Dịch: Mặc Mặc Phi Ngữ
Biên: BsChien
“Giáo chủ ca ca... Không... Trường Thọ huynh, nguyên lai trước đây đã hạ thủ lưu tình với ta.”
Từ ngày thi đấu đầu tiên của đệ tử các môn phái trong Độ Tiên môn, trận chiến kia đã khiến Lang Nha bổng Tiểu Quỳnh phong thanh danh vang dội. Trong lòng Ngao Ất nổi lên ý niệm như vậy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể dằn xuống.
Độ Tiên môn đệ tử thi đấu đến hôm nay đã tiến hành đến ngày thứ mười sáu, vòng đấu giữa một trăm linh tám chọn ba mươi sáu cũng sắp đến gần hồi cuối.
Ngao Ất chứng kiến Lý Trường Thọ ra tay hai mươi lần, quan sát kỹ lưỡng, cũng phát hiện Lý Trường Thọ có một số chỗ”đặc dị”.
Hoặc là nói, hết sức ưu tú.
Đầu tiên chính là căn cơ vững chắc, Trường Thọ huynh pháp lực vô cùng thuần hậu. Lúc đối mặt với một số Luyện khí sĩ cảnh giới cao hơn so với hắn, thường thường có thể bằng lượng pháp lực tiêu hao ít, lại dùng khá nhiều phù trận, cuối cùng thủ thắng mỗi lần hiểm lại càng hiểm.
Tiếp theo, chính là thổ độn chi pháp của Trường Thọ huynh, cùng thổ độn chi pháp của những đệ tử khác ở Độ Tiên môn so sánh với nhau, càng lộ vẻ tinh diệu hơn rất nhiều…
Mặc dù Ngao Ất chẳng biết tại sao, nhưng xem Giáo chủ ca ca của mình lúc biến mất vào đất, sự thông thuận tự nhiên giống như tạo thành một kiểu đạo vận huyền diệu.
Cảnh đẹp ý vui, khiến người thán phục!
Phải như vậy mới được xem là thổ độn chi pháp, mà những đệ tử Độ Tiên môn khác dùng thổ độn…
…Ách, đại khái là tiểu thuật ngay tại chỗ chui đất.
Thiếu đi “thứ mùi” của Trường Thọ huynh.
“Trường Thọ huynh sở dĩ bị Nhân giáo cao thủ chọn làm người đại diện lấy công đức, tất nhiên là có một vài lý do mà mình không thấy được.”
Hai ngày này, Ngao Ất trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.
Độ Tiên môn thi đấu đã chuẩn bị kết thúc, ngày mai là thi đấu xong, những khách mời như bọn họ cũng đến ngày rời đi.
Ngao Ất chọn cùng nhau đi theo đến Độ Tiên môn, chính là muốn tìm cơ hội cùng Trường Thọ huynh gặp mặt tâm sự.
Y gần đây mặc dù tu hành thuận lợi, nhưng phương diện tình cảm cá nhân, cũng gặp phải một chút ngăn trở…
Đều là đám rồng trẻ tuổi, ai mà không có chuyện yêu hận khó khăn trắc trở.
Chỉ là Ngao Ất thực sự không biết lần này đến Độ Tiên môn, còn có cơ hội cùng Trường Thọ huynh ngồi đàm đạo, tâm tình chuyện phiếm tại nhà tranh bên hồ kia hay không...
"Tiểu Ất?"
Phía trước truyền đến một tiếng kêu.
Ngao Ất lập tức dừng suy tư, hướng về phía trước tiến ra hai bước, đứng ở phía sau một đạo nhân khuôn mặt gầy gò, thấp giọng nói:
"Tần sư thúc, ta ở đây."
Người được gọi là Tần sư thúc, chính là Kim Ngao đảo Luyện khí sĩ, Tần Hoàn.
Người này là ký danh đệ tử của Thánh Nhân Thông Thiên giáo chủ, nhập Kim Ngao đảo thời gian rất sớm. Tần Hoàn đạo sĩ từng được trực tiếp nghe Thánh Nhân giảng đạo, cũng vì huynh đệ chịu qua thương tích, ở trong chúng Luyện khí sĩ tại Kim Ngao đảo thanh danh rất nổi bật.
