Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản Dịch)

Chương 15 - Nhị Sư Huynh Vô Sỉ

"Nhị sư huynh, Nhị sư huynh..."

Lữ Thiếu Khanh liếc mắt nhìn Tiêu Y: "Lại có chuyện gì? Muội không cần tu luyện sao? Muội có tin đến lúc đó Đại sư huynh sẽ mắng chết muội không?"

"Hắc hắc..." Tiêu Y cười hắc hắc: "Nhị sư huynh, còn không phải là có việc muốn nói với huynh sao."

Từ tối hôm đó sau khi đi ăn một bữa với Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y và Lữ Thiếu Khanh cũng càng thêm thân thiết.

Trải qua mấy ngày ở chung, Tiêu Y cũng hiểu rõ hắn hơn vài phần.

Nàng không sợ Lữ Thiếu Khanh nữa, ở chung với hắn làm cho nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lữ Thiếu Khanh nói: "Có việc gì thì muội đi tìm sư phụ, đừng tới tìm ta."

Tiêu Y nói: "Sư phụ đang tu luyện mà, ta không dám đi quấy rầy người."

"Ta cũng muốn ngủ mà, đừng quấy rầy ta."

Tiêu Y nói: "Nhị sư huynh, bớt cho ta chút thời gian đi. Ta có chuyện liên quan đến Đại sư huynh, huynh ấy đã ngồi ở chỗ kiếm động mấy ngày rồi, có thể sẽ có chuyện hay không?"

Lữ Thiếu Khanh nói: "Yên tâm đi, không chết được. Muội làm quen dần là được rồi. Đây là tính cách của Đại sư huynh muội, làm một việc nếu không làm tốt là sẽ không bỏ qua."

Tiêu Y thè lưỡi: "Chấp nhất như vậy sao?"

"Cho nên, nếu ta là muội, ta sẽ nhanh chóng tu luyện, đặc biệt là kiếm ý, tốt nhất là muội nên nhanh chóng lĩnh ngộ được đi. Để tránh đến lúc đó bị Đại sư huynh ép đến phát khóc."

Sắc mặt Tiêu Y có chút trắng bệch: "Nhị sư huynh, ý của huynh là, Đại sư huynh vẫn muốn đưa ta vào kiếm động sao?"

Nghĩ đến kiếm ý khủng bố kia, trong lòng Tiêu Y liền sợ.

"Thực ra cũng có thể không cần đi vào."

Ánh mắt Tiêu Y sáng lên: "Là biện pháp gì?"

Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta dựa vào cái gì mà phải nói cho muội nghe?"

Tiêu Y lắc võng nói: "Nhị sư huynh, huynh nói một chút đi, cầu xin huynh."

"Cùng lắm thì, lần sau muội lại mời huynh ăn cơm."

Lữ Thiếu Khanh nói: "Muội còn nợ ta một chầu đấy."

"Vậy thì nợ huynh hai chầu, có được không?"

Tiêu Y đến đây đã vài ngày, hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh hơn. Biết Nhị sư huynh này của mình hết ăn lại nằm, dùng thức ăn để cám dỗ hắn vẫn được.

Lữ Thiếu Khanh nói: "Đây chính là do muội nói đấy."

Tiêu Y gật đầu: "Đương nhiên, huynh nhanh chóng nói cho ta biết cách đi."

Lữ Thiếu Khanh nói: "Rất đơn giản, nếu muội lĩnh ngộ được kiếm ý sẽ không cần vào kiếm động đâu."

Sắc mặt Tiêu Y ngốc trệ.

Kiếm ý nói lĩnh ngộ liền lĩnh ngộ được sao?

Làm sao có thể đơn giản như vậy?

Nếu có thể lĩnh ngộ kiếm ý, làm sao nàng lại sợ tiến vào kiếm động chứ?

Tiêu Y hừ nói: "Nhị sư huynh, huynh đùa ta sao, nói lĩnh ngộ liền lĩnh ngộ được à. Không phải là huynh cũng chưa lĩnh ngộ được sao?"

Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: "Ta và muội không giống nhau."

Tiêu Y nói: "Nhị sư huynh, biện pháp này của huynh không tính, huynh đang lừa ta."

Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta mặc kệ, dù sao muội cũng đã đồng ý là muội nợ ta hai bữa cơm rồi."

"Ta không đồng ý."

"Muội không đồng ý cũng được, dù sao đến lúc đó ta đi tìm thúc thúc muội hoặc là phụ thân muội đòi, muội có tin hay không?"

Tiêu Y lại ngốc trệ, với sự hiểu biết của nàng đối với Lữ Thiếu Khanh, thật đúng là hắn có thể làm được.

Nàng thở phì phò trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh nói: "Nhị sư huynh, huynh rất vô sỉ."

Lữ Thiếu Khanh không tức giận, cũng không thèm để ý: "Người nói ta vô sỉ nhiều lắm."

"Ta không muốn để ý tới huynh nữa."

Lữ Thiếu Khanh nói: "Đúng lúc, đừng đến làm phiền ta ngủ."

