Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản Dịch)

Chương 23 - Kế Ngôn Thành Nguyên Anh

Lữ Thiếu Khanh đứng trên núi, sau lưng là một cái hố to.

Hắn nhìn Kế Ngôn bị sét đánh ở phía xa, vẻ mặt hơi buồn bực.

Khi Kế Ngôn nhẹ nhõm vượt qua một đạo lôi kiếp cuối cùng, khí tức không ngừng tăng lên, cuối cùng chậm rãi ổn định lại.

Một cỗ linh áp khổng lồ lấy Kế Ngôn làm trung tâm tràn ngập ra, mênh mông ngàn dặm, động vật trong phương viên ấy nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.

Kế Ngôn đột phá, bước vào Nguyên Anh kỳ, trở thành một cao thủ Nguyên Anh kỳ.

“Đây chính là thiên tài.”

Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, giọng điệu cũng rất phiền muộn.

“Ở cùng với thiên tài, áp lực lớn thật.”

“Hiện tại ta mới Kết Đan tầng bảy, ít nhất phải tốn thêm hai năm mới có thể đột phá.”

“Dù có dùng đến phòng thời gian thì cũng phải mất hai tháng.”

“Hai vạn viên linh thạch hạ phẩm.”

“Thiếu tiền.”

Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu mình.

Một vạn viên linh thạch hạ phẩm mới có thể giúp hắn được tu luyện một năm tại phòng thời gian trong giới chỉ.

Giờ hắn rất thiếu tiền, cực kỳ thiếu.

“Xem ra cần phải nghĩ biện pháp kiếm tiền thôi.”

“Kiếm động cũng không biết có hiệu quả không, có hiệu quả thì có thể lời ít tiền......”

Lữ Thiếu Khanh ung dung quay về Thiên Ngự Phong.

Tiêu Y đang ở đây chờ hắn.

“Nhị sư huynh.”

Tiêu Y chạy tới, vẫy đuôi, hấp tấp giống như một chú cún.

“Sao thế? Không giận nữa à?”

Lữ Thiếu Khanh lườm nàng ta một cái.

Oán giận của Tiêu Y đối với hắn, hắn có thể cảm nhận được.

Hóa ra Nhị sư huynh biết hết rồi.

Tiêu Y cười khì khì phủ nhận nói: “Nhị sư huynh, huynh nói gì vậy, ta không có giận mà.”

Sau khi được chứng kiến sự lợi hại của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y đã trở thành tiểu mê muội, sùng bái Lữ Thiếu Khanh đến ghê gớm.

Tiêu Y nghiêm túc nói, nói: “Ta biết Nhị sư huynh để cho ta đi làm công nhất định có lý do của huynh.”

Chắc chắn sư phụ không sai, Nhị sư huynh làm như vậy là để nàng ta tôi luyện, có dụng ý riêng của Nhị sư huynh.

“Biết vậy là tốt, nếu không phải vì một ngàn viên linh thạch hạ phẩm kia, ta đã mặc kệ muội rồi.”

“Nhị sư huynh, huynh có thể nói cho ta biết vì sao lại bảo ta đi làm công không? Làm sao có thể giúp ta lĩnh ngộ kiếm ý trong vòng hai tháng, sau đó đột phá Trúc Cơ kỳ?”

Trong lòng Tiêu Y ngứa ngáy, rất muốn biết Lữ Thiếu Khanh sẽ làm thế nào.

Sau khi được chứng kiến sự lợi hại của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y cũng hận không thể biến mình trở nên lợi hại như hai người.

Nếu không mạnh lên một chút thì thật sự rất ngại khi nói là sư muội của hai người bọn họ.

Lữ Thiếu Khanh hai tay chắp sau lưng, không hề thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Tiêu Y, chỉ thản nhiên nói: “Muội cứ làm theo ý ta, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.”

Được, Tiêu Y không hỏi tới nữa.

Nàng ta nhớ lại trận chiến lúc nãy, một lần nữa sùng bái nói: “Nhị sư huynh, huynh thật sự lợi hại, có thể đánh với Đại sư huynh như thế.”

Lữ Thiếu Khanh đầu ngẩng lên, ngạo nghễ nói: “Đương nhiên, nếu không phải vì thấy huynh ấy đang sắp đột phá, chắc chắn ta sẽ đè huynh ấy xuống đất đánh một trận.”

Đối với lời này, Tiêu Y không tin.

Nàng ta biết miệng của Nhị sư huynh mình là bộ phận cứng nhất trên người hắn.

Hôm nay Tiêu Y có một bụng câu hỏi, nàng ta lại hỏi một câu hỏi mới: “Nhị sư huynh, chiêu Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán thuật kia của huynh lợi hại quá.”

