Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 197

Dịch: Thiên Hạ Đệ Nhị

Đông Hải, Thủy Tinh cung, trong một đại điện tráng lệ.

Ở ngoài điện có đủ các loại cá cảnh nhẹ nhàng du động.

Trên bảo tọa có một đầu lão long đang nằm, bên cạnh có mấy vị Hải nữ xinh đẹp nhẹ nhàng quạt gió, xoa bóp chân tay. Cách đó không xa, ở đằng sau hai cây cột trụ bạch ngọc có mười mấy vị Hải nữ đang tấu vang các loại nhạc khí linh bảo...

Một ngày bình thường của Long vương, cứ bắt đầu và kết thúc như vậy.

Ngoài điện, đám cá cảnh đột nhiên tản ra, một đầu thanh long hạ xuống, hóa thành một thiếu niên thanh tú, nhanh chóng bước vào đại điện.

“Phụ vương! Nhi thần Ngao Ất cầu kiến!”

“Ừm?”

Đông Hải Long Vương như vừa tỉnh ngủ, hai mắt khẽ mở, đưa tay phất phất.

Hải nữ ở xung quanh nhanh chóng lui xuống, Ngao Ất bước nhanh đén trước bảo tọa, cúi đầu hành lễ.

Chờ trong điện không còn bóng người, mấy tên tướng lĩnh trông coi ngoài điện mở ra trận pháp đại điện.

Long Vương chậm rãi ngồi dậy, trên mặt mang theo một chút lười biếng, mệt mỏi…

“Có chuyện gì vậy, hài tử?”

“Phụ vương…”

Ngao Ất lập tức nghẹn lời, cười khổ nói:

“Nửa tháng trước ngài để cho nhi thần điều tra sự tình Long tộc bị giết ở Hải thần miếu An Thuỷ thành.

Nay nhi thần đã tra ra, ở bên trong viên Nhiếp Hồn châu này là mảnh vỡ kí ức, có thể tính ra người đứng đằng sau việc này.

Vừa nói Ngao Ất vừa dùng tiên lực đưa Nhiếp Hồn châu cho Long vương.

Long vương cầm lấy bảo châu, nhắm mắt ngưng thần, rất nhanh đã khẽ gật đầu, bóp nát viên Nhiếp Hồn châu.

Ngao Ất ngẩn ra, vội nói:

“Phụ vương, tại sao ngài…?”

“Việc này ta đã biết!”

“Nhưng phụ vương, chứng cứ này nếu bị huỷ…”

“Ha ha, đồ ngốc.”

Long vương cười cười, khoát tay:

“Ngươi đi đi, bồi tiếp ngươi… ngươi cái kia…”

“Tư Tư…”

“Ừm, bồi tiếp nàng nhiều một chút, trước khi ngươi đại hôn, những sự tình trong tộc ngươi không cần quá quan tâm.”

Long Vương lại nằm ngửa về chỗ cũ, tiếng dặn dò vang lên:

“Nhớ kỹ, tìm chút lý do thích hợp, đưa chút lễ qua cho vị giáo chủ kia của ngươi, hắn có bất cứ thỉnh cầu gì đều có thể đáp ứng, không nên lạnh nhạt với hắn, đấy mới là chuyện quan trọng.

Ngao Ất có chút không hiểu nổi, hồi tưởng lại so với trước đây, lời nói, biểu tình của phụ vương lần này xem như… vô cùng phong phú.

“Vâng, nhi thần xin cáo lui.”

Long Vương khoát khoát tay, cũng không nói thêm gì nữa, dường như đã ngủ thiếp đi.

Sau khi Ngao Ất đi, những Hải nữ kia lại quay trở về, ai tấu nhạc thì tiếp tục tấu nhạc, ai xoa bóp thì tiếp tục xoa bóp.

Lão Long vương lộ ra chút tiếu ý, sau đó nhẹ nhàng thở dài, tiếp tục công việc đơn giản và buồn tẻ thường ngày.

“Phụ vương vì cái gì không để cho ta tiếp tục điều tra chuyện này?”

Ngao Ất lộ vẻ khó hiểu, y đang hưởng thụ quá trình… tẩm quất bàn chân khi đi trên hành lang phủ kín trân châu này.

Y có chút không thể hiểu nổi.

Nửa tháng cố gắng điều tra, kiểm chứng, nghe theo lời Giáo chủ ca ca, tìm hiểu nguồn gốc, xác định một nhóm lớn long tộc không an phận, phản loạn.

