Dịch: Gia Cát Nô
Biên: Vũ Tích
Oành!
Một âm thanh trầm đục vang lên làm cho mặt đất rung lên mấy lần.
Thân hình Lý Trường Thọ bất động nhưng tay trái của hắn đã nhanh chóng vươn ra ấn chiếc đầu nhỏ nhắn xinh xắn cùng thân thể to lớn của đối phương in sâu vào mặt cỏ.
Vừa rồi nếu mình không xuất thủ kịp thời thì nàng đã nói ra hai từ “Hải Thần”.
Không biết lúc ấy phải làm thế nào?
Linh Lỵ nói “Hải”, không lẽ muốn mình đáp lại “xin chào” chăng?
Xung quanh có bao nhiêu con mắt đang nhìn, mình cũng không có khả năng dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt nàng được.
Trong nháy mắt, Lý Trường Thọ đã đưa ra quyết định.
Hắn âm thầm dùng tiên thức truyền âm trực tiếp cho nàng, trên mặt không lộ ra một tia cảm xúc nào nhưng miệng nhanh nhảu chữa cháy:
“Linh Lỵ! Sao ngươi có mặt ở đây?”
Trong khi đó hắn đồng thời truyền âm:
“Người dám kêu lên hai chữ kia thì ngày mai ta để trưởng thôn thu thập ngươi!”
Lập tức gọi… Biểu ca!
Ta có mặt ở đây để làm việc đại sự có quan hệ tới sự tồn vong của Hùng trại. Nếu ngươi làm bại lộ thân phận của ta thì Hùng trại nguy rồi!
Nếu hiểu lời ta nói hãy hừ lên ba tiếng!”
Thân thể to lớn của Hùng Linh Lỵ động đậy, trên mặt đất không ngừng phát ra những tiếng động “Hừ hừ hừ”.
Không biết nàng có thật sự hiểu không?
Lúc này những người Tiêu Dao tiên tông đứng bên cạnh mới có phản ứng, nhíu mày nhìn qua. Các đệ tử đi cùng Hùng Linh Lỵ trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nhóm đệ tử Độ Tiên Môn cũng chăm chú nhìn về phía Lý Trường Thọ.
Buông cánh tay vừa đè ép Hùng Linh Lỵ ra, Lý Trường Thọ đảo mắt nhìn mọi người, lộ ra khuôn mặt mỉm cười nhiều cảm xúc.
Hùng Linh Lỵ chống hai tay xuống đất, từ từ đem khuôn mặt của mình rút ra khỏi mặt đất.
Khuôn mặt đáng yêu của nàng hiện ra với đôi mắt to, hai hàng lông mi như được họa sĩ vẽ ra vậy. Nhưng giờ phút này, trên khuôn mặt ấy lại dính đầy bùn đất cùng cỏ vụn, biểu tình kích động nhìn Lý Trường Thọ há mồm kêu lên:
“ Gì…”
Lý Trường Thọ Trừng mắt, Hùng Linh Lỵ hoảng hồn rụt cổ lại, đổi giọng kêu lên: “Biểu ca…”
“Ài, Linh Lỵ nhiều năm không gặp, ngươi cao lớn lên rất nhiều nha.”
Lý Trường Thọ cười nói, Hùng Linh Lỵ gật đầu liên tục nhưng vành mắt lại có chút đỏ, thấp giọng lẩm bẩm một câu:
“Ta, ta cũng không làm gì có lỗi với người, cũng không đi nói xấu ngươi nha.”
Xung quanh bọn họ, những đệ tử Tiêu Dao tiên tông, Độ Tiên môn cùng những trưởng lão, chấp sự, các đệ tử không trọng yếu của Nhân giáo tiên tông đồng loạt hiện lên dấu chấm hỏi nhỏ trên đỉnh đầu.
Ngay lúc này, Tửu Cửu, người đã cố nhịn không tìm Lý Trường Thọ nói chuyện suốt cả dọc đường, hay là người trên mặt lúc nào cũng như hàn băng Hữu Cầm Huyền Nhã đều đứng dậy nhìn chăm chú vào đấy.
Chuyện này là thế nào?
Trong lòng Lý Trường Thọ thầm tính toán, suy tính lại chuyện vừa xảy ra, cho dù mình có lộ ra một phần nhỏ tu vi cũng không thể để mọi người đoán ra thận phận của mình là Nam Hải Hải thần!
