Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 87

Hôm kia A Phụ tiễn sư phụ và Sở Dao tiên quân ở vách đá, hôm qua tiễn Tinh Trầm, hôm nay lại tiễn ta.

Đêm qua ta đã tâm sự với người rất nhiều, rất rất rất nhiều dưới mái hiên. Cho đến tận khi giọt sương trước thềm hóa thành sương giá, ánh lửa ấm áp cuối cùng lặng yên tắt lịm trong lò than…

Chúng ta cứ ngồi trong đêm dài lạnh lẽo, nhìn lên bầu trời rợp ánh sao.

Ta hỏi người: “Lời thề máu mà người đã phá vỡ là gì ạ?”

A Phụ cười lắc đầu, “Chớ hỏi con đường phía trước, sáng mai ta tiễn con một đoạn đường.”

Vì thế vào giờ phút này, ta đứng trước vách đá, chia tay người trong nắng sớm nhạt nhòa, không nói lời trân trọng với nhau.

Lục Bạch và chú cáo con của cậu ta cũng theo ra từ lúc nào chẳng hay, đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn chúng ta.

A Phụ ngoái đầu liếc họ, nói với ta: “Để họ lại bên ta mấy ngày.”

Ta gật đầu, yên lặng nhìn người lần cuối, quay lại bước lên mây rời đi.

Giọng A Phụ đột nhiên vẳng tới từ đằng sau…

“Phinh Phinh…”

Ta dừng chân quay đầu, tóc tơ bên má bay bay theo gió, che đi ánh lệ mơ hồ.

Ta nghe thấy giọng người.

“Con và thằng bé, đều có vị trí như nhau trong lòng ta…

“Ta kể cho con biết những chuyện này, bởi vì đây là việc con nên biết. Đường là do con  đi, bước lên con đường nào nên để chính con lựa chọn…”

Ta thầm vâng dạ trong lòng, cúi đầu chào người cách thung lũng trống không. Một giọt nước mắt lọt thỏm trong đám mây dưới chân.

Ta đứng dậy đi xuôi theo chiều gió, không ngoái đầu lại nữa…

“Muội đã đến rồi…”

Nhược Thủy tiên tử hay tin ta đến, thì đích thân ra ngoài động Thủy Tinh để hoan nghênh, từ xa đã nở nụ cười với ta như cách cả một thế hệ.

“Muội đến rồi…”

Ta và nàng đứng ở hai đầu, nhìn nhau dưới ánh sáng dìu dịu của dạ minh châu, thời gian tựa như quay về lần đầu tiên chia tay với nàng. Cách làn sóng gợn kiều diễm, nàng hỏi ta rằng ta tin số mệnh, hay là tin chính mình…

Ta còn nhớ như in mình đã trả lời, “Nếu may mắn, thì tất nhiên là tin số mệnh, nếu xui xẻo, đương nhiên phải tin chính mình.”

Ta nói với nàng: “Còn nhớ lần trước Linh Nhi tiên tử ở suối Tử Sinh muốn muội gọi cô ấy là tỷ tỷ… Thật ra muội mới là tỷ tỷ phải không…”

Thoáng kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt đẹp của Nhược Thủy tiên tử, nàng chợt cười nhạt nói: “Muội rốt cuộc cũng nhận ra chúng ta rồi…”

Ta gật đầu, cũng cười nhẹ nói với nàng: “Còn nhớ lần đầu chia tay, tỷ đã hỏi muội, muội tin số mệnh hay tin chính mình…”

Nhược Thủy tiên tử nhanh chóng đọc ra đáp án của ta lúc đó.

Nàng ấy hẵng còn nhớ rõ, ta hơi kinh ngạc, và hơi cảm động.

Ta cười nói với nàng: “Hóa ra là xui xẻo.”

Nhược Thủy tiên tử hơi xúc động, nhẹ nhàng nắm tay ta hỏi: “Muội tin số mệnh hay tin bản thân?”

Ta cười, “Tất nhiên là tin bản thân rồi…”

Nàng dắt ta trôi dạt vào tẩm điện bằng thủy tinh.

Tất cả vẫn mang dáng vẻ lúc xưa. Ánh sáng dìu dịu từ dạ minh châu chiếu cung điện lấp lánh dập dềnh. San hô hồng xòe nhánh trong làn nước gợn, hương cỏ dao thoang thoảng quất vào mặt, một chú cá nhỏ đuôi tỏa ánh huỳnh quang thản nhiên bơi về phía chúng ta…

Ta đưa tay định sờ nó, lại bị Nhược Thủy tiên tử ngăn lại.

