Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 238


Trong đêm thu côn trùng kêu vang, ánh trăng làm bạn sương trên cánh hoa.
Vào lúc đêm khuya, bên trong hành lang hậu viện của Hải thần miếu.
Lý Trường Thọ mượn ánh mắt của lão thần tiên đạo nhân giấy, ngẩng đầu nhìn vị bên cạnh một chút.

Nàng như vị tiên tử [đoan trang] từ trong bức họa đi ra, trong lòng hắn bỗng cảm thấy may mắn.
Đúng là may mắn;
Chính mình lừa dối, khục, lúc dùng ngôn ngữ thuyết phục Kim Quang thánh mẫu, chỉ thay đổi một chút lí do để bỏ qua, chứ chưa vặn vẹo sự thật.
Không thì, lúc này ở trước mặt vị tiên tử này, không biết làm sao để giải thích.
Điều này khiến Lý Trường Thọ càng thêm khắc sâu nhận thức, kiên trì các hạng nguyên tắc mà trước đây mình đặt ra, quan trọng tới cỡ nào.
Nam nhân, quý ở kiên trì.
Muốn hỏi vị tiên tử này là ai?
Có thể tại thời cơ này, bởi vì sự tình Triệu Công Minh mà tìm tới, còn có thể làm cho tâm cảnh Lý Trường Thọ nổi lên một chút gợn sóng.

.

.

Trừ Vân Tiêu nương nương làm Triệu đại gia hơi sợ hãi, chắc là không có người nào khác.
Lý Trường Thọ cười nói: "Tiên tử đêm khuya đến thăm, không biết là có chuyện gì?"
"Ta từ bên Đại ca tới, " Vân Tiêu ôn nhu nói xong, nhưng chỉ mới nói nửa câu liền dừng lại.
Nàng để lời nói ngập ngừng ở phía sau, váy dài trên người giống như hái mây làm thành tơ lụa mỏng, có một loại cảm nhận nhẹ nhàng mềm nhũn;
Mỗi lúc khi nàng đi lại, dưới chân giống như đều có hai đoàn mây trắng nhàn nhạt bay theo, mặc dù tại thế tục đi lại, cũng không nhiễm một hạt bụi trần ở thế tục.
Nhưng mà, Lý Trường Thọ lại không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp gần ngay trước mắt, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ phân tích tinh tế chuyện này.
Tiên tử.

.

.

Là tới hỏi tội?
Không phải, Triệu đại gia nhiều nhất chỉ nói là cản cao thủ Tây Phương giáo lại, không có khả năng nói cho Vân Tiêu, làm thế nào ngăn lại.

Trong chớp mắt Lý Trường Thọ đã có biện pháp đối ứng, cười nói: "Công Minh tiền bối có mạnh khỏe?"
"Đại ca tất nhiên là mạnh khỏe, " liền nghe Vân Tiêu nói khẽ, "Ta đã nghe Đại ca nói.
Bởi vì thời điểm đạo hữu thuyết phục Hoàng Long sư huynh tương trợ Long tộc, Đại ca cảm thấy huynh ấy cũng nên ra tay, liền xuất thủ tương trợ, tự nhiên gây ra nhân quả.
Đạo hữu, ta tới đây chỉ muốn hỏi, ngươi lúc đó là có lòng hay là vô tình?"
"Vô ý, " Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói, "Việc này thật sự chỉ vừa vặn, hôm đó mọi sự điều có nguyên do, Hoàng Long tiền bối bị người mưu hại, Công Minh tiền bối lại đi về phía trước cứu giúp, lại để cho Hoàng Long chân nhân gọi ta đi qua.

.

."
Lập tức, Lý Trường Thọ kể sự việc phản ăn vạ ở Nam Hải, nói tóm tắt lại một lần.
Đối với Vân Tiêu, Huyền Đô đại pháp sư người mạnh như vậy, kịch bản tốt nhất chính là không có kịch bản, sách lược kiên trì [dùng thực tình đổi cơ duyên], cũng để bản thân rời khỏi vai chính.
Sau khi Vân Tiêu nghe xong, thì ngẫm lại, khẽ thở dài, hơi lo lắng nói:
"Hiện nay đại ca, đã mất đi phần cẩn thận chặt chẽ như thời viễn cổ.
Bốn người huynh muội chúng ta tu hành từ thời viễn cổ đến nay, tu vi càng sâu, bản lĩnh càng mạnh, gây thù hằn ở trong thiên địa cũng càng nhiều.
Trong Hồng Hoang còn có Thánh Nhân, càng hướng về cảnh giới này tu luyện, càng biết kia là đỉnh núi cao không thể vượt qua.

những tồn tại như vậy muốn đánh giết huynh muội chúng ta, vẫn như cũ, dễ như trở bàn tay.
Huynh trưởng, dường như đã quên những thứ này."
Lý Trường Thọ:.

