Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 42

Dịch: Bschien

Biên: Độc Hành

Ngao Ất bị thương, tràng diện lập tức trở nên hỗn loạn. Lý Trường Thọ cảm giác được không ít ánh mắt cao thủ Long cung đang khóa chặt trên người mình, phát ra tràn đầy địch ý.

Đối với hành vi mê hoặc của Long cung nhị thái tử, Lý Trường Thọ đã có thể hiểu ra hầu hết nội tình bên trong, hắn cấp tốc suy tính đối sách.

Tiểu Thái Tử này dù là biểu diễn giả vờ thụ thương, nhưng đối với thân phận của y, nếu Long cung mượn cớ để gây chiến thì chuyện này không hay chút nào.

Lúc này Tửu Cửu đang đứng phía trước Lý Trường Thọ, dùng thân thể thấp bé của mình che chắn nửa bên thân hình Trường Thọ. Nàng thấp giọng hỏi:

"Trường Thọ sư điệt, có bị thương không?"

"Chỉ là chấn động khí tức một chút, sư thúc sư bá không cần phải lo lắng. Quỳe phong của vị nhị thái tử điện hạ này hơi mạnh, đệ tử cũng không có gì đáng ngại."

Lý Trường Thọ bình tĩnh trả lời Tửu Cửu, trong lòng đã có đối sách. Khuôn mặt hắn mang theo vẻ lo lắng, lại có mấy phần hổ thẹn, thở dài nói khẽ:

"Không biết thương thế của Nhị thái tử điện hạ ra sao rồi? Đúng ra phù pháp của đệ tử không phá nổi tiên giáp trên người y mới đúng.

Cũng có thể vì đệ tử không ngừng dùng thân pháp né tránh, thiếu đi dũng khí đối quyết chínhdiện, khiến cho Nhị thái tử nhất thời cấp bách sốt ruột, pháp lực nghịch chuyển nên tự thụ thương.

Sư thúc, ngài có thể đi lên hỗ trợ chẩn đoán bệnh một chút. Không biết y thuật Long cung thế nào, coi chừng không tìm ra được bệnh."

Tửu Cửu lập tức bị chọc giận quá mà bật cười, quát khẽ:

"Bên trong Long cung cao thủ nhiều như mây, chút thương thế ấy sao lại nhìn không ra? Ngươi cũng đừng đoán bậy!”

Mặc dù hai người thấp giọng trao đổi, nhưng chúng thần Long cung đều đang tập trung vào Lý Trường Thọ, làm sao không nghe được rõ ràng câu chuyện. Cả bọn quay lại nhìn Ngao Ất, thấy Quy thừa tướng vừa đỡ Ngao Ất vừa nói lớn:

"Nhị điện hạ bình an vô sự. Chỉ là trong lúc nhất thời pháp lực vận chuyển xuất hiện sai lầm, tự thân pháp lực phá rách áo giáp và nghịch chuyển gây bất tỉnh. Một lát sau điện hạ sẽ tỉnh lại, cũng không có gì đáng ngại.”

Một tên Ngân giáp tướng lĩnh Long cung lập tức hỏi:

"Quy thừa tướng, cuộc tỷ thí này tính kết quả thế nào?”

Quy thừa tướng lập tức tỏ vẻ trầm ngâm, vừa liếc nhìn vòng tròn biên giới lôi đài, lại nhìn Ngao Ất đang nằm hôn mê bất tỉnh.

Lần này cũng không cần Lý Trường Thọ tiếp tục hao tâm tổn trí. Một vị nam Chân Tiên của Độ Tiên Môn bên cạnh cười nói:

"Tự nhiên là tính Nhị thái tử điện hạ thắng. Sư điệt của bần đạo đã rời khỏi vòng tròn giới hạn, sau đó Nhị thái tử điện hạ bởi vì tự thân pháp lực vỡ bờ mà bị thương nhẹ. Kết quả này có thể liếc qua là thấy ngay.

Bần đạo nơi này có đan dược điều khí do bí pháp Độ Tiên Môn luyện thành, mặc dù biết Long cung cũng không nhìn trúng đan dược phổ thông như vậy, nhưng đây cũng là một điểm tâm ý của Độ Tiên Môn ta.”

"Đa tạ ý tốt của Tiên nhân."

