Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Bản Dịch)

Chương 3 - Quân Sư Đầu Chó

Kế Ngôn tiện tay ném một thứ cho Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh bắt lấy, vừa nhìn, là một miếng ngọc bội.

Kế Ngôn thản nhiên lên tiếng: "Đây là do đánh cuộc thắng mà có."

Lữ Thiếu Khanh nói với sư phụ Thiều Thừa: "Sư phụ, người nhìn xem, Đại sư huynh còn biết làm người hơn cả người."

Thiều Thừa hừ lạnh: "Đại sư huynh ngươi mà chướng mắt thứ gì đó thì chắc chắn không phải là thứ đáng giá."

Kế Ngôn tiếp lời: "Có thể ngăn được một kích của Nguyên Anh kỳ."

Nghe vậy, Lữ Thiếu Khanh rất vui vẻ, mắt cũng nheo lại, vật này cũng rất đáng tiền nha.

Hắn lên tiếng: "Sư phụ không hiểu rồi, con mang đi bán, nói là đồ của Đại sư huynh thì rao giá một ngàn mấy trăm viên linh thạch cũng bán được."

Thiều Thừa phiền muộn, ông quên mất còn có việc thế này. Đại đồ đệ nhà ông là người rất được hoan nghênh, không chỉ ở trong môn phái mà phóng mắt nhìn khắp Tề Châu cũng là như vậy.

Nghĩ đến đây, ông bèn nói sang chuyện khác, trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh.

"Lúc ta đi ra ngoài, ngươi nằm ở nơi này, lúc ta trở về, ngươi vẫn nằm ở nơi này."

Thiều Thừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi có thể học Đại sư huynh của ngươi hay không vậy?"

Tên nhóc này nếu cố gắng chăm chỉ hơn một chút chắc chắn không thua kém gì đại sư huynh của mình.

Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh dời khỏi Thiên Cơ Bài, nhìn Thiều Thừa một cái: "Người xác định muốn con học Đại sư huynh sao?"

Đại sư huynh ta tính tình thế nào ngài còn không biết sao?

Thiều Thừa nghẹn lời, ông quả thực không muốn cả hai đứa đồ đệ đều là loại tu luyện cuồng, chỉ có thể quay mặt đi, lúc này mới thấy Tiêu Sấm đang đứng bên cạnh, bèn lên tiếng hỏi: "Tiêu sư huynh, huynh tới tìm ta có chuyện gì không?"

Tiêu Sấm quả thực muốn chửi thề, cuối cùng mới nhớ tới ta rồi?

Ông lên tiếng: "Thiều sư đệ, không phải là đệ còn thiếu một đệ tử thân truyền sao?"

Nói xong, ông kéo Tiêu Y tiến lên, kiêu ngạo giới thiệu: "Đây là điệt nữ của ta, đệ thấy thế nào?"

Thiều Thừa nhìn Tiêu Y nhu thuận ngọt ngòa, có chút chần chờ: "Cái này, là muốn bái ta làm sư phụ sao?"

Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Tiêu sư bá là tới vì Đại sư huynh, sư phụ người đừng tự mình đa tình."

Thiều Thừa tức giận nói: "Ngươi câm miệng cho ta."

Có loại đồ đệ nào phá đám như ngươi không?

Nhưng ánh mắt Thiều Thừa lại nhìn về phía đại đệ tử của mình. Chuyện của Thiên Ngự Phong phần lớn cần Kế Ngôn gật đầu mới được. Thậm chí bao gồm cả việc thu đồ đệ. Nếu Kế Ngôn chướng mắt, Thiều Thừa ông cũng sẽ không nhận đồ đệ này.

Ánh mắt Kế Ngôn rơi vào trên người Tiêu Y.

Mặt Tiêu Y lập tức đỏ lên, hai tay khẩn trương đến mức không biết đặt ở đâu.

Nàng lo lắng, thấp thỏm không yên, sợ mình không lọt mắt.

Kế Ngôn đánh giá Tiêu Y một phen, sau đó nói với Tiêu Sấm: "Tiêu sư bá, thiên phú sư phụ không tốt, cần nhiều thời gian tu luyện, chỉ sợ khó có thể tiếp tục truyền thụ đồ đệ."

Tiêu Sấm nói: "Không phải là còn có con sao? Không sao đâu."

Đúng là đến vì Kế Ngôn, về phần Thiều Thừa thì không mấy quan trọng.

Thiều Thừa cùng lắm chỉ là sư phụ trên danh nghĩa.

Kế Ngôn nghe vậy liền lắc đầu, không định đồng ý.

Đối với Kế Ngôn mà mà nói, dù là hắn ta hay sư phụ thì cũng cần thời gian để tu luyện, không rảnh để dạy cho đồ đệ mới.

Quả nhiên là khó làm, may mà ta đã có chuẩn bị. Tiêu Sấm nghĩ đến đây liền dùng cách mà Lữ Thiếu Khanh chỉ mình: "Chẳng lẽ Kế Ngôn sư điệt con không có lòng tin về việc hỗ trợ dạy dỗ nha đầu này sao?"

Kế Ngôn nghe vậy, không phục, nói: "Ai nói vậy? Cho dù là để cho một con heo đến, Kế Ngôn con cũng có thể làm cho nó đắc đạo thành tiên."

Tiêu Sấm nói: "Không phải như vậy là được rồi sao? Sư bá ta đã thông báo cho chưởng môn, chưởng môn cũng hy vọng Lăng Tiêu Phái lại xuất hiện thêm một thiên tài như Kế Ngôn sư điệt con."

Lữ Thiếu Khanh lại chọc gậy phá đám: "Nằm mơ đi, ra thêm một thiên tài như ta còn nghe được."

Thiều Thừa gầm lên: "Ngươi câm miệng, ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi câm."