“Muội sờ con cá này là sẽ bị thương đó…”

Nàng kéo bàn tay đang duỗi dở chừng của ta về, vẫy tay với chú cá nhỏ kia, để nó đậu lên vai mình.

Đầu ngón tay tựa như nhớ lại ký ức xa xăm, bỗng nhiên đau nhói.

Ta cúi đầu nhìn thoáng qua tay trái, một vết sẹo nhợt nhạt còn để lại trên bụng ngón trỏ.

Nhược Thủy tiên tử vừa đi vừa nói: “Con cá này là linh hồn của dòng Nhược Thủy, có thể cảm giác được tội nghiệt của kẻ khác. Lần đầu các muội tới chỗ ta, nó từng bơi qua mọi người, cuối cùng dừng trước mặt muội, không biết muội còn nhớ hay chăng?”

Ta gật đầu, cười hơi chua xót, “Khi đó muội còn tưởng là nó thích muội…”

Bàn tay đang nắm tay ta của Nhược Thủy tiên tử siết chặt lại, nàng dịu dàng nói: “Chúng ta đều rất thích muội.”

Ta cảm kích nhìn nàng, tiếp tục thong thả tiến lên trước với nàng theo làn nước gợn.

Hóa ra ngay từ đầu nàng ấy đã biết ta là kẻ có tội, nên mới không muốn chúng ta tiếp tục miệt mài truy xét…

Ta đột nhiên nhớ ra sau khi thoát khỏi mê trận, vào buổi sáng tỉnh lại sau giấc ngủ nặng nề mấy hôm, Tinh Trầm đã rất bất lịch sự khi biết nguyên nhân của vết sẹo trên tay ta.

Chẳng hiểu sao chàng lại không chịu cho ta mượn quyển sách tranh truyền đăng có vẽ con cá nhỏ, hình như còn nói mát ta mấy câu rất khó nghe.

“Đúng là đồ vô dụng…

“Đến cả con cá vàng cũng khiến muội bị thương được…

“Về sau chớ kể chuyện này với bất kỳ ai, nói ra là muội sẽ mất mặt lắm đấy…”

Hình như chàng đã nói như thế…

Khóe miệng ta vô thức giật nhẹ, có lẽ lúc ấy chàng đã phát hiện được điều gì, nhưng lại không cho ta cơ hội nhận ra dù chỉ chút ít.

Khi đó ta đã nghĩ gì nhỉ?

Hình như là không thèm so đo với chàng, việc nhỏ mà không nhịn ắt sẽ hỏng việc lớn…

Ta cụp mắt, khóe môi cong lên rồi lại nhệch xuống, không biết là muốn cười, hay là muốn khóc.

“Hôm nay Linh Nhi có ở đây không?”

Ta hờ hững hỏi.

Tiểu viện trên đỉnh Thần Chung vẫn mang cảnh Xuân suốt bốn mùa, vì muôn hồng nghìn tía khắp sân chưa bao giờ thay đổi theo thời tiết, chỉ bất khuất kiên cường sống tốt tươi.

Trong viện chỉ còn Tiểu Thạch Lựu, Thiên Thanh và ta, thêm cả một con Như Mộng còn học được cách vẫy đuôi khi thấy ta.

Ta vuốt cái đầu to cồ cộ đang sốt sắng dí vào ta của nó, lòng bỗng thấy thổn thức. Như Mộng thương mến xưa kia từng chảnh chọe đến vậy, mà giờ lại tươm tướp đớn hèn thế này, rốt cuộc hơn một tháng rồi nó đã trải qua chuyện gì?

Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh hớn ha hớn hở làm một bàn cơm đoàn viên. Chúng ta bày rượu ăn nhậu trong khoảng sân phồn hoa như gấm, tuyên bố phải uống cả đêm.

Tiếc rằng sức uống của hai con nhóc đúng là không thể miêu tả nổi bằng lời, mới uống hai ly chúng đã chuếnh choáng rồi.

Tiểu Thạch Lựu cười hì hì trèo lên bàn đá, diễn một màn Lăng Ba Vi Bộ giữa đống chén bát, say bí tỉ đưa một câu đố cho chúng ta giải.

“Nhìn xa giống con chó, nhìn gần giống con chó, đúng là con chó thật, có điều không thể đi.”

Ta nhìn Như Mộng ngồi đối diện đang nhòm mình lom lom, cẩn thận trả lời: “Què hả?”

Tiểu Thạch Lựu nấc một cái, nghiêm trang đáp: “Chó chết.”