Một khi chuyện này lộ ra, ảnh hưởng đến “Uy tín” của mình chỗ Ngọc Đế thì cũng thôi đi, nhưng làm cho Tây Phương Giáo chú ý thì cái mạng nhỏ của mình không còn an toàn nữa!
Do đó, Lý Trường Thọ chỉ còn cách cùng Hùng Linh Lỵ nhẹ giọng giải thích.
“Ai, lần đó ta khăng khăng rời đi là để tìm đường tu tiên.” Lý Trường Thọ thở dài “Ngược lại ủy khuất cho ngươi, khẳng định là ngươi đã bị thôn trưởng quở trách một phen đi.”
Hắn tiếp tục dùng tiên thức vụng trộm truyền âm:
“ Đừng đề cập đến việc ta là Hải Thần, mặc dù thân phận đó không tệ nhưng hiện giờ ta chỉ là một hóa thân của Hải Thần mà thôi.
Hải Thần cứu khổ cứu nạn chất chứa hàng vạn hóa thân, cỗ hóa thân này cũng có sứ mạng của nó. Linh Lỵ, kể cho ta nghe cuộc sống gần đây của ngươi đi?”
Hùng Linh Lỵ nháy mắt vài cái, trong đôi mắt to tràn đầy sùng bái.
Lý Trường Thọ lại mở miệng cười nói: “Nhưng sao Linh Lỵ ngươi lại ở nơi này?”
Trên mặt Hùng Linh Lỵ càng biểu hiện ra sự ủy khuất, nhẹ giọng nói: “Biểu ca, cha mẹ ta sinh được một đệ đệ, họ liền đưa ta tới nơi này để ta tìm sư phụ học pháp thuật.
Quả nhiên như Lục thúc gần nhà có nói: có đứa nhỏ thì đứa lớn ra rìa."
Lý Trường Thọ: “…”
Chuyện này nói sao đây.
Năm đó, khi Lý Trường Thọ phái quân đoàn hóa thân đi giải quyết tai họa ngầm cho Nam Hải hải thần, Hùng Linh Lỵ đã bị đưa tới Trung Thần Châu gia nhập vào tiên môn.
Quả thật, Lý Trường Thọ không nghĩ đến Hùng Linh Lỵ lại bái nhập Tiêu Dao tiên tông.
Nhìn bộ dạng này của nàng chắc vẫn ấm ức về việc mình vừa làm với nàng và vẫn còn bất bình do cái cách cha mẹ đối xử với mình.
Lý Trường Thọ mỉm cười, tiện tay đưa tới trước mặt nàng một tia thanh tuyền.
Hùng Linh Lỵ chớp chớp đôi mắt nhìn Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ gật đầu mỉm cười ra hiệu cho nàng rửa mặt.
Nhưng Hùng Linh Lỵ lại há miệng ngậm lấy dòng nước này hút vào trong miệng. Ực ực hai tiếng, nuốt xuống hết sạch.
Đây là chúc phúc của Hải Thần nha!
Trán Lý Trường Thọ hiện ra mấy đạo hắc tuyến. Đột nhiên hắn ý thức được một việc…
Tửu Cửu tiểu sư thúc lúc nào cũng biểu hiện ra bộ dạng lất khất vì nàng suốt ngày uống say, bởi thế nó ảnh hưởng đến tính cách của nàng có chút bất cần. Nhưng khi không có rượu trong người, bản thân nàng cực kỳ thông minh.
Nhưng Hùng Linh Lỵ lại là người được sinh ra tại Hùng Tộc trong hoàn cảnh “Kết hôn cận huyết”.
Quả thật rất ngây thơ.
Loại người như thế này rất khó giữ miệng. Có khi vừa đi ra khỏi chỗ này, nàng lại đem chuyện hắn là “Hải Thần” bô bô nói hết.
Làm sao bây giờ? Hay tìm nơi nào kín đáo đem nàng diệt khẩu?
Bây giờ, Hùng Tộc xem như là thủ hạ của mình. Mình đối xử Hùng Linh Lỵ như vậy quá mức không ổn.
Hắn là một người quyết đoán nhưng cũng là một người có lương tâm.