Ông gầm xong liền ôm ngực, nếu Thiên Ngự Phong lại xuất hiện thêm một môn đồ như Lữ Thiếu Khanh, Phong chủ như ông cũng không còn mặt mũi nào làm tiếp.

Tiêu Sấm không thèm để ý đến Lữ Thiéu Khanh, lại nói: "Kế Ngôn sư điệt, con cũng biết, ta mang nha đầu này đến Thiên Ngự Phong, rất nhiều người nhìn thấy. Nếu sư phụ con nói không nhận nha đầu này, đến lúc đó truyền ra ngoài, sẽ nói người làm Đại sư huynh như con sợ có thêm một sư muội có danh tiếng vượt qua con."

Kế Ngôn tức giận: "Ai dám?"

Thiều Thừa liếc mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh nhìn Thiên Cơ Bài, không buồn chú tâm đến bên này.

Tiểu tử này!

Nếu nói ngươi không làm quân sư đầu chó ở phía sau, vi sư ta là người đầu tiên không tin.

Thiều Thừa nói với Kế Ngôn: "Nếu đã như vậy, nhận nàng đi, ngày sau ta sẽ cố gắng dạy nàng."

Thiều Thừa biết tính cách đệ tử của mình, Lữ Thiếu Khanh đã ra mặt làm quân sư đầu chó, nảy ra chủ ý thì chuyện này đã được định rồi. Ông chủ động lên tiếng là muốn cho Đại đệ tử một bậc thang.

Lữ Thiếu Khanh đâm đao nói: "Sư phụ, chính ngài tự dạy mình cũng đủ quá sức rồi, đừng dạy hư đệ tử."

Huyết áp Thiều Thừa lại tăng vọt: "Câm miệng, còn nói nữa, có tin ta quất ngươi hay không?"

Kế Ngôn trầm mặc một lúc, mới nói với Tiêu Y: "Bái sư đi."

Tiêu Sấm mừng rỡ, vội vàng bảo Tiêu Y bái sư.

"Đệ tử Tiêu Y, ra mắt sư phụ! Ra mắt Đại sư huynh, ra mắt Nhị sư huynh."

"Bái sư rồi, lễ vật bái sư đâu? Còn lễ vật cho hai vị sư huynh chúng ta thì sao?" Lữ Thiếu Khanh lại chen vào.

Thiều Thừa gào: "Ngươi đi sang một bên cho ta, câm miệng. Đồ nhi đừng để ý đến mấy lời nói hưu nói vượn của hắn, giản lược mọi thứ là được."

Thiều Thừa cũng rất hài lòng đối với việc nhận Tiêu Y. Thiên Ngự Phong quá ít người.

So sánh với bốn phong khác, người của Thiên Ngự Phong thật sự là ít đến đáng thương. Đáng thương đến mức khiến Thiều Thừa cảm thấy thẹn với liệt tổ liệt tông, cho nên đã sớm chuẩn bị tốt mấy lý do thoái thác, chờ ngày sau khi xuống gặp tiền bối Thiên Ngự Phong có thể giảo biện một chút.

Nhưng mà không có cách nào, Đại đệ tử không gật đầu, ông cũng không tiện thu đồ đệ. Từ khi ông kế thừa Thiên Ngự Phong tới nay, Thiên Ngự Phong ngày càng suy tàn.

Nếu như không phải thu được đồ đệ Kế Ngôn này, Thiên Ngự Phong cũng đã sớm xuống dốc bị xóa tên. Nhìn thấy Tiêu Y cuối cùng cũng thành công bái nhập môn hạ Thiên Ngự Phong, Tiêu Sấm rất cao hứng.

"Thiều sư đệ, Kế Ngôn sư điệt, sau này nha đầu Tiêu Y này sẽ cần nhờ vả hai người nhiều hơn."

"Tiêu sư huynh yên tâm đi, nàng là đồ đệ của ta, ta tự nhiên sẽ tận lực dạy nàng..."

Sau khi Tiêu Sấm cáo từ rời đi, Thiều Thừa nói với Tiêu Y: "Đồ nhi, ngày sau con chính là đệ tử thứ ba của Thiên Ngự Phong, cố gắng tu luyện, chớ có làm mất đi thanh danh của Thiên Ngự Phong."

Tiêu Y vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, sư phụ, đồ nhi đã biết."

Nói xong Thiều Thừa giới thiệu Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh với Tiêu Y.

"Đây là Đại sư huynh của con, Kế Ngôn, có cái gì không hiểu con có thể hỏi hắn. Còn đây là Nhị sư huynh của con, Lữ Thiếu Khanh. Con ít ở cùng một chỗ với hắn lại, đừng học hắn."

Lữ Thiếu Khanh bất mãn kháng nghị: "Sư phụ, người đang làm xấu đi hình tượng của con."

"Ta nói có gì sai?"

Thiều Thừa quát lớn: "Cả ngày lười biếng, không có chút đứng đắn. Đừng làm sư muội ngươi hỏng, nàng cũng không phải là ngươi. Nếu như bị ngươi làm hỏng, ngày sau ta phải giải thích như thế nào với Tiêu sư huynh?"

Lữ Thiếu Khanh nói: "Ngài ấy dám có ý kiến, để Đại sư huynh đi tìm ngài ấy."

"A đúng rồi, sư phụ, mới thu đồ đệ, đêm nay có muốn chúc mừng chút không? Con vừa nghe tiểu tử Vương Nghiêu kia nói, Hồ lão đầu đã đến một tửu lâu mới mở, gọi là Tụ Tiên Lâu. Gần đây đang mở cửa đón khách, có giảm giá."

Thiều Thừa nhìn về phía Kế Ngôn: "Đi thử xem?"

Bình Luận (0)
Comment