“Thật sự là Hỏa Cầu Thuật sao?”

Lữ Thiếu Khanh xoay người, xích lại gần một chút, vô cùng thần bí thấp giọng nói: “Dĩ nhiên không phải, đây là Tiên Hỏa Cầu Thuật, lợi hại chứ?”

“Tiên Hỏa Cầu Thuật?”Tiêu Y bị hù dọa.

Nàng ta không tin, nhưng Hỏa Cầu Thuật đúng là không có được uy lực khủng bố như vậy.

Không phải do nàng ta không tin.

“Thế nhưng mà, sư phụ nói đây chỉ là Hỏa Cầu Thuật bình thường thôi.”

Lữ Thiếu Khanh cười nhạo một tiếng, xem thường nói: “Sư phụ thì biết cái gì?”

“Kiểu phàm nhân như sư phụ sẽ không thể lý giải loại thiên tài như ta đâu.”

Tiêu Y mắng: “Phì, muội chẳng thèm tin.”

“Nhị sư huynh, kiểu như huynh nếu ở nơi khác thì sẽ bị trục xuất khỏi sư môn rồi đấy.”

“Vậy muội có muốn học không?”

Tiêu Y lập tức thay đổi thái độ, cái đầu nhỏ như gà con mổ thóc: “Muốn!”

“Hì, đợi tâm trạng của Nhị sư huynh đây tốt lên rồi hẵng tính.”

Tiêu Y lập tức đổi sang sắc mặt lấy lòng: “Nhị sư huynh, huynh có mệt không, có cần muội đấm bóp không?”

Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán thuật thực sự rất ngầu, cũng rất kinh người.

Tiêu Y rất muốn học.

Lữ Thiếu Khanh phất phất tay nói: “Tránh sang một bên!”

“Mấy người sư phụ đâu rồi?”

“Đám người chưởng môn tới, sư phụ bảo ta ở đây chờ huynh, đừng để huynh, huynh...”

Tiêu Y chần chờ không nói hết câu cuối.

Lữ Thiếu Khanh biết Tiêu Y muốn nói gì, cười ha ha: “Đừng để ta tới đó đúng không, nói đùa, có mời ta ta cũng chẳng thèm tới.”

Nhị sư huynh quả nhiên thông minh, Tiêu Y gật đầu nói: “Sư phụ để bảo ta nói với huynh, chưởng môn cũng ở đó.”

Chưởng môn cũng ở đó, ta khờ mới đi.

Đi gặp chưởng môn, bị chưởng môn mắng, đây không phải tự đi rước nhục sao?

Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu Tiêu Y một cái: “Được rồi, đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho thật tốt......”

Mặt Tiêu Y lộ vẻ khó khăn, nhìn về phía xa: “Thế nhưng, ta, ta muốn đi xem.”

“Xem cái quái gì.”Lữ Thiếu Khanh lại vỗ một cái, hung tợn nói: “Một đám lão đại Nguyên Anh kỳ đang tán gẫu, một Luyện Khí kỳ nhỏ bé như muội chạy tới hóng chuyện làm gì?”

“Đi về nghỉ ngay cho ta, ngày mai tiếp tục đi làm công.”

Kế Ngôn đột phá trở thành Nguyên Anh kỳ.

Lăng Tiêu Phái không hề che giấu, mà còn nhân cơ hội này muốn cử hành đại điển ăn mừng.

Đại năng Nguyên Anh kỳ đã là chúa tể một phương.

Mỗi lần tăng thêm một vị Nguyên Anh kỳ, cũng có thể làm cho thực lực môn phái tăng thêm nhiều.

Lăng Tiêu Phái dĩ nhiên muốn mời thế lực khắp nơi ở Tề Châu đến đây tham gia khánh điển.

Gia tăng một vị cao thủ Nguyên Anh kỳ, đây là một chuyện lớn, đáng để chúc mừng.

Cũng có thể nhân cơ hội này khoe khoang với các thế lực thực lực của mình.

Tin tức Kế Ngôn trở thành đại năng Nguyên Anh kỳ đã nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Tề Châu.

Thậm chí tin này còn lan truyền ra ngoài, các châu xung quanh cũng biết.

Tin tức này khiến rất nhiều người vô cùng rung động.

“Gạt người, đúng là gạt người mà, một thanh niên hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi có thể trở thành đại năng Nguyên Anh kỳ, cũng bốc phét quá rồi đó.”

“Đây là sự thật, đây là đệ nhất thiên tài của Tề Châu chúng ta.”

“Thật sự là lợi hại, rốt cuộc làm thế nào mà làm được như vậy nhỉ?”

“Lăng Tiêu Phái khó lường quá, lại có được đệ tử như vậy, môn phái càng ngày càng hưng thịnh.”

