Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 50

Ta cứng họng, những lời qua loa lấy lệ mình nói với Tiểu Thất ban nãy lại bị hắn nghe thấy hết rồi. May thay ta cũng không chỉ tên nói họ, kẻo không ông cố nội đây sẽ thái ta thành một đĩa thịt ba chỉ, chiên xào nấu luộc tùy hỉ của hắn mất thôi…

Ta lập tức tố cáo kẻ ác trước, lẩm bà lẩm bẩm: “Huynh đã tới rồi, sao chỉ ngồi một bên nghe lén, mà không tới cứu muội sớm hơn?”

Rặng đỏ ửng khả nghi trên vành tai hắn lập tức lan ra toàn bộ tai, sau đấy cả gương mặt hắn cũng đỏ rực như bị lửa lan, trông thật là đáng yêu.

Ta không khỏi nhìn hắn đăm đăm. Ta muốn biết gã chủ nợ trước giờ luôn kiêu căng ngạo mạn, có gương mặt đẹp có một không hai ở Lưu Ba, như được tạc ra từ băng của Nam Cực Tiên Ông của mình, đã bao giờ nóng rực thế này chưa.

Khuôn mặt nóng rẫy như bếp lò đỏ lửa trước mặt ta quả thực đáng yêu chết lên được. Nếu không phải sợ hắn sẽ đập mình chết tươi tại trận, ta rất muốn duỗi tay ra n4n bóp gương mặt vừa dữ dằn vừa đáng yêu của hắn thả ga.

Tinh Trầm bị ta nhìn thì biểu cảm càng trở nên quái lạ hơn. Hắn xấu hổ ho nhẹ một tiếng, tránh ánh mắt đau đáu của ta, chỉ lạnh nhạt nói với Tiểu Thất đang ôm tay lăn kềnh dưới đất: “Ta sẽ chặt hắn ra thành tám mảnh cho muội xem.”

Một thanh trường kiếm tỏa ánh hàn lạnh thấu xương lập tức xuất hiện trên tay hắn. Hắn nhướn đuôi mày tuấn tú liếc ta, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười ngông cuồng thiếu niên. Hắn tùy tay vung thanh kiếm kiểu cách về phía Tiểu Thất. Trái tim ta lại run lên. Bình thường ông tướng này đánh nhau sấm rền gió cuốn tàn nhẫn dữ lắm, đã bao giờ màu mè thế này đâu.

Ánh kiếm của Tinh Trầm như sao băng, đâm thẳng vào ngực Tiểu Thất. Hai cô cáo con Tường Đầu Thảo và Tùy Phong Đảo đột nhiên chắn phía trước Tiểu Thất. Ta cũng sợ tới nỗi hồn vía suýt lên mây. Nếu không đề cập đến việc Tiểu Thất ép hôn ta tối nay, thì tình nghĩa chung đụng mấy hôm giữa ta và ba người họ cũng là thật. Nhẽ nào ta lại để sư huynh chém họ?

Ta kinh hãi tới mức lạc cả giọng đi: “Sư huynh đừng làm họ bị thương.”

Mũi kiếm của Tinh Trầm đã đặt trước ngực Tiểu Thất, nghe thấy tiếng gào từ đằng sau của ta, hắn đổi hướng ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, huơ kiếm xoèn xoẹt khiến người ta hoa cả mắt. Bộ áo cưới đỏ thẫm phong lưu phóng khoáng của Tiểu Thất lập tức tan tác thành một trăm tám chục mảnh. Ở phần ngực của cậu ta, không rõ là do trùng hợp hay vì kỹ thuật dùng kiếm điệu nghệ, mà mấy vết máu thình lình tạo thành một con rùa sinh động như thật…

(Rùa: Vương Bát: là một câu chửi của người Trung Quốc, nghĩa là đồ khốn nạn, đồ nhát chết.)

Tinh Trầm hài lòng nhìn kiệt tác của mình, cười khẩy với Tiểu Thất: “Hôm nay ông đây mát tính, tạm thời tha cho ngươi.”

Hắn nói xong thì thu kiếm xoay người đi về phía ta, nụ cười đẹp đẽ tươi tắn trên môi như chứa chan toàn bộ nét phóng khoáng ấm áp của gió Xuân tháng Ba.