Năm đó, Xiển giáo Thập Nhị Kim Tiên đi ra khỏi Ngọc Hư cung, Hồng Hoang xuất đạo, dương danh ba ngàn thế giới. Tiệt giáo, Kim Ngao đảo Luyện khí sĩ bọn họ không cam lòng yếu thế, cũng làm ra nhóm Thập Thiên Quân.
Mặc dù thanh danh không có quá nổi bật, khí thế cũng yếu mấy cấp bậc, tu vi cũng không thể sánh bằng với người ta…
Nhưng Thập Thiên Quân bọn họ, bây giờ bên trong Tiệt giáo cũng coi như là một “Đội nhóm” tương đối nổi danh, thực lực lại không tệ!
Tần Hoàn, chính là lão đại trong Thập Thiên Quân.
Người này tu vi cao thâm, thiện đan đạo, tinh trận pháp, giao thiệp rất rộng, trong Tiệt giáo cũng coi như rất có danh khí.
Tần Hoàn lần này đến Độ Tiên môn, cũng là để sửa chữa quan hệ cùng với Nhân giáo đạo thừa. Mục đích chủ yếu của nhóm người bọn họ là tăng cường giao hảo, cho thấy Luyện khí sĩ Kim Ngao đảo trước đây cũng không phải cố ý tập kích nhằm vào Độ Tiên môn.
“Nên biểu đạt thiện ý Kim Ngao đảo bọn họ như thế nào?”
Tần Hoàn có chuẩn bị mấy phần lễ vật, sau đó tặng thưởng cho đệ tử Độ Tiên môn đoạt ba vị trí đầu.
Nhưng chỉ như vậy, Tần Hoàn cảm thấy còn không đủ.
Cho nên, Tần Hoàn ở phía trước gọi Ngao Ất một tiếng, ôn thanh nói:
"Môn phái thi đấu cũng sắp kết thúc rồi, ngươi với Hạm Chỉ không phải đã nói rằng ở chỗ này có vài hảo hữu sao?
Đi tìm ngươi mấy vị hảo hữu kia đến đây đi, ta tặng bọn họ một ít đan dược. Miễn cho người ta nói Luyện khí sĩ Kim Ngao đảo chúng ta cấp bậc lễ nghĩa không đủ."
Ngao Ất nghe vậy lộ ra một nụ cười, nói:
"Sư thúc ngài chờ một lát, ta đến hỏi qua chấp sự Độ Tiên môn bọn họ, lại dẫn họ đi lên…
Hạm Chỉ, ngươi muốn đi cùng không?"
Thiếu nữ Hạm Chỉ ngồi một bên trên ghế quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng gật đầu, cười ứng tiếng.
Ngao Ất vốn định cùng nhau cưỡi mây, nhưng Hạm Chỉ lại lui về sau nửa bước, ra hiệu Ngao Ất đi đầu cưỡi mây, nàng ở một bên đi theo.
Ánh mắt Ngao Ất toát ra một chút ảm đạm, cùng Hạm Chỉ một trước một sau bay ra ngọc đài.
Tần Hoàn nhìn thấy những việc này ở trong mắt, lại chỉ mỉm cười lắc đầu, vẫn chưa nói thêm cái gì…
Đệ tử trẻ tuổi, chính là thích làm những chuyện phong nguyệt vô dụng này.
Thực thuận lợi, Ngao Ất cùng Hạm Chỉ được trưởng lão Độ Tiên môn đáp ứng. Trưởng lão từ trong đám chấp sự nội môn gọi ra Tửu Ô đi cùng tiếp đãi Ngao Ất, cùng nhau bay đi qua lòng chảo dốc thoai thoải, tìm được Lý Trường Thọ.
Ngao Ất mở miệng nói ngay một câu:
"Trường Thọ huynh, Tần sư thúc nhà ta muốn gặp ngươi!"
Lý Trường Thọ mỉm cười.
Hắn vẫn luôn dùng Phong Ngữ chú bị động giám sát các nơi, biết vị Kim Tiên Kim Ngao đảo kia chỉ là muốn cho chút quà ban thưởng. Nếu không Ngao Ất đột nhiên đến một câu như vậy, hắn còn thật sự nghĩ rằng mình đã bị bại lộ ở chỗ nào rồi.
Tùy theo vậy!