“Kế Ngôn sư huynh quả nhiên là thần tượng của ta, quá nghịch thiên...”

“Đời ta không phải Kế Ngôn sư huynh sẽ không gả, ta muốn sinh con cho huynh ấy...”

“Ngươi cũng không tự đi soi gương đi, Kế Ngôn sư huynh sẽ coi trọng loại như ngươi sao?”

“Muốn cưới, cũng là cưới ta!”

......

“Kế Ngôn, tốt lắm, quả nhiên ngươi không hổ là đối thủ của ta, ngươi chờ đấy, sớm muộn gì ta cũng sẽ đánh bại ngươi.”

“Để thế nhân biết Trương Tòng Long ta mới là đệ nhất Tề Châu.”

Quy Nguyên Các!

Đại đệ tử Thủ tịch Trương Tòng Long sau khi biết Kế Ngôn bước vào Nguyên Anh kỳ, trong mắt lóe lên đấu chí nồng đậm, lập tức đi bế quan.

“Sư huynh, huynh không đi tham gia đại điển chúc mừng của Lăng Tiêu Phái sao?”

Giọng Trương Tòng Long vang lên: “Vẫn còn ba tháng, vẫn đủ......”

Song Nguyệt Cốc!

Một thiếu nữ da trắng hơn tuyết, trán mày ngài, nhan sắc tuyệt mỹ sau khi nghe được tin tức này, trầm mặc một lát.

Nàng ta chậm rãi mở miệng, giọng như tiếng nước suối róc rách, thấm vào lòng người.

“Kế Ngôn sư huynh đúng là thiên tài, ta còn lâu mới theo kịp.”

Một thiếu nữ bên cạnh lập tức nói: “Đại sư tỷ, tỷ cũng đừng khiêm tốn vậy.”

“Tỷ cũng không kém Kế Ngôn sư huynh bao nhiêu, bây giờ tỷ cũng là Kết Đan tầng tám.”

“Cũng sắp đạt tới Kết Đan kỳ tầng chín rồi, sau đó sẽ đột phá, tiến vào Nguyên Anh.”

Thiếu nữ được xưng là Đại sư tỷ là Đại đệ tử Thủ tịch của Song Nguyệt Cốc, Hạ Ngữ.

Sư muội bên cạnh nàng ta là Biện Nhu Nhu, cùng nàng ta tình như tỷ muội.

Hạ Ngữ nghe sư muội nói, lắc đầu nói: “Khó lắm.”

“Chưa nói đến Kế Ngôn sư huynh, ngay cả Trương Tòng Long sư huynh của Quy Nguyên Các cũng mạnh hơn ta.”

“Hắn ta cũng đã bước một chân vào ngưỡng cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Nguyên Anh kỳ.”

Biện Nhu Nhu khinh thường nói: “Hắn còn kém xa.”

“Hắn cũng không phải kế Ngôn sư huynh, càng không phải là sư tỷ, không chừng cả đời này của hắn sẽ kẹt ở bước này.”

Hạ Ngữ mỉm cười, thủ đoạn xử sự bình thường của Quy Nguyên Các dĩ nhiên bị một vài người không thích.

Hạ Ngữ một lần nữa cảm thán: “Vẫn là Kế Ngôn sư huynh lợi hại, ở Luyện Khí kỳ đã lĩnh ngộ được kiếm ý.”

“Thiên phú này cả Tề Châu, thậm chí là cả Đại Lục đều đứng đầu.”

“Cho dù là ở Trung Châu cũng có rất ít người được như Kế Ngôn sư huynh.”

Biện Nhu Nhu nói: “Sư tỷ, người cũng rất lợi hại, thật đấy.”

Biện Nhu Nhu vô cùng tin tưởng Hạ Ngữ, quơ nắm đấm: “Ta tin tỷ nhất định sẽ vượt qua Trương Tòng Long.”

Hạ Ngữ không háo thắng như vậy, nàng ta vô cùng lạnh nhạt nói: “Tranh giành những chuyện này có được gì?”

“Ta không có tâm tư này, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

“Đại điển chúc mừng của Lăng Tiêu Phái lần này muội có muốn đi không?”

“Muốn ạ!”

Mắt Biện Nhu Nhu sáng lên.

Hạ Ngữ nhìn về phía xa, ánh mắt bình tĩnh, giọng vẫn lạnh lùng: “Vậy đi chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta xuất phát.”

“Nhanh như vậy sao? Không phải nói là ba tháng sau sao?”

Lần này giọng Hạ Ngữ có thêm vài phần mong chờ, nàng ta nói: “Ta đi tìm vài người cùng đi thăm dò một bí cảnh...”

Bình Luận (0)
Comment