Ta vốn có đầy một bụng nghi hoặc muốn giáp mặt hỏi Tiểu Thất và hai con cáo con cho rõ. Ngặt nỗi Tinh Trầm túm tay ta kéo ta ra ngoài ngay, chỉ trong nháy mắt đã bay tuốt lên trời, cưỡi mây rời khỏi núi Không Tang giữa màn đêm đen kịt. Ta lặng lẽ ngoái đầu liếc nhìn điền trang đèn đóm tối om nhà Tiểu Thất. Cuối cùng vẫn không thể nói với ba người họ một tiếng tạm biệt hẹn gặp ngày sau…

Tầng mây dày nặng trĩu treo trên bầu trời, chỉ trong chốc lát, những hạt mưa đã rào rào trút xuống. Ta thấy có ánh lửa nhấp nháy ở thôn xóm dưới chân núi, bèn nói với Tinh Trầm: “Sư huynh, chúng ta tìm mái hiên trú mưa một lúc đi ạ.”

Tinh Trầm gật đầu, nhẹ nhàng đưa ta đáp xuống một tiểu viện có hàng rào thưa thớt.

Đêm khuya tĩnh lặng, hai gian nhà trong tiểu viện đã đóng cửa tắt đèn, chỉ có tiếng mưa tí tách rơi. Chúng ta rón rén đi đến một mái hiên lùn.

Ta đứng sóng vai với Tinh Trầm dưới mái hiên, hơi ngơ ngẩn ngắm màn mưa lặng lẽ đan chéo đất trời. Tinh Trầm đột nhiên kéo tay ta qua, lật lại nhìn đầu ngón tay của ta.

Ta cúi đầu nhìn theo mắt hắn, chợt thấy lỗ thủng trên đầu ngón tay do Tiểu Thất đâm phải vẫn còn là một điểm nhỏ đỏ sậm. Đến tận lúc này ta mới muộn màng nhận ra cơn lạnh lan toả khắp sống lưng. Ta thủ thỉ nói với Tinh Trầm: “Ban nãy ở trong sảnh, ngoài Tiểu Thất và hai đứa cáo con, hoá ra những người khác đều là giấy. Muội thấy họ vừa nói vừa cười, đúng là quái dị ghê đó, không biết đó là tà thuật gì.”

Tinh Trầm nói nhẹ tênh: “Muội bất cẩn quá rồi đấy…”

Ta sợ đánh thức người đang ngủ trong nhà, nên thì thào giải thích: “Tiểu Thất với hai bé cáo con kia thật sự tốt tính lắm luôn, cũng rất hợp với muội. Có nhìn kiểu gì muội vẫn cảm thấy họ không giống kẻ sẽ tính kế lừa muội. Lần này đi vội quá, cuối cùng cũng không có cơ hội giáp mặt hỏi thẳng họ.”

Tinh Trầm hình như vừa khịt mũi cười khẩy, “Ban nãy gã bạn cáo của muội muốn hứa hẹn ba kiếp với muội, đây là một loại tà thuật nham hiểm. Nếu muội uống rượu giao bôi với tên đó, thì sẽ phải quấn túm với gã suốt ba kiếp đấy.”

Ta điếng người, “Tiểu Thất hành xử bồng bột quá. Một kiếp đã chẳng chắc được có thể yêu nhau tới cuối cuộc đời, thế mà cậu ta còn nhất quyết đòi ba kiếp. Lỡ mà sơ sẩy, cho không cũng chẳng ai thèm thì biết làm sao…”

Tinh Trầm im lặng nhìn ta. Trông biểu cảm của hắn như đang bực tức chỉ muốn choảng nhau. Một lúc lâu sau hắn mới hờ hững cất tiếng: “Nếu tên đó chỉ cần một kiếp, là muội sẽ đồng ý hả?”

Bấy giờ ta mới phát hiện hình như mình đã quan tâm trật chỗ, vội xua tay nói: “Làm gì có, làm gì có, may mà sư huynh tới cướp cô dâu kịp thời, không thì muội đã rơi vào bẫy rồi.”

Đúng vậy, thế giới rộng lớn bao la, ta đâu đã được chiêm ngưỡng nhiều mỹ nam muôn màu, sao có thể vì một thân cây là Tiểu Thất, mà bỏ lỡ cả rừng rậm kia chứ.