Ta: “…”

Như Mộng: “…”

Ta mau mắn gắp một miếng thịt viên tứ hỉ nhét vào mồm Như Mộng vào đúng khoảnh khắc nó nhào về phía Tiểu Thạch Lựu, vỗ bả vai nó trấn an một hồi.

(Thịt viên Tứ Hỷ, còn được gọi là thịt viên “Đầu Sư tử” 獅子頭 là một trong những món ăn đại diện cho ẩm thực Huaiyang – là hình ảnh thu nhỏ của ẩm thực Giang Tô (1 trong 4 trường phái ẩm thực đặc sắc của Trung Quốc) nên có thể tạm gọi là ẩm thực Giang Tô. Thịt viên có đường kính tầm 5-10cm, về nguồn gốc cái tên thì nói nôm na là từ hình dáng món ăn: cục thịt viên bự tổ chảng được đặt trong cái tô súp nước dùng gà kèm ít bắp cải đã nấu chín, nhìn hao hao cái đầu sư tử và bờm của nó. Nguồn:.)

Ngón tay mảnh dẻ của Thiên Thanh cầm chén rượu, mắt say lờ đờ mông lung, nó nhẹ nhàng ngâm: “Tình không biết bắt nguồn nơi nào, trong khoảnh khắc đã thành đậm sâu*…”

Ta đang sứt đầu mẻ trán, chợt lấy làm ngẫm ngợi như qua bao bể khổ, đang định buồn bã đối ẩm nâng ly với Thiên Thanh, thì lại nghe thấy con bé lẩm bẩm: “Lần hai suy… Lần ba kiệt…**”

(“Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm, hận bất tri sở chung, nhất tiếu nhi mẫn” – Tiếu ngạo giang hồ – Kim Dung. Dịch: Tình không biết bắt nguồn nơi nào, trong khoảnh khắc đã thành đậm sâu, hận chẳng biết sẽ về nơi đâu, vừa cười đã tan đi mất)

(Lần hai suy, lần ba kiệt: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)

Ta xoay vòng chén rượu, ngửa đầu nhìn lên trời cao vạn dặm, chạm cốc với ông trăng.

Dù chầu rượu này chẳng ra đâu với đâu, nhưng ta vẫn không muốn thả hai đứa về.

Chỉ cần náo nhiệt là đủ rồi, náo nhiệt một chút, đêm sẽ không còn dài quá nữa…

Đáng tiếc rượu chưa quá ba tuần, hai con nhóc đã nằm lăn kềnh càng dạng hết chân tay ra đất, ngủ ngáy khò khò. Ta đành sầu não bố trí chỗ ngủ cho chúng nó.

Ta ra khỏi phòng, muốn đi làm thân với Như Mộng, có lẽ còn có thể giết chút thời gian với nó.

Tìm hết khoảng sân mà không thấy bóng dáng Như Mộng đâu, ta bèn loạng choạng bước ra ngoài sân, ngước mắt lên thì thấy bóng dáng cô đơn của nó bên vách núi.

Ta giẫm lên mặt nền tưới đẫm ánh trắng, đi đến bên vách núi, ngồi xuống cạnh nó, đưa tay ôm chầm cái cổ ấm áp dễ chịu của nó.

“Đang đợi ai thế…”

Ta say ngà ngà, mông lung hỏi.

Như Mộng quay cái mặt cáu bẳn dữ dằn lại nhìn ta, ánh mắt như đang nhìn một đứa đần thối.

Ta xoa cái đầu bự của nó, cười ha hả xin lỗi, “Đầu óc ta chắc hỏng rồi, mi còn có thể chờ ai được nữa…”

Ta vỗ cục đá lạnh băng dưới mông mình, cười nói: “Trông mi như thế, sắp biến chỗ này thành hòn vọng phu rồi đó…”

Như Mộng lại ngoái đầu, đảo mắt cực kỳ khinh khi với ta.

Ta chớp chớp mắt, hỏi nó như một bà chị quan tâm chu đáo: “Sư huynh đi lâu thế rồi, mi có sợ chàng ấy bỏ rơi mi không…”

Như Mộng bực bội cào móng lên mặt đất, ta vội vàng an ủi: “Đừng lo đừng lo, chàng ấy không cần mi nữa thì vẫn còn có ta cần mi mà.”

Tiểu Mộng Mộng không thể nhịn được nữa, nó vùng khỏi tay ra, chạy thẳng không thèm ngoái lại.

Ta vội quay đầu gọi nó: “Ấy… Đừng đi mà… Ta đùa mi đó thôi.”