Vì cái gì…?

Trở về cung điện của mình, nhìn mấy vị Hải nữ đang chơi đùa cùng Khương Tư Nhi, trong lòng nhớ tới lời căn dặn của Giáo chủ ca ca.

Có gì không chắc chắn thì hãy thương lượng cùng đạo lữ của ngươi…

Ngao Ất hơi lắc đầu, cũng không làm phiền các nàng, xoay người đi vào Thiền điện mà thường ngày bản thân hay tu hành, lẳng lặng ngồi xuống.

Trong lòng vẫn cảm thấy bị đè nén.

Thần niệm Ngao Ất phủ xuống hoá thân ở bên trong Hải Thần miếu An Thuỷ thành, đang muốn cùng Giáo chủ nhà mình giao lưu, đột nhiên phát hiện…

Trong hậu đường, có hai lão giả đang ngồi uống trà nói chuyện.

Ngao Ất đương nhiên nhận ra ở vị trí chủ vị chính là đạo nhân giấy của Giáo chủ.

Đây cũng là hoá thân do Huyền Đô Đại pháp sư ban thưởng, không thì làm sao có thể có thực lực Thiên Tiên cảnh?

Mặc dù Ngao Ất không trực tiếp hỏi, nhưng vấn đề này y vẫn rất rõ ràng.

Mà một lão giả khác, Ngao Ất không quen.

Đối phương tu vi không tệ, có Kim Tiên uy áp, vả lại nhìn có một chút quý khí, lời nói khí độ cũng coi như phi phàm.

Cẩn thận nghe thì thấy hai người đang nói sự tình liên quan đến Long tộc…

Ngao Ất chợt nghe đạo nhân giấy của Giáo chủ thở dài…

“Ài, tình cảnh hiện tại của Long tộc càng lúc càng khó khăn.”

“Đúng vậy, bần đạo ở trên trời cũng có nghe thấy chút ít,” một vị lão giả lạ lẫm khác thở dài.

“Sau khi Hải Thần ngươi thượng tấu, bệ hạ cũng vô cùng quan tâm đến chuyện này.”

Long tộc là đại tộc Tứ Hải, bệ hạ cũng có ý mời chào, đáng tiếc Long tộc quá mức cao ngạo, sợ là cho thần vị gì cũng đều không thoả mãn.

Hơn nữa tuy rằng thần vị Thiên đình còn trống rất nhiều, nhưng cũng không thể cho Long tộc được, nhất định phải được Thiên Đạo tán thành.”

“Thời cơ chưa tới,” Lý Trường Thọ thở dài:

“Hiện tại uy danh của bệ hạ chưa cao, mà tính khí của Long tộc cũng quá cao ngạo.

Mộc Công, bệ hạ có yêu thích vật gì không?”

“Đồ vật mà bệ hạ thích cũng không nhiều,”

Đông Mộc Công lắc đầu:

“Bây giờ nhiệm vụ chính của bệ hạ là tiếp nhận Thiên đạo, giúp đỡ Đạo môn, hoàn thiện Thiên đình, tạo phúc cho thương sinh Tam giới.

Bệ hạ mỗi ngày chăm lo quản lý, không chỉ ngồi một chỗ mà ngay cả những lúc đi đường cũng xử lý sự vụ.”

Đông Mộc Công hạ giọng nói nhỏ:

“Thời gian này, ngay cả bên Dao Trì bệ hạ cũng ít khi lui tới.”

Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng. Đàm luận sinh hoạt cá nhân của Ngọc đế bệ hạ cũng không hay cho lắm.

Ngay khi thần niệm của Ngao Ất vừa tới, Lý Trường Thọ đã cảm nhận được, vừa đúng lúc hôm nay Đông Mộc Công cũng đến đây.

Lý Trường Thọ lập tức truyền âm căn dặn Mộc Công vài câu.

Vừa rồi trừ câu nói Ngọc đế bệ hạ gần đây không lui tới Dao Trì của Đông Mộc Công ra thì những câu còn lại kỳ thực là xuất phát từ miệng của Lý Trường Thọ.

Không còn cách nào, Lý Trường Thọ cũng sợ Mộc Công nói những lời bất mãn, xem thường Long tộc.

Đông Mộc Công âm thầm liếc nhìn vị trí tượng thần Ngao Ất, lại cùng Lý Trường Thọ hàn huyên vài câu, cầm lấy tấu sớ của Lý Trường Thọ rồi cáo từ.