.

.
Nếu là sau này ngài vẫn có thể nhớ những đạo lý này, gặp việc gì cũng đừng quá xốc nổi, thì kết cục nhất định sẽ không thê thảm đến vậy.
"Tiên tử, " Lý Trường Thọ nói, "Bây giờ tu vi của Công Minh tiền bối cao thâm, linh bảo lợi hại, Tiệt giáo như mặt trời mọc giữa trưa, thực sự không cần quá mức lo lắng."
Vân Tiêu cười, dịu dàng nói: "Đạo hữu có thể nghĩ ra diệu pháp, đoạn tây, cứu long, ứng Thiên đình, tất nhiên là có thể nhìn thấu những thứ này, cần gì phải dối mình dối ta?"
"Ây.

.

.


Có mấy lời, tiên tử nói, ta lại nói không được."
"Đạo hữu chê cười.
Vừa mới nghe đạo hữu thuyết phục Kim Quang sư muội, trong lòng Vân Tiêu đáy cũng thấy khâm phục."
Vân Tiêu quay đầu nhìn chăm chú vị lão thần tiên bên cạnh, lại dịu dàng hỏi: "Đạo tâm đạo hữu rõ ràng còn trẻ, vì sao lại muốn ra vẻ già nua đến vậy?"
Lý Trường Thọ cười khổ, Vân Tiêu tiên tử quả nhiên là.

.

.

Đứa bé lớn lanh lợi.
Nhanh như vậy đã nhìn thấu được thực chất bên trong hắn!
"Bề ngoài như vậy chỉ là vì thuận tiện làm việc, " Lý Trường Thọ thở dài, "Thanh niên quá lộ phong mang*, trung niên hơi có vẻ âm trầm, chỉ có bộ dáng lão nhân, mặt mũi hiền lành, mới có thể khiến người ta nhiều hơn mấy phần tin cậy."
*phong mang: thường nói về phần bén nhọn của đao, kiếm hay phần bén nhọn lộ ra.

Ở đây ám chỉ nhuệ khí và mưu đồ của người trẻ.
Vân Tiêu khen: "Đạo hữu nghĩ quả thật chu toàn ổn thỏa."
"Thế nhưng là do thực lực không đủ, chỉ có thể cố gắng tự vệ."
Lý Trường Thọ khẽ cười nói câu, cũng liếc nhìn Vân Tiêu tiên tử bên cạnh.
Hôm nay, không lẽ.

.

.
Vị Vân Tiêu nương nương này, là tìm đến hắn nói chuyện tâm tình chứ.
Lại nghe Vân Tiêu nói:
"Đạo hữu hẳn có thể nhìn thấy rất nhiều tai họa ngầm bên trong Tiệt giáo chúng ta.


Luyện khí sĩ trong giáo vàng thau lẫn lộn, có chút đạo hữu mặc dù không thể nói phẩm hạnh không tốt, nhưng hồ đồ, dễ bị người lợi dụng.
Ngày hôm nay Kim Quang sư muội đến đòi công đạo, đạo hữu đối ứng ta ra sao ta đều thấy, quả thực có thể nói một giọt nước không lọt."
Vân Tiêu nói rõ ràng, nhìn Lý Trường Thọ, lại nói: "Ta cũng không phải cố ý ở bên nghe lén, chỉ là không muốn hiện thân cùng mấy người bọn họ gặp nhau, như thế sẽ tăng thêm phiền phức."
"Vãn bối rõ ràng, " Lý Trường Thọ cười nói, "Kim Quang thánh mẫu lo lắng Công Minh tiền bối, việc này vãn bối cũng hiểu."
"Ài, Đại ca như vậy, thật sự làm ta lo lắng."
Vân Tiêu nhìn chăm chú vầng trăng cô độc yển không, tiếng nói linh hoạt kỳ ảo nhẹ nhàng, "Hai vị muội muội kia của ta cũng thích náo loạn, bây giờ Đại ca lại có chút không coi ai ra gì.
Gần đây lúc ta tu hành, luôn thấy tâm thần không được tập trung, sợ là sắp có kiếp nạn gì ứng tại trên người đại ca ta.
Hai vị muội muội, ta có thể cấm túc tại Tam Tiên đảo, nhưng Đại ca dù gì cũng là huynh trưởng.