Tinh Trầm hình như lại không biết phải nói gì, mãi lâu sau mới khẽ khàng hỏi ta: “Muội có biết cướp cô dâu có nghĩa là gì không?”

Ta cười nói: “Sao huynh còn không biết cả cướp cô dâu nữa vậy. Chẳng phải ban nãy huynh vừa cướp một lần rồi đó sao?”

Khóe môi Tinh Trầm bỗng giần giật, đôi con ngươi lạnh lùng đột nhiên tối đi, biểu cảm như cười như không mỗi lần chơi đểu ta lại xuất hiện trên mặt hắn. Ta thấy thế thì cực kỳ cảnh giác lùi một bước, gáy đập nhẹ vào ván cửa đằng sau.

Ta đang định đưa tay ra sờ gáy, hắn lại thong thả bước một bước về phía trước. Thân hình dong dỏng đẹp đẽ phóng khoáng bao phủ lên ta đầy o ép. Ta bất giác lùi ra sau, nhưng ván cửa sau lưng lại cản đường lui của ta.

Hắn chậm rãi cúi người xuống, thầm thì hỏi sát tai ta: “Vậy cướp cô dâu về, thì phải dùng vào việc gì?”

Đây vốn là một vấn đề mà hắn đã không ngại thỉnh giáo kẻ dưới hỏi ta, nhưng tiếng thì thầm của hắn tựa như những chiếc gai lông nhỏ xíu, làm gai ốc nổi khắp tai ta ngay tắp lự, rồi lập tức lan tràn khắp tứ chi. Hai gò má ta bất giác nóng lên.

Một cảm giác kỳ quặc, tựa như gió ấm tràn về khắp thế gian khi tiết Xuân vừa sang, đột nhiên ập vào trái tim ta. Ngàn vạn cây cối hoa đào đâm chồi nảy nở chỉ trong khoảnh khắc…

Ta húng hắng cổ họng khô khốc, nói lộn xà lộn xộn: “Sư huynh đã cướp muội về, còn so đo xem dùng muội vào việc gì làm chi… bình thường huynh xài muội còn chưa đủ hao hả?”

Tinh Trầm đột nhiên chống một tay lên cửa, cười khe khẽ, gần như quây ta lại trong vòng tay hắn. Tiếng cười khẽ khàng của hắn vẳng lại bên tai, ta bỗng cảm thấy hơi bức xúc và ngượng ngùng.

Ta đẩy nhẹ hắn một cái: “Cười cái gì đấy?”

Hắn lùi một bước nhỏ vì bị ta đẩy, nhanh tay búng nhẹ lên trán ta, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa tan hết, “Mấy câu linh tinh vớ vẩn này, về sau muội không được nói với ai khác đâu đấy…”

Ta ôm trán, giận mà không dám nói, trừng mắt lườm hắn, nghĩ thầm: Mình nói linh tinh vớ vẩn ở đâu ra, rõ ràng là tại thằng cha này ngu đần dốt nát thì có…

Cơn mưa ngoài mái hiên mỗi lúc một thêm nặng hạt, dường như không có ý định dừng lại. Ta đứng bên hắn không nói gì, yên lặng ngắm mưa. Ngắm được một lát, ta chợt nhận ra có gì đấy khác thường.

Tuy bình thường ông tướng Tinh Trầm là một kẻ không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần hắn mở mồm ra, thì cũng rất thiện nghệ trong khoản chế nhạo mỉa mai người khác. Nhưng không rõ thằng cha này bị chạm cái dây thần kinh nào, mà ánh mắt hắn bỗng hơi mơ hồ, chốc chốc lại dừng trên mặt ta. Mãi lâu sau ta mới phát hiện hình như hắn muốn hỏi ta chuyện gì, nhưng lại ấp úng không nói nên câu, năm lần bảy lượt tính nói lại thôi. Sau rốt, hắn tự dưng quẳng cho ta một câu không đầu không đuôi: “Muội… Có phải muội có gì muốn nói với ta không?”

Mặt ta đờ ra vì bị hắn hỏi đột ngột như thế, chẳng lẽ không phải ta mới là người nên hỏi hắn câu này hả? Người mất hồn mất vía ấp a ấp úng tối nay hình như không phải là ta mà…

Ta chớp đôi mắt trống rỗng nhìn hắn, ngơ ngác nói: “Điều muội muốn nói là, có phải huynh có việc gì muốn hỏi muội không?”