Đợi Đông Mộc Công rời đi, Lý Trường Thọ còn chưa kịp cất cỗ đạo nhân giấy này vào trong kho thì Ngao Ất đã vô cùng kích động gửi lời mời giao lưu thần niệm…

Hai người ở trong mộng cảnh vừa mới gặp mặt, Ngao Ất đã nhịn không được hỏi:

“Giáo chủ ca ca, vị cao nhân vừa rồi lẽ nào chính là Đông Vương Công ở trên Thiên Đình.”

Lý Trường Thọ gật đầu mỉm cười.

Chẳng trách kiếp trước người ta thường nói “Diễn nhi ưu tắc đạo”, làm đạo diễn kiêm biên kịch, kiêm luôn cả chân chạy việc đúng là phiền phức hơn rất nhiều so với làm diễn viên.

Cùng Ngao Ất giao lưu nửa canh giờ, Lý Trường Thọ mới thu hồi thần niệm.

Hắn cúi đầu luyện chế mấy cái trận cơ, sau đó quy nạp lại những bảo tài cần phải luyện chế, lúc này mới rời mật thất, đi dạo xung quanh đan phòng, cẩn thận suy nghĩ về những lời của Ngao Ất...

“Lão Long Vương cũng là nhân vật không đơn giản.”

Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, cảm thấy lão Long Vương này mới là người thông minh, thân ở trong cục mà có thể thu xếp ổn thỏa mọi việc, ngồi nhìn toàn cục.

Quả nhiên, cao thủ lăn lộn từ thời viễn cổ, đều là những người thâm tàng bất lộ…

Ân, ngoại trừ Triệu đại gia ra…

Tiếp theo, mình phải chú ý một chút, không thể để Long tộc sinh ác cảm đối với Thiên đình.

Đông Hải Long vương là lão đại của Tứ hải Long cung, cũng là người nắm quyền lực tối cao của Long tộc. Lão lựa chọn lặng im, khoan nhượng, cũng không phải kiêng kị hay cố kị điều gì.

Khả năng lão Long vương đang mưu đồ đại sự nào đó…

“Nếu ta là lão Long vương, ta sẽ cứu vớt Long tộc như thế nào?”

Lý Trường Thọ chắp tay sau lưng, dạo bước ở hậu sơn Tiểu Quỳnh phong, trong lòng không ngừng suy tư, bất tri bất giác đã đi tới khu vực trồng linh thụ dùng cho thần thông Cắt Giấy Thành Người.

Tiện thể nhắc đến, đậu tiên đã có đạo nhân giấy "Nông" đặc biệt phụ trách, cũng không cần Lý Trường Thọ tự mình chăm sóc.

Muốn tạo ra hạt đậu, chỉ cần phân chút tinh thần lên người đạo nhân giấy, sẽ đề cao hiệu suất lên rất nhiều.

Gió nhẹ lướt qua, từng gốc cây đã trở thành những thân cây khỏe mạnh…

Lý Trường Thọ đi đến dưới một thân cây, đưa tay vỗ vỗ như là đang cổ vũ một tiểu tử trẻ tuổi hãy sản sinh ra nhiều chất dịch, vì Tiểu Quỳnh phong mà cống hiến sức lực bản thân.

Một lúc sau Lý Trường Thọ mới thở hắt ra.

Long tộc…

“Nhọt độc tận xương, sợ là lão Long vương đang muốn tìm cơ hội cạo xương trị độc, điều này trước đây cũng đã được suy tính đến.”

Nhìn mấy tấm thiệp mời Ngao Ất mang đến ở bên trong pháp bảo trữ vật…

Mặc dù không có căn cứ, nhưng hắn luôn cảm thấy, đại hôn của Ngao Ất sẽ là bước ngoặt của sự tình “Long tộc thượng thiên”.

Mình nên có sự chuẩn bị trước mới là chính đạo.

Đây là nhiệm vụ Thánh nhân lão gia giao cho mình, quan hệ đến cơ hội lập đạo sau này của bản thân, nhất định phải đỗi đãi cẩn thân.

“Sư huynh!”

Phía sau truyền đến tiếng gọi, Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, thấy Linh Nga từ phía xa bay đến.

Lý Trường Thọ híp mắt cười, Linh Nga nghĩ đến chuyện trước đây, lập tức bối rối, đỏ mặt nói:

“ Vừa rồi sư tổ đã hồi âm cho muội, nói là đang trên đường trở về.