Ta nhìn nó bực bội nhảy vào lùm cây tối hù, đành chậm rãi quay người lại, lẩm nhẩm câu an ủi còn chưa kịp nói với nó, “Chàng tốt tính như thế, đến cả ta đây chàng còn chẳng nỡ bỏ rơi, sao lại bỏ rơi mi được…”

Đêm dài vừa hết một nửa, làm sao qua nốt phần còn lại đây?

Ta ngồi một mình bên vách núi, yên lặng thở dài một hơi.

Lúc tĩnh lặng, những điều không dám nhớ lại, những chuyện không muốn nghĩ về, lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Ta tiện tay nhặt mấy cành mềm, ngồi bên vách núi lặng lẽ bện vòng hoa. Tuy đêm dài đằng đẵng, nhưng ngân hà lại động lòng người làm sao, không ngủ được cũng chẳng phải điều gì quá đáng tiếc.

Thế giới này tốt đẹp như thế, có thể ngắm nhìn thêm mấy lần thì vẫn rất tuyệt.

Đôi tay ta vụng về, chiếc vòng hoa ta bện dòm méo mó vẹo vọ. Ta ngắm nghía tác phẩm của mình, không lấy làm hài lòng lắm, nhưng bực một lát rồi lại thôi. Trong vườn có bao nhiêu hoa thắm tươi xinh, mình lại hái thêm hoa điểm xuyết lên đấy, dù có méo mó vẹo vọ thế nào cũng chẳng ai nhận ra được.

Xưa nay ta luôn là một chiếc bình vô tư lự…

Ta khoa chân múa tay đo cái đầu bự của Tiểu Thạch Lựu và cái đầu nhỏ nhắn xinh xẻo của Thiên Thanh, bện cho mỗi đứa một chiếc vòng. Ngẫm nghĩ một lát, ta lại nhặt mấy cành dài hơn, tự tay bện vòng cho Như Mộng.

Nước cỏ xanh biếc dính ở trên tay, mang theo mùi thơm đặc biệt, khiến người ta nhớ tới một thời thơ dại không phải lắng lo gì.

Dù thời niên thiếu của ta chỉ có nửa năm ngắn ngủi, rồi bỗng trưởng thành nhanh chóng chỉ trong một đêm, nhanh tới mức đến giờ ta hẵng còn hơi hoảng hốt…

Vết sẹo trên đầu ngón tay hơi nhói lên, ngay sau đó là cảm giác phần lưng ngón tay có vết chai mỏng của chàng nhẹ nhàng ve vuốt ngón tay ta. Ký ức mà khi đó ta không để trong lòng, nay lại như một chiếc dằm cắm ở trong tim.

Ta bất cẩn nhớ tới mấy lời trò chuyện với A Phụ tối qua, cái dằm kia càng đâm sâu thêm…

Dưới bầu trời đêm rợp bóng sao, ta nói với A Phụ: “Con có thể nhờ người một việc được không ạ?”

A Phụ nhìn ta, chờ ta mở miệng lên tiếng.

Ta nói: “Người có thể đừng nói với sư huynh con là thứ gì được không…”

Ta gục đầu xuống, tay vò góc áo, “Con muốn để lại ký ức đẹp cho chàng…”

A Phụ lẳng lặng nhìn ta, mãi lâu sau mới mở miệng nói: “Thằng bé đã biết rồi…”

Ngón tay ta cứng đờ, khựng lại trên góc áo nhăn nhúm. Hơi thở như thể cũng ngừng theo.

“Người… đã kể với chàng rồi ư…”

Trái tim ta nghẹn đứ, tai cũng bắt đầu ù ù.

A Phụ lắc đầu, “Chính nó tự đoán được, nó chỉ tới hỏi ta để chứng thực thôi.”

Ta lẩm bẩm hỏi: “Cái gì… Khi nào ạ?”

A Phụ chậm rãi nói: “Hôm vừa tới đây, lúc con còn đang hôn mê.”