.

.
Bây giờ huynh ấy đối với ngươi khen không dứt miệng, có chút ưu thích, nhưng đối với ta lại có chút tránh né, lời nói của đạo hữu, có lẽ so với ta thuyết phục còn muốn có tác dụng nhiều hơn.
Đạo hữu, có thể giúp ta nghĩ ra chủ ý gì không?"
"Chuyện này.

.

."
Lý Trường Thọ hơi lưỡng lự, chủ ý tự nhiên là có, biện pháp cũng thật nhiều, ý nghĩ tổng thể chính là đánh Triệu đại gia một trận, làm một trận chuẩn bị tâm thái cho Triệu đại gia.
Nhưng liên lụy nhân quả quá lớn, chính mình làm như vậy cũng không hợp đạo tâm, tốt nhất vẫn là không đếm xỉa đến.
"Còn nếu muốn chờ Công Minh tiền bối chính mình ăn thiệt thòi, đụng chạm, cưỡng ép can thiệp là vô dụng."
Lý Trường Thọ nghĩ một lát, lại nói: "Đổi lại là tiên tử, bây giờ nếu bị hai vị muội muội của mình thuyết giáo, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?"
Vân Tiêu dịu dàng nói: "Nếu các nàng nói có đạo lý, ta tự nhiên sẽ nghe theo."
"Nhưng Công Minh tiền bối.

.

.

Da mặt không quá dày, " Lý Trường Thọ nói, "Đạo lý như vậy, ta là vãn bối, cũng không dám nhiều lời.
Tiên tử có thể ở phương diện này tìm một chút biện pháp."
"Ài.

.


."
Vân Tiêu chậm rãi thở dài, đứng ở bên hành lang, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, không ngừng suy tư.
Cũng là vì nghĩa huynh của mình nghĩ đủ mọi cách.
Lý Trường Thọ đột nhiên có chút đồng cảm, muốn mở miệng khuyên nhiều vài câu, nhưng rất lý trí chọn im lặng.
Thứ nhất lập trường không quá thích hợp, thứ hai sẽ trêu chọc nhân quả không cần thiết.
Lý Trường Thọ thấy Vân Tiêu dường như có chút phiền muộn, đành tìm những đề tài khác, chủ động trò chuyện về việc bức họa kia;
Vân Tiêu nghe Lý Trường Thọ nói, không thể dùng bất cứ biện pháp gì để Khuyên Đại ca, chỉ có thể tạm thời gác việc này lại trong lòng hạ, cùng dạo bước với Lý Trường Thọ tại trong Hải thần miếu, nói chuyện phiếm một chút.
Đi dạo như vậy lại kéo dài đến một canh giờ, ngược lại làm Lý Trường Thọ hoàn toàn không ngờ tới.

.

.
Lúc Vân Tiêu cáo từ rời đi, trong lòng Lý Trường Thọ đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại có chút bất đắc dĩ.
Chỗ đáng quý, là trọng tình trọng nghĩa;
Chỗ hung hiểm nhất, cũng là ở chỗ trọng tình nghĩa.
"Sách, khó làm."
Cỗ đạo nhân giấy này của Lý Trường Thọ lắc nhẹ phất trần, vận chuyển thổ độn, thân hình biến mất tại hậu viện Hải thần không thấy gì nữa.
Một lát sau, trong mật thất ở đan phòng, Tiểu Quỳnh phong.
Lý Trường Thọ mở hai mắt ra, thi triển Hóa Hình thuật rời đi nơi đây, bản thể đi hít thở chút không khí.
Bên trong phòng bài bạc Hoàng gia, pháp bảo chiếu sáng tản ra ánh sáng nhu hòa.
Lý Trường Thọ vốn là muốn để lầu các mệnh danh là Tứ Tam nhạc ốc, mời Tửu Cửu làm hình tượng đại sứ, nối liền chính là.

.

.
Tứ Tam Tửu Cửu · Tiểu Quỳnh phong phòng bài bạc.
Đùa vui, vui thôi.
Lý Trường Thọ tại ngoài phòng bài bạc, đã nghe tiếng cười đùa của thiếu nữ ở bên trong, cũng chưa đi vào quấy rầy.
Dù sao lúc này cũng là đêm tối người người đều ngủ yên, chính mình một đại nam nhân, tới gần ba vị cô nương đã có men say.

.

.

Khục, hai vị nữ tử như hoa như ngọc cộng thêm một vị nữ hung thần quanh người, dễ dàng phát sinh một ít chuyện tốt đẹp không cần thiết.

Bình Luận (0)
Comment