Tiêu Y càng tức giận, đối mặt với sư huynh như vậy, nàng thật sự là không có cách nào nắm bắt, ngược lại còn bị hắn nắm chặt đến gắt gao.

"Ríu rít..."

Tiểu Hồng từ trên cây lao xuống đậu ở bả vai Tiêu Y, vui vẻ kêu lên.

Dường như là đang chê cười Tiêu Y.

Tiêu Y xoa xoa Tiểu Hồng, thở phì phò nói: "Ngươi cũng đến chê cười ta sao?"

Tiểu Hồng lập tức bay trở lại trên cây, thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ.

Tiêu Y thấy Lữ Thiếu Khanh thật sự đang nhắm mắt ngủ.

Nàng tiếp tục lắc võng: "Nhị sư huynh, huynh đi giúp Đại sư huynh đi, cả ngày huynh ấy cứ ngồi đó không nhúc nhích, ta sợ sẽ có vấn đề."

"Có thể có vấn đề gì chứ? Chẳng có chút vấn đề nào đâu."

Lữ Thiếu Khanh xoay người, đưa lưng về phía Tiêu Y: "Lực lắc nhỏ hơn một chút, như vậy là vừa vặn."

Tiêu Y càng tức giận, thật sự là không có cách nào trao đổi với Nhị sư huynh.

Lúc Tiêu Y thở phì phò muốn rời đi thì Thiều Thừa tới.

Thiều Thừa nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đang nằm ngủ, một kiếm vung ra, chặt đứt sợi dây treo cây.

Lữ Thiếu Khanh vững vàng đứng trên mặt đất, quay đầu lại nhìn sư phụ.

"Sư phụ, người có tình mới nên quên tình cũ sao? Con tốt xấu gì cũng là nhị đồ đệ của người mà, người không cần bởi vì có thêm một sư muội mà giết người diệt khẩu chứ?"

Thiều Thừa mắng: "Nói cái gì đó đồ hỗn trướng này, Đại sư huynh của ngươi đều ngồi ở đó năm ngày rồi, ngươi không đi giúp một chút sao?"

"Giúp đỡ? Giúp cái gì? Cái tính nhỏ nhen của Đại sư huynh cũng không phải là người không biết, ta đến cũng không muốn cho ta nhúng tay vào đâu. Hơn nữa, Đại sư huynh không rảnh quản người, không phải là người nên vui vẻ sao? Hay là nói người không có lòng tự trọng thích bị Đại sư huynh mắng?"

Tiêu Y vô lực đỡ trán.

Thiên Ngự Phong này quả nhiên là hiếm thấy.

Đại đồ đệ quản sư phụ, nhị đồ đệ cũng là không chút khách khí đối với sư phụ.

Nếu là những người khác, chỉ dựa vào những lời vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh cũng đủ để trục xuất Lữ Thiếu Khanh ra khỏi sư môn rồi.

Nhưng ở chỗ này của Thiều Thừa lại chẳng xảy ra chút chuyện gì.

Thiều Thừa hừ nói: "Tu hành như đi ngược dòng nước, không tiến thì lui. Đại sư huynh ngươi nghiêm khắc một chút, cũng là tốt cho tất cả mọi người."

Tiêu Y nghe xong, trong lòng nhịn không được kính nể.

Không hổ là sư phụ của ta, nói rất hay.

Hẳn là như vậy mới đúng, chứ không phải giống Nhị sư huynh mỗi ngày đều ngủ nướng.

Lữ Thiếu Khanh hồ nghi nhìn chằm chằm Thiều Thừa, sau đó đi vòng quanh Thiều Thừa hai vòng.

Thiều Thừa bị nhìn chằm chằm mà sợ hãi trong lòng.

"Làm, làm gì? Tiểu tử ngươi muốn làm gì?”

Lữ Thiếu Khanh nói: "Sư phụ, sao người đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy, người bị đoạt xác rồi sao?"

"Hỗn trướng!"

Thiều Thừa mắng: "Vi sư vẫn luôn nghiêm túc như vậy, hiện tại ngươi mới phát hiện ra sao? Không nghiêm túc tu luyện, làm sao có thể hàng được tên hỗn trướng như ngươi?"

Lữ Thiếu Khanh nhìn Tiêu Y bên cạnh, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

"Ha ha, thì ra là như thế. Sư muội nhập môn, người sợ sư muội cũng ưu tú như chúng ta, người đang sợ. Người sợ đến lúc đó thực lực của sư muội cũng trở nên mạnh mẽ, người làm sư phụ lại không hạ được nàng. Cho nên, người khẩn trương muốn trở nên mạnh hơn, ha ha... Vậy nên người mới muốn Đại sư huynh nhanh chóng nhàn rỗi rồi ra đốc thúc người."

Tiêu Y ngây dại, là do nguyên nhân này sao?

Sắc mặt Thiều Thừa đỏ bừng: "Bớt nói hươu nói vượn đi. Ta là lo lắng cho đại sư huynh ngươi thôi."

Lữ Thiếu Khanh gật đầu nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi, con hiểu, con hiểu mà..."

Bình Luận (0)
Comment