Lý Trường Thọ liền có chút vô lực thở hắt ra. Bởi vì Linh Nga đột nhiên đột phá, tu vi thật sự không cẩn thận bị lộ hàng, tổ hai người Tiểu Quỳnh phong bọn họ, đã rước lấy không ít chú ý.
Thật vất vả, hiện tại "nhiệt độ" mới hơi giảm được chút ít thì Ngao Ất cùng Hạm Chỉ lại tới chỗ hắn…
Ánh mắt tò mò của đồng môn các nơi mấy ngày nay liên tục tia tới đây không dừng, giờ lại tới một đám nữa!
Lúc này cũng không phải là thời điểm quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này.
Lý Trường Thọ trầm ngâm hai tiếng, giả vờ hỏi:
"Ất huynh có biết, quý sư thúc cho gọi là cần làm chuyện gì?"
"Cái này…"
Ngao Ất trầm ngâm hai tiếng, nói rằng chỉ là muốn cho chút ban thưởng.
Lý Trường Thọ tìm cái cớ coi như ổn thỏa cự tuyệt đi qua, tiếp theo liền nhìn về phía bên cạnh, nơi đó là hai gương mặt thiện lương đơn thuần tiểu sư thúc cùng tiểu sư muội…
Chốc lát sau…
Có Tửu Ô cùng đi, Hạm Chỉ mang theo Linh Nga, Tửu Cửu hai người đến bên này lĩnh thưởng, Tửu Ô ở một bên biểu tình hơi có vẻ xấu hổ.
Trường Thọ sư điệt cũng không biết làm sao vậy nữa, đến Kim Tiên nhãn hiệu lâu đời ban thưởng đều không để ý…
Mặt Tần Hoàn lộ vẻ hiền lành tươi cười, cầm mấy bình tiên đan tặng cho Linh Nga cùng Tửu Cửu, cũng ấm giọng miễn cưỡng nói thêm hai câu, biểu đạt Luyện khí sĩ Kim Ngao đảo bọn họ vừa hữu hảo vừa hiền lành.
Tam giáo một nhà thân thiết, Tam Hữu hòa thuận với Côn Lôn.
Linh Nga cùng Tửu Cửu cùng nhau hành lễ nói tạ ơn. Lúc đối mặt cường giả, Tửu Cửu cũng trở nên ngoan ngoãn rất nhiều.
Sau đó Tần Hoàn mỉm cười gật đầu, Tửu Ô một bên lập tức hiểu ý chắp tay cáo lui rồi mang hai người Tửu Cửu Linh Nga rời đi.
"Hạm Chỉ, Ngao Ất vì sao chưa về đến?"
Nghe Tần Hoàn vừa hỏi như thế, Hạm Chỉ vội nói:
"Hồi bẩm sư thúc tổ, Ngao Ất sư thúc đang cùng hảo hữu của thúc ấy là Lý Trường Thọ trò chuyện với nhau, sau đó liền trở về.
Lý Trường Thọ hôm nay còn chưa đăng tràng, sợ đến đây lĩnh thưởng làm chậm trễ trận đấu. Cho nên, vẫn chưa cùng nhau lên tới."
Tần Hoàn chậm rãi gật đầu, tiên thức đảo qua, nhìn thấy phía dưới chính cùng một đệ tử Nhân giáo trò chuyện với nhau Ngao Ất, cũng chưa nhìn nhiều.
Đối với Tần Hoàn mà nói, đây vốn chỉ là một chút việc nhỏ.
Nhưng trong lòng ý nghĩ này vừa dứt, Tần Hoàn liền nhớ tới một chuyện. Lão đạo quay đầu nhìn về Hạm Chỉ nhập tọa phía sau, cười nói:
"Ta nghe mọi người nói đến, lần trước Tiểu Ất tại Độ Tiên môn này cùng người ta đấu pháp luận bàn ăn quả đắng, người kia là ai?"
Hạm Chỉ đáp khẽ:
"Chính là vị Lý Trường Thọ này."
"Ồ?" Tần Hoàn nói, "Hai người bọn họ, hẳn là không đánh nhau thì không quen biết?"
"Ừm, đúng là như vậy," Hạm Chỉ cũng mỉm cười, "Đệ tử luôn là nghe Ngao Ất sư thúc kể lại chuyện Trường Thọ huynh này của thúc ấy như thế nào như thế nào.
