Lữ Thiếu Khanh nói với Vương Nghiêu: "Vương sư đệ, đệ đừng coi nàng là sư tỷ, không nên đối xử đặc biệt với nàng, đối xử bình đẳng với nàng, chèn ép nàng cũng được. Dù sao không dùng thì phí."
Vương Nghiêu cảm giác rất khó xử: "Lữ sư huynh, cái này..."
Vương Nghiêu hắn cùng lắm chỉ là một đệ tử ngoại môn, chênh lệch rất lớn với đệ tử thân truyền.
Nếu đắc tội với một đệ tử thân truyền, hắn sẽ không thể lăn lộn được ở Lăng Tiêu Phái nữa.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Không cần lo lắng, nếu đệ không nghe lời ta, đệ có tin ta làm cho đệ không thể trở thành đệ tử nội môn được nữa hay không?"
Uy hiếp này quá lớn, Vương Nghiêu đau khổ nói: "Ta, ta biết rồi."
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Yên tâm đi, nếu đệ làm tốt, đến lúc đó ta sẽ cho đệ một kinh hỉ. Lúc đệ thăng cấp đệ tử nội môn, đệ có thể đến Thiên Ngự Phong chúng ta."
"Thật, thật sao?"
Trên mặt Vương Nghiêu lộ ra kinh hỉ.
Thiên Ngự Phong có Kế Ngôn, là nơi mà rất nhiều đệ tử ngoại môn khao khát trong lòng.
Nhưng không hiểu sao nhân khẩu ở Thiên Ngự Phong thưa thớt, lúc trước cũng chỉ có ba người, ngay cả đệ tử ngoại môn hầu hạ cũng không cần.
Rất nhiều người tấn thăng đệ tử nội môn muốn gia nhập Thiên Ngự Phong đều bị từ chối.
Vương Nghiêu kích động, nếu như có thể gia nhập Thiên Ngự Phong, phải gọi là cực kỳ tốt đối với hắn.
Lúc này hắn mới cam đoan nói: "Lữ sư huynh yên tâm, ta biết nên làm như thế nào."
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: "Đi đi, hôm nay bắt đầu làm việc ở chỗ này, tranh thủ sớm ngày trả hết nợ."
Tiêu Y bĩu môi không tình nguyện đi theo Vương Nghiêu.
Phương Hiểu cười tủm tỉm nói với Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử, ngươi bảo Tiêu tiểu thư làm việc ở chỗ này, không đơn giản chỉ vì trả nợ đúng không?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Đương nhiên là không phải."
Quả nhiên!
Phương Hiểu thầm nghĩ trong lòng, ngươi cũng không phải là người hời hợt như vậy.
Phương Hiểu đảo đôi mắt đẹp, hỏi: "Vậy thì vì sao?"
Lữ Thiếu Khanh đến gần hai bước, hơi thở nam tử trong nháy mắt xông vào mũi.
Sắc mặt Phương Hiểu đỏ lên.
Lữ Thiếu Khanh hạ giọng nói: "Phương lão bản, sư muội ta làm việc ở đây, đến lúc đó sẽ có tiền công đúng chứ? Ta đã hỏi Vương Nghiêu rồi, ở chỗ này của ngươi nhân viên bình thường một tháng được 2.500 viên linh thạch hạ phẩm. Sư muội ta còn nợ ngươi 1.230 viên linh thạch hạ phẩm. Làm một tháng, trừ đi một phần trả nợ thì còn 1.270 viên linh thạch, có đúng không?"
Phương Hiểu gật đầu: "Lữ công tử tính không sai."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Được rồi, đến lúc đó nhớ đưa tiền công của nàng cho ta."
Phương Hiểu ngạc nhiên, há to miệng, mở to hai mắt: "Vì, vì sao?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Nghèo chứ sao, cho nên chỉ có thể để sư muội ra ngoài làm thêm kiếm chút tiền cho sư huynh này dùng thôi."
Trong lòng Phương Hiểu không biết nói cái gì cho phải. Lời ngươi nói là thật sao?
Cố ý đến ăn bữa cơm lớn, cố ý hãm hại sư muội ngươi, mục đích chính là vì để sư muội ngươi đến làm việc kiếm tiền cho ngươi?
Thật xấu xa, thân làm lão bản mà ta còn không xấu xa bằng ngươi.
"Lữ, Lữ công tử, ngươi nói đùa đúng không?"
Phương Hiểu rất khó liên hệ Lữ Thiếu Khanh trước mắt với Lữ Thiếu Khanh sát phạt quả đoán, tâm tư kín đáo đêm hôm đó.
Đêm đó, mình hẳn là không nhìn lầm người chứ? Chẳng lẽ trong cơ thể tên này còn có một người khác sao?
Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta giống đang nói đùa với ngươi sao?"
Phương Hiểu rất khó xử: "Cái này, chuyện này không được đâu?"
Dù sao người làm công là Tiêu Y, tiền công dù sao cũng phải đưa cho nàng ấy chứ.
Phương Hiểu nói: "Nàng chỉ cần làm nửa tháng là có thể trả hết nợ linh thạch, không cần làm đến một tháng."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta để nàng làm ở chỗ này một tháng."
"Nhưng mà, tiền công này là của Tiêu tiểu thư mà." Phương Hiểu nói.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy để Tiêu Y làm việc ở chỗ này cũng không phải là một chuyện tốt.
Lữ Thiếu Khanh dường như hiểu được cái gì, hắn khiếp sợ nhìn Phương Hiểu, khẩu khí khó có thể tin nói: "Lão bản, nhìn bộ dạng từ chối này của ngươi, không phải là ngươi muốn khấu trừ phần trăm từ đó chứ? Không phải chứ, ta nói ngươi nghe này, tửu lâu của ngươi lớn như vậy, người làm lão bản như ngươi còn muốn tranh chút tiền lẻ này với ta sao, ngươi không biết xấu hổ sao?"
Phương Hiểu bỗng nhiên cảm thấy, nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh rất mất giá. Vì vậy nàng nói: "Được rồi, được rồi, nghe lời Lữ công tử. Lữ công tử, ta còn có việc bận, cũng không quấy rầy ngươi nữa."
Nói xong, Phương Hiểu vội vàng rời đi. Trông có chút chật vật mà chạy trốn.
Quá không dễ tiếp xúc. Đây là một đánh giá khác của Phương Hiểu đối với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh rời đi, để Tiêu Y ở lại làm việc cho tửu lâu.
Tiêu Y rất muốn khóc, đường đường là đại tiểu thư Tiêu gia mà lại làm nhân viên phục vụ ở chỗ này, nếu truyền về nhà, cha sẽ hộc máu mất.
Nhưng đây là mệnh lệnh của Nhị sư huynh, mà Nhị sư huynh lại được Đại sư huynh trao quyền.
Nàng không phục cũng không có cách nào.
Bởi vì nàng là sư muội.
Sư phụ là không trông cậy vào được, cho nên, nàng không có cách nào thoát khỏi ma trảo của Nhị sư huynh.
Mặc dù là phải làm phục vụ ở chỗ này, nhưng trong lòng không phục, tức giận, chỉ trong một buổi sáng liền bị vài vị khách khiếu nại.
Người tới nơi này đủ loại hạng người, người nào cũng có. Nói chuyện khó nghe, lời nói trêu chọc, Tiêu Y đã tức giận muốn giết người.
Đã có khi nào nàng phải chịu đựng cơn tức như thế này?
Một ngày trôi qua, Tiêu Y cũng không biết đã lau nước mắt bao nhiêu lần.
Sau khi trở về, tức giận đến mức nhốt mình vào trong phòng, không thèm để ý tới Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cũng không để ý, hắn cầm Thiên Cơ Bài lấy từ chỗ sư phụ ra thoải mái nhàn nhã đọc tin tức.
Tiêu Y ở trong phòng ủy khuất muốn chết.
Nước mắt chảy dài.
Hôm nay làm phục vụ, tức giận phải chịu còn nhiều hơn nhiều so với mười mấy năm nàng phải chịu đựng.
"Nhị sư huynh thối tha, Nhị sư huynh đang chết, ta đánh chết ngươi..."
Tiêu Y cầm gối hung hăng đập, dường như gối đầu trước mắt chính là Lữ Thiếu Khanh.
Nàng muốn đập rách cái gối này.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Nha đầu, ngủ chưa?"
Là sư phụ Thiều Thừa.
"Sư phụ, con chưa ngủ." Tiêu Y vội vàng lau khô nước mắt, mở cửa: "Sư phụ, có việc gì không?"
Thiều Thừa đứng ở ngoài cửa, nhìn nàng, vẻ mặt mỉm cười: "Khóc sao?"
Tiêu Y theo bản năng lắc đầu.
Thiều Thừa nói: "Ánh mắt con đều đỏ rồi, còn lắc đầu cái gì?"
Nhìn thấy nụ cười của Thiều Thừa giống như cha hiền, ủy khuất trong lòng Tiêu Y trong nháy mắt liền không ngừng được.
Nước mắt lại ào ào chảy ra.
"Sư phụ, Nhị sư huynh bắt nạt con."
"Được rồi, đừng khóc." Thiều Thừa vỗ vỗ đầu nàng: "Con đi theo ta đến một chỗ..."