Sư huynh… muội!

Muội trở về tu hành…”

Nói xong, Linh Nga che mặt quay đầu chạy đi, nhanh như chớp đã chui vào nhà cỏ của bản thân.

Lý Trường Thọ không nhịn được cười lên, trước đó ở thành đông trêu trọc nàng một lần, đã nửa tháng trôi qua vẫn còn chưa bình thường trở lại.

Nha đầu này điểm nội tại xấu hổ chắc là max rồi.

Sư tổ Giang Lâm nhi do dự lâu như vậy, cuối cùng cũng đã quyết định dùng nước mắt kiếp trước rồi…

Đây cũng là một chuyện tốt, chỉ là không biết có hiệu quả đối với Vong Tình thượng nhân hay không.

Dù sao Vong Tình thượng nhân cũng là cao thủ Thiên Tiên cảnh đỉnh phong trong môn phái…

Bất kể như thế nào, phải thử mới biết được.

Nếu như có thể lôi kéo một cao thủ như vậy đến Tiểu Quỳnh phong, về sau khi mình có việc, bản thể muốn theo Đại pháp sư ra ngoài, thì an toàn của sư phụ và Linh Nga cũng có thể được đảm bảo.

Nghĩ đến đây, Lý Trường Thọ lại nhớ tới một chuyện có quan hệ với sự tình Long tộc.

Bên trong Đạo môn còn có một cao thủ của Long tộc, chính là vị Hoàng Long chân nhân…

Một khi đại chiến Long tộc bộc phát, phe Nhân giáo chỉ có Đại pháp sư và Tiểu pháp sư là hai người có sức chiến đấu nhất, hiện nay Thiên đình cũng không có cao thủ để phái ra ngoài.

Mặc dù Đại pháp sư mạnh mẽ, nhưng tính khí của Đại pháp sư là có thể không động thủ thì sẽ không động thủ.

Nếu muốn chiếm chủ động lúc mâu thuẫn Long tộc bộc phát thì nhất định phải có đủ thực lực.

Dùng thân phận Nam Hải Hải thần đi liên lạc với Hoàng Long chân nhân?

Mặc dù trong ấn tượng của Lý Trường Thọ, vị Hoàng Long chân nhân này lúc đại kiếp Phong Thần là “cái gì cũng không làm được, là người thứ nhất bị trói”, nhưng dù sao cũng là Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo.

Gã xuất thân Long tộc, thời khắc Long tộc gặp nguy cấp, ra tay cứu viện là hợp tình hợp lý…

Dùng thân phận Nam Hải Hải thần cũng không ổn, hay là để Thiên đình ra mặt, cho Đông Mộc Công đi mời Hoàng Long chân nhân.

Vậy lần phong tấu tiếp theo, xin bẩm tấu bệ hạ chuyện này đi…

Lý Trường Thọ tuỳ tiện tìm một gốc cây đại thụ ngồi xuống, lấy ra một phiến đá, bắt đầu viết “Ổn Tự Kinh”.

Hắn đương nhiên không phải tự phạt bản thân.

Chỉ là viết Ổn Tự Kinh dài hơn, cải tiến một chút, rất nhiền phương diện đều chưa đề cập tới, cảnh cáo thôi cũng chưa đủ sức răn đe.



Nửa tháng sau, phía đông Đông Hải, bên cạnh trụ trời.

Một thân ảnh lén lén lút lút, lẻn qua tấm bia đá viết bốn chữ cổ “Thiên Nhai Hải Giác (*) ”, rồi lặng lẽ đi về hướng thành lớn ở phía xa.

(*Thiên Nhai Hải Giác: Chân trời góc biển.)

Nàng đội một cái mũ rộng vành, lưng đeo một thanh Huyết Sắc cự nhận, toàn thân tỏa ra khí tức hung ác, nhưng lại ẩn dấu tu vi bản thân đi.

Luyện khí sĩ đi ngang qua, đều sẽ vô thức tránh xa đạo thân ảnh này…

Người này đại khái là nữ tử, đang mặc bản giáp, nhưng có chút rộng hơn dáng người, ngược lại thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, mảnh mai.

Đây dĩ nhiên chính là sư tổ mà Lý Trường Thọ đang đợi, Lâm Giang tán nhân Giang Lâm Nhi.