Ta ngẩn ngơ ồ lên, “Hôm đấy ạ… lúc con còn đang hôn mê à… Làm sao chàng đoán được nhỉ…”

A Phụ thở dài, “Thằng bé quả thực thông minh hơn con nhiều… Nhờ ít dấu vết để lại, nó đã đoán ra từ lâu có lẽ con cũng là một món Thần Khí do ta tạo ra. Nhưng tuy nó đoán ra con là thứ gì, nhưng lại không đoán đúng hoàn toàn…”

Ta lại ngơ ngác lặp lại: “Không đúng hoàn toàn, không đúng hoàn toàn ấy ạ…”

A Phụ gật đầu, “Ngày ấy ở núi Lưu Ba, thằng bé phát hiện ra con triệu hồi đồng thời cả rồng chầu của Cảnh Húc và nó, tối hôm ấy nó bèn đến xác nhận lại với ta. Ta thừa nhận nội đan của Cảnh Húc cũng ở trên người con, nhưng không nói thêm gì với nó. Nó bèn cho là con thích ăn nội đan của kẻ khác, hơn nữa còn mơ màng hồ đồ chẳng hiểu sao lại ăn của người ta, nên giờ đã nuốt mất nội đan của hai người…”

Ta hơi muốn đỡ trán. Ấn tượng kiểu này, hình như cũng chẳng hay hớm gì cho cam...

Ta lạnh lùng hỏi: “Vậy chàng muốn xử lý con thế nào ạ?”

A Phụ cười khổ, “Trông coi con cẩn thận, tìm món gì tốt hơn nội đan cho con ăn…”

Ta cứng họng, mãi lâu sau vẫn chết lặng không nói được gì.

A Phụ rằng: “Thằng bé hỏi ta có phải ở biển núi Ma Vực vẫn còn một con yêu thú ngũ hành thời thượng cổ không. Tuy ta không chắc, nhưng vẫn nói là có.”

Ta khẽ nhíu mày, hỏi tại sao chàng lại đề cập đến chuyện đấy.

A Phụ nói: “Yêu thú ngũ hành thời thượng cổ là loại yêu thú duy nhất có nội đan. Nội đan dung hợp kim mộc thủy hỏa thổ, luyện hóa xong sẽ gần như không khác gì nội đan của người thường. Nó muốn trả lại nội đan cho Cảnh Húc. Còn ta thì… muốn đuổi nó đi, để kể sự thật cho con nghe.”

Ta lẩm bẩm: “Nguy hiểm lắm đúng không ạ…”

A Phụ không mấy đành lòng, gật đầu, “Rất nguy hiểm.”

Ta lại lạnh lùng cười, “Vậy mà chàng nói chẳng nguy hiểm tẹo nào…”

Chàng muốn trả lại nội đan cho Cảnh Húc, trả lại nội đan cho Cảnh Húc thay ta…

A Phụ lẩm bẩm: “Ta xin lỗi… Thằng bé cần phải rời khỏi đây. Chỉ khi con biết sự thật, có lẽ nó mới có đường sống. Nếu con đã biết sự thật rồi, mà chỉ chăm chăm bảo vệ bản thân, thì thằng bé sẽ không còn cơ hội sống sót nào nữa.”

Ta cảm kích gật đầu với A Phụ, lẩm bẩm, “Quả nhiên con được sinh ra chỉ để chuốc vạ cho chàng ấy đây mà…”

A Phụ ngước mắt nhìn ta, đôi mắt đong đầy ánh sao trời lấp lánh. Người lắc đầu, cười như thể có điều khó tỏ, “Thằng bé lại không nghĩ thế đâu…”

Ta cũng nhìn người, nhìn người thật cẩn thận.

A Phụ cười khổ, “Thằng bé nói, con là vận may duy nhất trong đời nó…”

Ta cúi đầu bện vòng hoa thật tỉ mỉ, đột nhiên bị gai nhọn trên cỏ đâm rách ngón tay. Một giọt máu đỏ thắm chậm rãi chảy ra, ta đau tới nỗi nước mắt tuôn rơi không dứt.

Bổn bình đây nhõng nhẽo thế đấy, cứ nhõng nhẽo tùy ý vậy thôi…

Vì được người ta yêu thương, nên mới có tư cách để nhõng nhẽo…

Bởi vì ta chỉ vừa hiểu ra, bản thân mình cũng có tư cách để nhõng nhẽo…

Bởi vì ta bỗng chợt sáng tỏ những điều mà chàng nói với ta mấy hôm trước…

“Ta không thể hận người nổi. Người đã lấy đi tính mạng của người thân thuộc nhất với ta, nhưng cũng tặng ta một thứ quý giá, không biết phải tính nợ thế nào với người, e là đành để lẫn lộn vậy thôi…”

“Ừ, một vật báu đủ để an ủi kiếp này… Nâng trong tay thì sợ bay mất, ngậm trong miệng lại sợ tan đi…”

Ừ…

Một vật báu đủ để an ủi kiếp này…

[HẾT CHƯƠNG 87]
Bình Luận (0)
Comment