Quy thừa tướng ra hiệu tên Ngân giáp tướng lĩnh Long cung kia tiếp nhận đan dược, cũng coi như kết thúc sự việc này ở đây. Sau đó mấy tên Tiên giao binh đặt Nhị thái tử Ngao Ất đang hôn mê lên một cái ghế ngồi bằng bảo ngọc rồi khiêng xuống phía dưới.

Mấy vị Tiên nhân Độ Tiên Môn cũng tự mình chắp tay hành lễ, cùng che chở Lý Trường Thọ đi trở về chỗ ngồi của đội mình.

Lúc đi đường, Lý Trường Thọ đột nhiên nhỏ giọng nói với Tửu Cửu bên cạnh:

"Sư thúc, hình như đệ tử có đọc được trong mấy cổ tịch, nói rằng loại nho trên bàn chúng ta có chút tác dụng đối với chứng đau xóc hông sau khi luyện công…”

"Kia là nho của Long cung cho, ta làm sao mà biết?" Tửu Cửu tức giận tìm cách đánh trống lảng "Ngươi nói đi, tự nhiên nhảy ra ngoài vòng làm gì? Vừa rồi đứng lâu thêm một lúc, không chừng ngươi đã thắng rồi!”

Lý Trường Thọ cười khổ nói:

"Đệ tử lúc ấy đã không chịu nổi."

Tửu Cửu vẫn rất bất mãn, quở trách Lý Trường Thọ một trận:

"Từ nay trở về sau, bản sư thúc sẽ trực tiếp giám sát ngươi tu hành. Tu vi của mình thì không chịu tập trung tăng lên, suốt ngày lo chuyện luyện đan trận pháp để được gì?

Tu vi bản thân mới là chính đạo! Về sau có pháp bảo lợi hại không có mắt rơi vào trong tay ngươi, tu vi nhỏ yếu thì ngay cả nửa thành uy lực pháp bảo cũng không phát huy được.”

"Vâng, đệ tử biết sai rồi."

Lý Trường Thọ cúi đầu tỏ vẻ nhận lỗi, đáy lòng ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì hắn có thể cảm giác được rõ ràng, những ánh mắt vốn vẫn tập trung trên người mình đang nhanh chóng tản ra.

Phía trước, Hữu Cầm Huyền Nhã vác đại kiếm ra đón, trong mắt mang theo vài phần lo lắng vội vàng.

"Trường Thọ sư huynh, huynh bị thương có nặng không?”

"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là bị xung kích đảo lộn khí tức chút thôi." Lý Trường Thọ lộ vẻ hổ thẹn, nói thêm, "Để sư muội cùng các vị đồng môn lo lắng rồi, là do bản lĩnh ta thấp, khiến cho tiên môn chúng ta mất hết mặt mũi.”

Một vị sư huynh lập tức truyền thanh nói

"Long cung nhị thái tử kia rõ ràng là cố ý muốn kiếm chuyện, còn cố tình chọn Trường Thọ sư đệ ngươi! Sư đệ cứ chờ xem, ta chắc chắn sẽ khiến long tử long tôn lên lôi đài tiếp theo biết mùi lợi hại.”

Lý Trường Thọ lập tức ném ánh mắt cảm kích đối với vị sư huynh này.

"Trường Thọ sư huynh, trước ngươi tĩnh tọa điều tức đi, chớ có đứng như vậy."

"Long cung kia thật là quá phận, nhị thái tử kia càng thật là hèn hạ.”

Đám đệ tử Độ Tiên môn nhao nhao bênh vực cho Lý Trường Thọ, chửi rủa Long cung. Tửu Cửu xua tay nói:

"Thôi được rồi, tất cả đều ngồi xuống đi, nói những chuyện này ít thôi! Còn có các đại tiên ở trên đầu đang nhìn chúng ta!”

Chúng đệ tử mặc dù bị giáo huấn nhưng vẫn có mấy người vì Lý Trường Thọ mà tỏ ra bất bình, cuối cùng mấy vị Chân tiên Độ Tiên môn khác khiển trách mãi mới chịu im.

Những đồng môn cùng thế hệ này phản ứng như vậy, kỳ thật là rất bình thường. Lý Trường Thọ có thể hiểu được, phản ứng của bọn họ chẳng qua là vì cảm giác vinh dự tập thể, chứ cũng chẳng phải vì liên hệ gì quá lớn đối với hắn.