Nàng nhìn phía tây mấy lần, thoáng do dự, những vẫn đi vào tòa đại thành này.

Tìm một khách điếm, thuê một phòng tầm thường, mở ra trận pháp, lại bố trí thêm mấy đạo kết giới, lúc này nàng mới hơi buông lỏng…..

Người đi trong giang hồ, sao có thể không bị chém…

Mặc dù ở đây mình cũng không có kẻ thù, nhưng cẩn thận một chút cũng không thừa.

“Nước mắt kiếp trước…”

Giang Lâm Nhi ngồi ở trên giường, nhíu mày suy tư.

Nàng vẫn luôn rất quyết đoán, giờ phút này lại có chút do dự.

Kỳ thật suốt cả hành trình nàng cũng đang do dự, trong lòng không ngừng lựa chọn…

Hay là bỏ đi, cái việc khó hiểu kia có gì tốt. Nếu ta thật sự bắt gã lại, thì chẳng phải muốn từ bỏ những ngày tiêu dao tự tại sao…

Trong lòng không ngừng phủ nhận, bất giác nàng đã bay đến nơi này.

“Đáng ghét!”

Giang Lâm Nhi trợn tròn mắt, nằm vật ra giường, sau đó lại bực bội, lăn qua lăn lại một hồi.

“Hừ! Dùng thì dùng.

Đồ tôn làm ra đồ vật tốt như vậy, nhưng vẫn hiếu kính bản sư tổ, làm sao có thể không dùng!”

Cắn răng một cái, Giang Lâm Nhi lập tức muốn xuất phát, nhưng bước chân bỗng dừng lại, nàng nhìn thấy hình ảnh bản thân trong pháp khí lưu ly đặt ở bên cạnh.

Nàng cúi đầu tự hỏi lương tâm của mình, nhịn không được bĩu môi một hồi.

“Trở về nhất định phải hấp thụ phúc khí của Tiểu Cửu nhiều hơn mới được!”

Giang Lâm Nhi hừ lạnh một tiếng, thu hồi trận pháp trong phòng, tiêu hao mất ba linh thạch, lưng cõng đại kiếm đi ra khỏi khách điếm, cưỡi mây hướng cổng thành bay đến.

Đột nhiên, Giang Lâm Nhi nhíu mày, tiên thức bắt gặp được người quen nào đó.

Nàng liếc nhìn vào bên trong một tòa cao ốc ở trong thành, lập tức thu hồi ánh mắt, đảm bảo không bị đối phương phát hiện…

“Đây không phải là thiếu niên Long tộc lần trước đã tặng đồ cho ta hay sao?

Hình như là thái tử Long tộc thì phải?

Gia hỏa này lại ở cùng một đám yêu ma quỷ quái, hung thần ác sát… Không đúng, đây là chướng nhãn pháp!”

Trong lòng Giang Lâm Nhi nổi lên nghi hoặc nồng đậm.

Lúc này, với trực giác nhiều năm của mình, nàng khẳng định trong này có đại âm mưu;

Nhưng với kinh nghiệm của nàng, đây không phải là việc mà nàng có thể xen vào.

Không cần suy nghĩ nhiều, Giang Lâm Nhi lựa chọn mặc kệ, rời đi tòa phường trấn khổng lồ này, chọn tuyến đường đi qua Đông Hải, ẩn núp hành tung, quay về Đại Tiên môn.

Bay được nửa canh giờ, trong lòng nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Nhị thái tử này cùng tiểu đồ tôn thần bí của mình quan hệ không tệ, không thì lần trước cũng không có khả năng đưa lễ vật nặng như vậy…

Đi ra ngoài lăn lộn, ít nhiều phải có chút nghĩa khí.

Suy nghĩ một chút, nàng lấy ra ngọc phù truyền tin, hao phí một lần truyền tin quý giá của ngọc phù, đem sự việc mà bản thân chứng kiến, truyền về Độ Tiên môn.

Rất nhanh nàng đã nhận được hồi âm của Lý Trường Thọ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

“Tiểu gia hỏa này, còn dám trực tiếp sai sử bản sư tổ đi làm việc, đúng là không biết trên dưới!”

Thôi, nể mặt lão Nhị, bỏ qua vậy…

Giang Lâm Nhi lắc đầu, hướng xuống dưới biển tìm chỗ dừng chân, chờ đợi “cao thủ” mà Lý Trường Thọ nói, chạy đến hội hợp với nàng.
Bình Luận (0)
Comment