Lý Trường Thọ trầm ngâm suy nghĩ. Muốn giải quyết chuyện này ổn thỏa, mình và Hùng Linh Lỵ phải có quan hệ thân thích và mình phải nói làm sao cho cố ấy cam tâm tình nguyện gọi mình hai tiếng “Biểu ca”
Lý Trường Thọ lại đưa tới một dòng thanh thủy, ôn nhu nói: “Đây là ta đưa cho ngươi dùng để rửa mặt.”
Hùng Linh Lỵ gãi đầu ngượng ngùng cười rồi nói: “Tạ ơn…”
“Gọi biểu ca.”
“Biểu ca!”
“Haiz”, Lý Trường thọ lộ ra nụ cười như nụ cười của phụ thân dành cho con cái, dùng thanh thủy rửa mặt cho Hùng Linh Lỵ, còn dùng chiếc khăn vốn định tẩm thuốc mê để lau mặt cho nàng.
Cùng lúc đó, nhóm đệ tử Tiêu Dao tiên tông đi cùng Hùng Linh Lỵ đã tiến lại gần.
“ Hùng sư muội đây là… Biểu ca của ngươi?”
“Uhm” Hùng Linh Lỵ từ dưới đất đứng dậy trước mặt Lý Trường Thọ như một bức tường chắn ngang hắn.
Hùng Linh Lỵ gãi đầu, buộc lại mái tóc dài còn đang lộn xộn, trên mặt lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng, nói ra một câu yếu ớt:
“Đây là … Biểu ca của ta”
Lý Trường Thọ đứng dậy, vái chào mấy đệ tử của Dao Tiên Tông và nói: “ Biểu muội nhà ta đã gây ra cho các vị đạo hữu nhiều phiền toái.”
Mấy đệ tử này cũng đáp lễ lại nhưng trên mặt lại có biểu hiện cực kỳ phức tạp, ai nấy đều sờ vào ngực mình cười khổ nói: “ Không phiên phức chút nào, chỉ có... đau thôi.”
Nữ đệ tử đứng cạnh bên trừng mắt nhìn gia hỏa này, sau đó nhìn Lý Trường Thọ cười ôn hòa trả lời: "Linh Lỵ sư muội ngoại trừ khí lực lớn một chút, còn lại ở cùng chúng ta vô cùng hòa hợp, cũng được môn phái coi trọng."
Trên mặt Hùng Linh Lỵ lộ ra nụ cười ngại ngùng giống như đứa trẻ được người lớn khích lệ vậy.
Lý Trường Thọ nói thêm vài câu liền hỏi sư phụ Hùng Linh Lỵ đang ở đâu, hắn muốn đến bái kiến một phen.
- -Làm như vậy chỉ để phù hợp với vai trò của người biểu ca như hắn.
Nhưng mà trên mặt mấy tên đệ tử Tiêu Dao Tiên Tông lập tức lộ ra vẻ cổ quái, mỗi người đều biểu hiện sự lúng túng.
Hùng Linh Lỵ mím môi, thấp giọng nói: “ Biểu ca, ta không cẩn thận đã làm sư phụ bị thương, lần này không thể đến đây được…”
Lý Trường Thọ: “…”
“ Biểu muội, ngươi vừa nói gì! Làm sao ngươi có thể đả thương sư phụ ngươi được?”
Bên cạnh, mấy tên đệ tử trẻ cảm thấy xấu hổ, nhưng vị sư tỷ dịu dàng kia vẫn nói: “ Việc này trong môn đã trách phạt Linh Lỵ… Không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?”
Lý Trường Thọ: “Trường Thọ, Lý Trường Thọ, đệ tử Độ Tiên môn.”
“ Nào, Linh Lỵ, ngươi có muốn cùng biểu ca của mình tâm sự một chút không?”
“ Muội có thể chứ?”
Hùng Linh Lỵ hai mắt tỏa sáng, hỏi bằng giọng dịu dàng.
Mấy tên đệ tử Tiêu Dao Tông cùng nhau gật đầu, động tác đều và ăn khớp với nhau như thể đã luyện qua vô số lần.
Lý Trường Thọ nhìn thấy vậy, trong lòng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Thế là Hùng Linh Lỵ tạm thời lưu lại ôn chuyện cũ. Lý Trường Thọ truyền âm, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc gọi mình là biểu ca mà không phải là Hải Thần.