Trở lại chỗ ngồi tĩnh tọa một lúc, khí tức ba động của Lý Trường Thọ cấp tốc khôi phục bình ổn. Nhìn hơi thở của Lý Trường Thọ trở lại đều đặn bình thường, lúc này Hữu Cầm Huyền Nhã mới cẩn thận rời khỏi chỗ của hắn.

Sau đó, nét lo lắng trên gương mặt xinh đẹp của Hữu Cầm Huyền Nhã mới chậm rãi rút đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo càng thêm rõ ràng, trong đôi mắt của nàng dần dần bốc lên ngọn lửa băng lãnh.

Hữu Cầm Huyền Nhã, đệ nhất tu vi trong nhóm đệ tử đương đại Độ Tiên môn lấy đại kiếm trên lưng xuống đặt lên bàn. Tay nàng kết kiếm quyết điểm các nơi trên thân kiếm, khởi phát Thanh Liên Khai Thiên bảo ấn. Trên thanh đại kiếm xuất hiện từng đạo hỏa diễm phù vân rồi chậm rãi tách ra thành từng thanh phi kiếm dài nhỏ.

Khu vực đệ tử trẻ tuổi Độ Tiên Môn đang ngồi, nhiệt độ bỗng trở nên băng hàn lạnh lẽo.

Hữu Cầm Huyền Nhã lại lấy ra hai bình đan dược kiểm tra một chút, xác định chuẩn bị đầy đủ đan dược khôi phục pháp lực cấp tốc. Sau đó nàng lại lấy ra một cái khăn tay chậm rãi lau sạch bộ phi kiếm trên bàn. Trên khuôn mặt xinh đẹp băng lãnh không chút biểu tình, nhưng ánh mắt thoáng có chút…

… Có chút dọa người.

"Hữu Cầm sư muội."

Tiếng nói của Lý Trường Thọ truyền âm lọt vào tai Huyền Nhã, nàng dừng động tác quay đầu nhìn lại.

"Muội hình như muốn lên lôi đài, nhưng nhớ phải khắc chế bản thân. Nơi đây là Long cung, không nên đối chọi gay gắt với bọn họ.”

Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dọa người trước đó giờ phút này cũng nhu hòa rất nhiều. Không rõ ràng lắm, hình như trong chớp nhoáng này có hé miệng mỉm cười… Cũng có thể là không phải… Nhưng biểu lộ cùng ánh mắt của nàng đúng là muốn nói cho Lý Trường Thọ bốn chữ:

“Không cần lo lắng”

Kẹp ở giữa Lý Trường Thọ và Hữu Cầm Huyền Nhã là ba tên đệ tử Độ Tiên Môn. Đây là lần đầu tiên ba tên nhìn thấy Hữu Cầm Huyền Nhã hiển lộ ra vẻ mặt này, cả ba đều tỏ ra kinh ngạc, không hiểu sao đồng loạt có chút cảm giác chướng mắt.

Lại dư thừa rồi.

Hữu Cầm Huyền Nhã tiếp tục cẩn thận lau phi kiếm của mình, nhìn bộ dạng này của nàng rõ ràng là không vì Lý Trường Thọ truyền thanh mà thay đổi chủ ý.

Lý Trường Thọ dứt khoát không quản nhiều, kỳ thật cũng không quản được cái gì.

Hắn thi triển Phong Ngữ Chú, lần này chủ yếu là để nghe tiếng nghị luận xung quanh, giống như kiểm tra “phản hồi trực tiếp của người xem sau khi diễn xuất.”

Từng sợi âm thanh theo gió lọt vào tai, gần gần xa xa, mười phần ầm ĩ.

"Đệ tử Độ Tiên Môn này cũng không tệ, Long cung nhị thái tử coi như quá nóng nảy chút, hoàn toàn không phát huy ra được thực lực bản thân."

"Vừa rồi vị Quy thừa tướng kia không phải đã nói sao? Nhị thái tử dù sao cũng mới mười tuổi, lòng dạ trẻ con không thể tránh được."

"Bần đạo đi lên đài nói không chừng còn có thể thắng được nhị thái tử. Đáng tiếc tên đệ tử Độ Tiên Môn lại bị đánh lui ra khỏi biên giới trước.”