Nói đến vị Trường Thọ huynh này nha, cũng là người bản lãnh không tệ. Mặc dù chưa thành tiên, nhưng hắn bố trí tiểu trận liên hoàn, sư phụ ta đi vào cũng bị nhốt ở trong…"
Nói chuyện một hồi, Hạm Chỉ lập tức sắc mặt có chút ảm đạm.
Tự nhiên là nghĩ đến "Tiên sư" số khổ kia của nàng, cũng không biết, "Tiên sư" hiện nay ở hang hùm ổ báo nơi hoang sơn dã lĩnh, vì no bụng mà phải bôn ba…
Tần Hoàn trấn an Hạm Chỉ hai câu, sau đó là hơi chút trầm ngâm, trong mắt ngược lại là nổi hào hứng.
[Chưa thành tiên, bố trí trận pháp, liền có thể vây khốn Thiên Tiên?]
Vị Tần thiên quân này, tính tình cũng là nghĩ đến cái gì thì làm cái đó.
Lão đạo đứng dậy đi hướng một vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh Độ Tiên môn ở phía bên kia nói vài câu.
Vị trưởng lão này lập tức đi bẩm báo Chưởng môn, Vô Ưu đạo nhân tự nhiên đáp ứng, cũng an bài thêm một chút.
Nhưng Tần Hoàn vừa có động tác, Luyện khí sĩ Kim Ngao đảo đã ở chỗ này nhàm chán nửa tháng, cũng nhao nhao đứng dậy, biểu thị muốn cùng đi Tiểu Quỳnh phong quan sát quan sát.
Mà nghe nói Độ Tiên môn bọn họ còn có “Diệu địa” như vậy, Nhân giáo mấy nhà cao thủ đạo thừa, cũng nhao nhao biểu hiện ra một chút hứng thú.
Thế là…
Lý Trường Thọ đang ở phía dưới cùng Ngao Ất nói chuyện thi từ ca phú, nhân sinh triết học, toàn bộ quá trình đều dùng Phong Ngữ chú nghe lén biết được việc này, miệng lập tức méo xệch như trúng gió!
Hôm nay cửa ải này, hắn đoán chừng là tránh không khỏi.
Vị này là Thập Thiên Quân đại danh đỉnh đỉnh, chẳng lẽ cũng có độc hay sao vậy trời?
Thân là nhãn hiệu Kim Tiên lâu đời ở Hồng Hoang, như thế nào hôm nay lại cùng một tiểu đệ tử như hắn so kè rồi?
Hẳn là, có tính toán cái gì chăng?
Lý Trường Thọ tâm niệm cấp chuyển, Tửu Ô trên không trung vô cùng lo lắng lao đến.
Ngọc đài bên cạnh, nơi Vô Ưu chưởng môn tự mình tiếp khách, mấy chục đạo bóng người cưỡi mây, hướng về phương hướng Tiểu Quỳnh phong chậm rãi bay đi bay đi.
Trên dốc lòng chảo thoai thoải, Tửu Ô một phát bắt được cánh tay Lý Trường Thọ, hô một câu:
"Không kịp giải thích thêm, mau cùng ta đi, một đám cao nhân tiền bối đi về phía liên hoàn trận kia của ngươi rồi!"
Lý Trường Thọ lộ ra một gương mặt chấn kinh, trong lòng cũng lẩm bẩm một hồi.
Đại trận của mình hợp lại nếu là bởi như vậy mà bại lộ, vậy hắn cùng Thập Thiên Quân nhân quả, cũng coi như kết xong rồi.
"Sư bá, ta bên này còn có trận đấu chưa xong…"
Đạo nhân lùn vội la lên:
"Hai trận kế tiếp tính ngươi thắng, đợi lát nữa ứng phó bên kia xong, trở về bổ khuyết thêm là được!
Đây chính là mấy vị Kim Tiên, một đám Thiên Tiên! Nói không chừng ngươi lần này được dương danh lập vạn!"
Lý Trường Thọ: … (Đoạn này bị kiểm duyệt vì lão Thọ chửi bậy!)