Đồng thời căn cứ vào vị trí địa lý Hùng Trại bịa ra câu chuyện đơn giản liên quan đến mẫu thân Hùng Linh Lỵ cùng hắn có họ hàng ở Nam Thiệm Bộ Châu - - Nhị Di gả đi xa.
Hung Linh lỵ lấy ra một cái nệm trông giống bồ đoàn, đặt xuống ngồi cạnh Lý Trường Thọ.
Bởi đùi quá to khiến việc ngồi xếp bằng có chút khó chịu, nên Hùng Linh Lỵ trực tiếp ngồi xuống, hai chân co lên, dùng một cái áo giáp lớn tên là ‘Nhu đề’ đặt lên che mép váy.
Ở gần đấy, Tửu Cửu đã muốn tiến lại gần gặp mặt chào hỏi nhưng lại nghĩ tới những lời dặn dò cửa tiểu Linh Nga trước khi đi, liền lắc đầu ngồi đấy rung chân một cách nhàm chán.
Điều này khiến Lý Trường Thọ có cảm giác hơi kỳ quái.
Hữu Cầm Huyền Nhã là một người lợi hại…
‘Biểu muội của Trường Thọ sư huynh… ắt hẳn cũng ưu tú như thế.’
Nàng ngồi suy nghĩ cũng không tiến lên chào hỏi, để huynh muội bọn nói chuyện cho tự nhiên.
Tửu Ô sư bá từ xa đi tới cũng giật nảy mình, còn tưởng bên cạnh Lý Trường Thọ là một hòn giả sơn, nhìn kĩ mới thấy trên hòn giả sơn xuất hiện một cái đầu thiếu nữ xinh xắn. (Tưởng tưởng xong thấy thật kì dị - Trích Vũ Tích, Bạch Ngọc Sách)
Hơi kinh hoàng.
đạo nhân lùn nhíu mày tập trung suy nghĩ lại phát hiện, từ Tiêu Dao tiên tông đến Độ Tiên môn nhà mình cùng mấy người của tông môn khác, có không ít người lén lút nhìn thiếu nữ kỳ quái ngồi cạnh Lý Trường Thọ.
Hắn vừa ra ngoài một lát, đã xảy ra chuyện gì thế này gì thế này?
Không phải thiếu nữ này thấy Trường Thọ sư diệt nhà mình mi thanh mục tú, anh tuấn tiêu sai, đa mưu túc trí, nho nhã lễ độ nên muốn bắt về làm tiểu tình lang đấy chứ?
Nếu vậy thì hạnh phúc của Tiểu Cửu phải tính sao đây?
“Khụ” Tửu Ô ho khan một tiếng, tiếp tục cất bước tiến lại gần.
Mà Tửu Ô tới gần thêm chút nữa, lại nghe thiếu nữ thì thầm nói với giọng điệu tràn đầy u oán.
“… Về sau cha mẹ ta không thích ta liền đem ta ném về phía bắc. Nói ta không tìm được một vị sư phụ thì đừng về đây nữa.
Ta lúc đó đã cố gắng tìm kiếm, nhưng tất cả mọi người đều không chịu thu nhận ta.
May mà kĩ năng săn bắn của ta rất tốt, ngày ngày trong núi đi săn, có thịt ăn cũng không bị đói bụng.
À mà biểu ca, ngươi biết cái này chưa, có một chút dã thú cỡ lớn ý, bọn nó còn có thể biến thành hình người cơ.”
Tửu Ô nghe xong bước chân loạng choạng, còn Lý Trường Thọ thì hít thở không thông, ho khan vài tiếng.
Đây là việc…
[Vu Nhân đi săn yêu thú, cố gắng sinh tồn để tìm nhân tộc cầu tiên đạo trường sinh?]
Hùng Linh Lỵ bộ dạng ủy khuất thầm nói:
“Mãi rồi cũng có tiên môn thu nhận ta, bọn họ để cho ta làm tạp dịch. Vì họ cho ta cơm ăn nên ta đã đáp ứng.
Mẫu thân đã dặn ta ăn thịt nhiều không tốt.
Nhưng có một lần khi đi săn thú, ta không cẩn thận đem Linh thú hộ sơn nướng ăn hết.