Cẩn thận phân tích một trận, trong lòng Lý Trường Thọ tạm thấy hơi an ổn chút.

Lúc này, hắn hoàn toàn là một hình tượng đệ tử ưu tú của Độ Tiên Môn, vuông vức đầy đặn mà không có sơ hở gì.

Mà hắn lại ngồi chung một chỗ với mười tên đệ tử tài năng, hình ảnh của hắn sẽ nhanh chóng bị hạ thấp đi. Người bên ngoài cũng sẽ không thấy ánh sáng gì ở trên người hắn, tự nhiên sẽ không tiếp tục quan tâm kỹ càng.

Quy thừa tướng lại chính thức tuyên bố một lần, nói trận luận bàn vừa rồi là Long cung nhị thái tử chiến thắng. Nhưng Long cung nhị thái tử bởi vì tính tình vội vàng xao động, khí tức đảo ngược tự mình tạo thành nội thương, đã về Long cung điều dưỡng. Mấy thủ tục chúc thọ phía sau đó cũng bị hủy bỏ.

Chút phong ba nho nhỏ này cũng tạm thời có một kết thúc êm đẹp.

Mà Lý Trường Thọ cũng từ sự kiện quái dị lần này thấy được Hồng Hoang vô thường, long tâm phức tạp. Hắn cảm khái mình vẫn còn quá ngây thơ, đánh giá thấp lòng người lòng thú, có nhiều việc chưa cân nhắc chu toàn.

Nhưng đúng là có trời mới biết tên ấu long này sẽ hành động như vậy. Vào trận hùng hổ hoang dã như thế, cuối cùng lại còn cố ý muốn thua ở trong tay hắn.

Cũng may hắn sớm bước ra ngoài nhận thua, nếu không tình huống hiện tại không biết loạn thành bộ dáng gì. Lần sau gặp được tình huống tương tự, liền tự đánh cho mình một quyền trọng thương, trực tiếp rút lui.

Hồi tưởng lại trận luận bàn vừa rồi, thời khắc quyết đấu nhìn như bình tĩnh nhưng lại rất hoang đường kia. Khi quyền chưởng tiếp xúc trong nháy mắt, hai người đều có vẻ chật vật nhưng phía sau mỗi người dường như nổi lên hai bóng đen, lặng lẽ nhìn chăm chú đối phương rồi đồng thanh hỏi:

“Ngươi đang diễn đúng không?”

“Ngươi cũng đang diễn đúng không?”

Thôi không suy nghĩ nhiều nữa, tên tiểu long này có thể có tính toán gì đó khác không biết được. Bình an trở về sơn môn đã là kỳ vọng lớn nhất của Lý Trường Thọ lúc này.

Cân nhắc lợi hại, dù sau đó phải bại lộ một phần át chủ bài của mình, miễn có thể thuận lợi rời khỏi hoàn cảnh nguy hiểm ở đây cũng không có gì đáng tiếc.

Dù sao mục đích giấu lá bài tẩy cũng chính là để cho mình sống sót lâu hơn. Ai biết đằng sau còn có biến cố gì xảy ra!

Trận thi đấu biểu diễn coi như xong, Trừ Yêu đại hội chính thức khai mạc. Long cung lại trình diễn mấy cảnh tượng hoành tráng, sau đó lấy ra mười hai kiện tiên bảo cấp độ pháp bảo, làm phần thưởng cho đệ tử các phái luận bàn.

Luận bàn lấy phương thức công thủ lôi đài tiến hành, môn nhân đệ tử không giới hạn số lần tham gia, lôi đài cũng được phân ra mấy khu vực. Mỗi lần mở lôi đài là lấy một kiện tiên bảo làm phần thưởng. Nếu có người có thể liên tục thủ vững lôi đài chín lần, đồng thời đánh bại “Đài chủ” do Long cung phái ra thì có thể nhận được tiên bảo.

Đài chủ là một số thiếu niên long tộc, thực lực tương đương với với Luyện khí sĩ Quy Đạo cảnh cấp một, cấp hai tiêu chuẩn bình thường.

Đoạt bảo độ khó không thấp, nhưng cũng khiến nhiệt tình của đệ tử các tiên môn mười phần tăng vọt, dù sao tiên bảo khó cầu.