Tinh Trầm nghẹn họng trước câu trả lời tỉnh queo của ta, mãi lâu sau vẫn không thốt ra được chữ nào. Ta nghĩ bụng chắc ông tướng này rảnh quá nên lại muốn sinh sự rồi, đành phải mau mau tìm cái gì đấy giúp hắn giết thời gian. Đầu ta đột nhiên lóe lên, vội nói: “Có, có, sư huynh, huynh nghe muội nói nè…”

Ánh mắt Tinh Trầm đột nhiên trở nên vô cùng rụt rè, nhưng đồng thời cũng như có hai ngọn lửa bùng lên trong đáy mắt, sáng ngời và nóng bỏng, chỉ trong một thoáng đã thiêu đốt hết vẻ rụt rè kia. Khi chạm vào mắt ta, nó như biến thành những vì sao lấp lánh khắp trời, xa xôi mà trong trẻo lạnh lẽo, nhưng cũng là tất cả ánh sáng và hơi ấm trong mắt ta lúc này.

Trái tim ta khẽ run lên, còn chưa kịp cảm nhận được gì, cái miệng thao thao bất tuyệt lại bắt đầu lên cót: “Sư huynh, xế chiều hôm qua khi muội với Tiểu Thất trèo tường vào sân, vì lo bị cha và các anh của cậu ta bắt gặp, nên bọn muội đã chui vào một căn phòng rách nát mà không kịp suy nghĩ. Huynh đoán xem bọn muội nhìn thấy cái gì?”

“Cái… Cái gì?”

Tinh Trầm như thể phải dùng hết sức bản thân mới rít ra được mấy chữ này từ kẽ răng.

Ta thầm tặc lưỡi trong lòng, mới nãy tên này còn ngóng trông ta với vẻ gần như là dịu dàng, vậy mà bây giờ đã làm như chỉ cần liếc ta thêm một cái là có thể chọc mù cặp mắt phượng điên đảo chúng sinh của hắn vậy. Hắn quay đầu đi, đôi môi như băng điêu ngọc khắc mím chặt lại, không thèm nhìn ta nữa.

Tên này lật mặt còn nhanh hơn lật sách ấy...

May thay ta nhìn mãi cũng quen rồi, bèn tiếp tục thêm mắm dặm muối kể: “Bọn muội nhìn thấy một cái bao tải rách nát, uhuhu, sư huynh không biết lúc mở bao tải ra nó ghê tởm phát gớm thế nào đâu. Bên trong là một người toàn thân đầy máu mủ giòi bọ, chỉ còn một đoạn thân với đầu, tay chân mắt mũi mồm miệng hai tai đều bị cắt hết. Không biết con quái vật ấy sống sót kiểu gì, rõ ràng muội còn nghe thấy thứ ấy r3n rỉ. Chắc hẳn trước kia con quái vật đó là một người phụ nữ…”

Ta tự cảm thấy câu chuyện này vô cùng quỷ quyệt ma quái, nhưng Tinh Trầm nghe xong vẫn thờ ơ lạnh nhạt, chẳng thèm để ý đến ta tẹo nào.

Không rõ tại đêm nay vất vả quá, hay là vì khát nước, mà đang kể dở, ta chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Ngay sau đó, hơi nóng kỳ quặc chợt dâng lên từ lồng nguc, tựa một ngọn lửa hừng hực bùng cháy trong tim ta.

Ta kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống, bỗng phát hiện hình như có ánh đỏ lờ mờ đang tỏa ra từ ngực mình. Một lực mạnh sâu không thấy đáy xoay vòng lượn lờ theo ánh sáng đỏ ở giữa ngực bụng ta, như một con mãnh lúc bị giam trong lồng…

Ta chợt hiểu ra một chuyện, kéo Tinh Trầm kêu lên: “Sư huynh mau nhìn này, hình như là nội đan của huynh…”

Ta nói tới giữa chừng thì đột nhiên cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ mũi mình, sau đấy tầm nhìn tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

[HẾT CHƯƠNG 50]
Bình Luận (0)
Comment