… Đây là dải phân cách của Mặc Mặc Phi Ngữ Bạch Ngọc Sách – Chúc quý đạo hữu đọc truyện vui vẻ! …Cùng lúc đó, phía trên Trung thần châu, cửu trọng thiên khuyết.
Trước Nguyệt Lão điện, hai cái đồng tử đàng hoàng ngồi ở kia, bên cạnh dựng lên hai tấm ván gỗ.
Bên trái trên ván gỗ viết:
[Thiên đạo che chở nơi đây]
Phía bên phải trên ván gỗ viết:
[Tham gia triều hội đi]
Thiên đình lại đến thời điểm triều hội Lăng Tiêu bảo điện mười năm một lần, các lộ tiên thần tề tụ ở trung tâm Lăng Tiêu bảo điện nơi tầng trời thứ tám.
Bản thân Thiên đình là một cái pháp bảo công đức, Lăng Tiêu bảo điện chính là phần chủ yếu món pháp bảo này, là do mấy vị Thánh Nhân liên thủ luyện chế mà thành.
Nơi đây mặc dù vàng son lộng lẫy uy nghiêm đại khí, nhưng mà vị tam giới chúa tể ngồi trên đài cao trong điện kia, lúc này hoàn cảnh lại vô cùng xấu hổ và bất đắc dĩ…
Không sai, trên danh nghĩa là tam giới chi chủ, nhưng thực sự chỉ là một vị tiểu sư thúc Đạo môn ở đây làm dáng mà thôi.
Lệnh không truyền được năm châu, pháp không thông được tứ hải.
Ba ngàn đại thế tất cả đều chỉ nghe danh của Lục Thánh, rất ít người chú ý đến cái Thiên đình mới toanh không có chút cảm giác tồn tại này.
Thậm chí, người có khuôn mặt thanh niên thân mang áo bào trắng ngồi tại địa vị cao thượng kia - Ngọc Hoàng đại đế - cũng thường xuyên tự giễu, chính mình còn không bằng trở về gõ chuông cho Đạo Tổ lão gia …
Hôm nay triều hội, chỗ ngồi cao nhất trong chúng tiên đang để trống không. Đây là lưu lại vị trí cho Thái Thượng lão quân, khi bình thường không có đại sự gì, thiện thi hóa thân của Thánh Nhân này cũng sẽ không hiện thân.
Trừ cái đó ra, mặc dù vị trí chính thần của Thiên đình đa phần đều là ghế trống, nhưng các lộ tiên thần khác thì đang chỉnh chỉnh tề tề đứng thành bốn nhóm.
Mặt mũi Thiên đình vẫn phải chú ý giữ gìn.
Nguyệt lão thân là chính thần chưởng quản nhân duyên, mặc dù tu vi khá thấp, nhưng lại đứng hơi gần phía trước.
Chỉ là, vị lão quan này chưa từng tuỳ tiện mở miệng, chỉ ở bên cạnh lắng nghe mà thôi.
Hôm nay Nguyệt lão cũng như thế, ở phía trước cúi đầu nghe các vị văn thần võ tướng bẩm báo một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Thiên đình hiện nay chính lệnh không cách nào truyền xuống tam giới. Điều này cũng đại biểu cho bọn họ kỳ thật không có nhiều việc làm cho lắm. Tất cả chỉ phối hợp với vị bệ hạ này “Chăm lo quản lý”, diễn một hồi vở kịch “Cúc cung tận tụy”.
Nhưng vị bệ hạ trên bảo tọa kia, lại rõ ràng chưa vừa lòng với chừng đó.
"Các vị ái khanh."
Thanh niên áo bào trắng hai mắt cụp xuống, nhìn ngọc giản trước mặt, lạnh nhạt mở miệng, thanh âm bên trong đại điện lưu chuyển qua lại.
"Đông Mộc Công nói, bây giờ nơi ngũ bộ châu, loạn lập thần miếu, tế tự dã thần, phi thiên chính số.
Tự nhiên, Thiên đình ta bây giờ binh mã trống rỗng, không thể không đòi lại.
Nhưng lấy chính thần chi vị chiêu nạp những dã thần này nhập Thiên đình, ta lại cảm thấy có chút không ổn, việc này không khỏi chứng tỏ Thiên đình ta quá thiếu uy nghiêm.
Các vị ái khanh, có thượng sách gì không?"