Tất cả các lôi đài đồng loạt khua triêng gióng trống khởi động luận bàn đoạt bảo, đệ tử các phái nhau nhao bay lên thể hiện tài năng, tràng diện lộ ra vẻ hùng vĩ hoành tráng.

Nhưng suốt một canh giờ mới có một đệ tử đại tông môn cấp bập Quy Đạo sơ giai thắng liên tục chín trận, đạt được cơ hội luận bàn trực tiếp với “Đài chủ”. Kết quả sau một trận ác chiến người này bị tên Long tộc thiếu niên kia đánh lui.

Lúc này, Hữu Cầm Huyền Nhã vỗ tay xuống bàn, thân hình phiêu khởi bay lên, mười hai thanh Minh Ly phi kiếm vờn múa quanh người. Nàng hạ xuống trước mặt tên Long tộc thiếu niên.

"Đánh thôi."

Một ngày này, trên đại hội Long cung, đệ tử Độ Tiên Môn Hữu Cầm Huyền Nhã kinh diễm tứ phương.

Nàng dùng bản lĩnh ngự kiếm thuật trác tuyệt cùng Khống Hỏa Thuật, liên tục đoạt bốn kiện tiên bảo, đánh tan mười mấy tên luyện khí sĩ, kích thương bốn tên thiếu niên Long Tộc Quy Đạo cảnh. Từ hôm nay thanh danh của nàng vang dội khắp Đông Thắng Thần Châu, tương lai tiên đồ khẳng định bất phàm.

Đại chiến qua đi, Hữu Cầm Huyền Nhã mang theo ánh mắt chú ý của toàn trường, lưng mang đại kiếm, toàn thân đầy vết thương, gương mặt mệt mỏi từng bước một đi trở về khu vực chỗ ngồi của Độ Tiên Môn.

Nàng cự tuyệt bàn tay nâng đón của mấy vị đồng môn cùng thế hệ, cũng không để ý mấy vị sư thúc sư bá đang khuyên can nàng lập tức đi trị thương, mà cứ vậy bước đi ngang qua chỗ ngồi của mình, hướng về phía sau…

Nàng cúi đầu, cúi người, đôi tay bởi vì pháp lực hao tổn quá lớn mà khẽ run rẩy cầm bốn kiện tiên bảo đang tỏa ra ánh sáng lung linh. Hữu Cầm Huyền Nhã đặt tất cả phần thưởng lôi đài xuống bàn, trước mặt kẻ mà lúc này đã bị tuyệt đại đa số người lãng quên, nam đệ tử Phản Hư cấp hai của Độ Tiên Môn.

Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn nam đệ tử kia, nở nụ cười vẫn còn mang theo một chút mệt mỏi.

Giờ khắc này, chúng Luyện khí sĩ trong tràng đều nổi lòng tôn kính đối với Hữu Cầm Huyền Nhã, còn Chân Tiên các Tiên môn đều liên tục cảm khái.

Còn Lý Trường Thọ thì ánh mắt phức tạp, ngôn ngữ đã bất lực. Hắn định đứng dậy đưa tay nâng đỡ, nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã nhớ kỹ chứng bệnh kỳ lạ của hắn nên nàng lập tức thối lui né tránh.

Thế là, Lý Trường Thọ chỉ có thể nhìn bóng lưng Hữu Cầm Huyền Nhã, chắp tay vái chào thật lâu, trong đáy lòng lặng lẽ chúc phúc Tửu Ô sư bá sinh con mét tám…

… Mấy trăm lần.

.….

Một chỗ tráng lệ trong cung điện dưới đáy biển. Trên cái giường kích thước lớn hơn trăm thước, thiếu niên Long tộc đột nhiên mở hai mắt, trở tay kéo thị nữ đang quỳ chân bên cạnh lột vỏ nho cho y.

"Ta thua hay sao? Thua sao?"

"Ngài… Điện hạ ngài không cần lo lắng! Ngài đã chiến thắng trận này!"

"Cái gì? Sao lại thế! Ta rõ ràng… Hự!”

"Nhị thái tử! Nhị thái tử! Người đâu mau tới đây! Điện hạ lại bị hôn mê rồi!"
Bình Luận (0)
Comment