẳng biết hôm qua mình đã nghe gì, nói chung chỉ một lòng mong ngóng được sớm bay ra khỏi núi Lưu Ba, đi thăm thú thế gian thôi.

“Sư huynh, huynh yên tâm, lần này muội nhất định sẽ trợ giúp huynh đứng đầu.”

Ta tận dụng thời cơ lấy lòng hắn.

Mạn Mạn sư tỷ gí sát gần tai phải ta, thì thầm: “Phinh Phinh, da mặt của muội đúng là, chậc chậc…”

Ta đáp lại tỷ ấy bằng một nụ cười mỉm đầy ẩn ý. Hết cách rồi, kiếm ăn dưới miệng hổ đâu phải dễ…

Một câu nhẹ tênh bỗng bay tới bên tai trái: “Ừ…”

Ta chợt nhìn về phía Tinh Trầm, lại thấy khóe môi hắn khẽ giật giật, như vương một nụ cười nhạt…

Ta nghi mình hoa mắt, dụi mắt nhìn lại, nhưng ý cười kia đã biến mất không còn tăm hơi, làm lòng ta hoang mang.

[HẾT CHƯƠNG 31]
Bình Luận (0)
Comment