Ai mà biết quy định trong môn không cho ăn động vật sống trên núi, kết quả bọn hắn đem ta trục xuất ra ngoài…”
[Ăn nhầm hộ sơn Linh thú nên bị trục xuất khỏi tiên môn?]
Tửu Ô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục sự nghiệp nghe lén của mình.
Hung Linh Lỵ thở dài tiếp tục kể lại hành trình bái sư đầy gian khổ của mình.
“Về sau, ta lăn lộn trong núi mấy năm, khiến dãy núi ta đang ở không còn con mồi nào để săn bắt nữa, ta lại di chuyển sang nơi ở khác…
Làm người là không để mình bị chết đói có phải không!
Vào một ngày đẹp trời ta nhìn thấy một con rắn lớn đang đánh nhau với một vị lão thần tiên, ta liền nhớ tới một biện pháp cha ta đã dạy, vác một khối đá nhỏ từ bên cạnh ném tới làm cho đầu con rắn lớn bị đập dập.
Sau đó, Biểu ca người đoán xem việc gì xảy ra tiếp theo?”
Lý Trường Thọ cười nói: “ Lão thần tiên hẳn thu người làm đệ tử?”
“Ừ Ừ!”. Hùng Linh Lỵ nặng nề gật đầu “ Đây là sư phụ đầu tiên của ta!”
“ Sư phụ đầu tiên?”
Lý Trường Thọ một hơi thở gấp đứng dậy, thiếu chút nữa là muốn quỳ xuống trước mặt vị "Đại" muội bên cạnh này rồi.
Hùng Linh Lỵ thở dài, tiếp tục nói:
“Sau khi ta lên núi đã đổi bốn lần sư phụ nữa…
Sư phụ thứ nhất nói ta cùng người hữu duyên, đưa ta về tông môn, truyền tiên pháp cho ta, hướng dẫn ta học tập pháp thuật.”
Lúc này Hùng Linh Lỵ đã đạt đến Phản Hư cảnh nhất giai, tính thời gian tu luyện thì nàng là một tiên miêu đạt tiêu chuẩn để tu Tiên.
“Sau đó thì sao?”
Lý Trường Thọ thần sắc cổ quái hỏi thêm.
Hùng Linh Lỵ thầm nói: “Thời điểm ta học ngự vân không cẩn thận ngã xuống làm vỡ đan lô của sư phụ.
Lúc ấy ta rất bối rối muốn đem đan lô lén lút ném ra sau núi, nhưng thời điểm ném ta không cẩn thận đã dùng quá sức một chút, ném trúng sư phụ lúc người đang ngồi tu luyện trên cây...bất tỉnh nhân sự.
Sau đó … Có hai vị lão gia gia bên trong tiên môn tìm ta giáo huấn, rồi cho ta bái sư phụ thứ hai…”
Lý Trường Thọ không chịu được một tay vỗ trán.
Vu nhân huyết mạch tuy là nhân tộc, nhưng sức mạnh lại đạt được một nửa của vu tộc. Sức mạnh bộc phá trong nháy mắt, cho dù đối phương có đủ thời gian chuẩn bị thì cũng đủ để diệt Nguyên Tiên làm tổn thương Chân Tiên.
Sư phụ đầu tiên của Hùng Linh Lỵ không suy nghĩ kĩ càng đã trực tiếp thu nhận một bán Vu đệ tử…
“Ai” Hùng Linh Lỵ thở dài yếu ớt, nói: “Khả năng việc ở đây xong xuôi, khi trở về ta liền có vị sư phụ thứ năm…
Biểu ca, ngươi nói ta bây giờ nên làm thế nào?”
Lý Trường Thọ suy nghĩ, truyền âm nói: “Hiện giờ đừng nên suy nghĩ đến chuyện khác, mà trong lòng âm thầm niệm ba trăm lần “biểu ca” cho ta.”
“Vâng” Hùng Linh Lỵ đáp ứng ngay lập tức, ngoan ngoãn âm thầm niệm.
Sau đó, Lý Trường Thọ cố sức rướn người ngó qua "to lớn và mạnh mẽ" Hùng Linh Lỵ cũng có thể nhìn thấy "nhỏ mà ranh ma" Tưu Ô sư bá.
Hắn truyền âm nói: “ Sư bá, ngài… có thiếu một vị đệ tử hay không?”
Tửu Ô lập tức run rẩy, mặt mày trắng bệch.