Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 93

Dịch: Phạm Dũng

Biên: BsChien

[Lạc đường?]

Tiểu Quỳnh Phong. Mê trận bên ngoài đan phòng.

Một đám đại yêu đã hóa hình đang trừng mắt nhìn vào tấm bảng gỗ, khuôn mặt cứng đờ cũng có chút run rẩy.

Đám nhân tộc luyện khí sỹ khốn kiếp đáng xé xác, lại dám lừa chúng ta vào trong mê trận!

Vừa rồi còn nhìn thấy bóng người, sao giờ lại không thấy đâu rồi.

Tiên Thiên cảnh lão yêu đứng đầu tiên híp mắt lại, tiện tay đập nát tấm bảng trước mặt.

"Cút ra đây!"

Mụ nữ yêu gào lên, nhưng xung quanh vẫn lặng như tờ.

Lão yêu đánh nát tấm bảng gỗ vận yêu lực toàn thân, từng sợi yêu lực lóng lánh quanh thân bộc phát.

Cuồng phong thổi mạnh trong nháy mắt phá tan mê trận.

Xung quanh trở nên rõ ràng, tầm nhìn không bị ngăn cản nữa, chúng lập tức nhìn xung quanh dò xét.

Đồng thời, đám đại yêu nhìn thấy tráng hán nhân tộc đang thảnh thơi uống nước dưới tán cây đại thụ ở phía xa.

Giống như là... vừa nãy chửi mắng bọn chúng đến khô cả miệng.

Đám đại yêu lập tức nổi giận!

Ngay cả huyết muỗi đang khống chế tâm thần cũng suýt chút nữa bị cơn giận này làm nổ tung!

Tráng hán phản ứng hơi chậm, nghe thấy tiếng động ầm ĩ mới ngẩng đầu nhìn lên, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

"Đám yêu ma nhãi nhép này! Vậy mà có thể tìm thấy lão tử!"

Nói xong, hắn cầm đại phủ hấp tấp chạy trốn về phía sau.

Hơn hai mươi đại yêu ánh mắt như phun lửa, pháp bảo thần thông đánh loạn về phía trước, hung dữ đuổi theo!

Toàn thân chúng bộc phát yêu lực, từng tên từng tên đều như hung thần ác sát.

Dẫn đầu là hai lão yêu Thiên Tiên cảnh!

Bên trái là một nữ yêu mập mạp toàn thân phát ra ánh sáng xanh biếc chói mắt. Hai cánh tay trắng nõn hóa thành hai cánh màu xanh giang ra hai bên, tạo thành thế “Lục kê độc lập”(*). Yêu lực ngưng tụ thành lông vũ xanh biếc đầy trời đánh về phía trước.

(*) Kim kê độc lập là một thế võ hai tay giang rộng, co một chân, đứng trụ một chân. Thế này học theo dáng đứng của con Gà Vàng co chân tung cánh. Ở đây tác giả đổi chữ Kim thành chữ Lục do màu sắc của nữ yêu không phải màu vàng mà là màu xanh lục.

Còn lão yêu Thiên Tiên cảnh vừa rồi mới phá vỡ mê trận xông tới, tay cầm một cái đầu chuột mọc lởm chởm lông đen, quét một vòng quanh người. Ngay lập tức, thân hình lão yêu tuôn ra cuồn cuộn cát đen, ngưng tụ thành từng thanh lợi kiếm đen kịt kích xạ tới bóng lưng đại hán phía trước.

Nhưng mà tráng hán này chạy được mấy bước, đột nhiên hét lớn một tiếng thân hình bổ nhào về phía trước. Toàn bộ thân hình biến mất một cách quỷ dị.

Đầy trời lông vũ, hắc kiếm, cùng hơn mười đạo ánh sáng cũng đồng thời biến mất không tung tích!

Trận pháp!

Trong rừng các nơi bỗng xuất hiện dao động giống như gợn nước, hơn hai mươi đại yêu lập tức phóng lên trời không chút chậm chễ. Nhưng bọn chúng vừa rời khỏi mặt đất liền thấy hoa mắt, bị nhốt vào một mảng tinh không. Trong chớp mắt trời đất quay cuồng, mất phương hướng không biết cao thấp.

Bọn chúng không kịp phản ứng, hai bên trước sau phải trái đều bị lấp đầy bởi những ngôi sao lóng lánh.

Đám huyết muỗi khôi lỗi ngơ ngác không biết tình huống hiện tại của chúng là như thế nào…

Vừa mới gặp chỉ là những mê trận bình thường cơ bản nhất, vì sao đi vài bước liền xuất hiện trận pháp cao cấp như vậy? Ngay cả lão yêu Thiên Tiên cảnh cũng không thể nhìn thấu hay sao?

Ngọn núi tầm thường này làm sao lại có trận pháp huyền ảo như thế?

Phía sau những ngôi sao đó có một đôi mắt chăm chú nhìn bọn chúng…

Bên trong tinh quang phảng phất đang ẩn nấp một đám cuồng ma hiếu sát, lại giống như có mấy trăm tên cường tráng chiến binh đằng đằng sát khí, sẵn sàng xông ra ăn thịt đám đại yêu trong trận.

Hai tên đại yêu Chân Tiên Cảnh liếc nhìn nhau, lập tức dò xét về hai bên trái phải. Nhưng bọn hắn mới đi được hai bước, rời khỏi chỗ cũ chừng bốn thước, đột nhiên có hai ngôi sao lóe lên như hai luồng kiếm quang, quỷ dị xẹt qua cổ hai tên đại yêu…

Trong nháy mắt có hai cái đầu lâu bay lên, yêu huyết bắn tung tóe!

Lại đột ngột xuất hiện thần lôi giáng xuống, nguyên thần bên trong hai cỗ thi thể trong nháy mắt bị nghiền nát! Càng đáng sợ hơn là yêu lực trên hai cỗ thi thể nửa người nửa yêu trong nháy mắt bị đại trận hút sạch.

Đám đại yêu hoảng sợ, không dám di chuyển...

Hai tên đại yêu Thiên Tiên cảnh lập tức ra tay oanh kích lên tinh không. Yêu lực điên cuồng tuôn ra, nhưng đòn tấn công của bọn chúng không hề tạo ra được một chút tiếng vang nào.

Dù bọn chúng đứng bất động có thể tạm thời không làm trận pháp phát động công kích, nhưng không có nghĩa bọn chúng tạm thời yên ổn.

Từng sợi độc phấn không mùi không vị được ánh sao che dấu lặng lẽ phát tán đến chỗ đám đại yêu.

Chỉ trong chớp mắt, mấy tên đại yêu tu vi hơi yếu liền trợn trắng mắt, trực tiếp hôn mê. Tiếp đó, bọn đại yêu nhao nhao bất tỉnh. Hai tên đại yêu Thiên Tiên cảnh cũng chỉ chống cự được trong chốc lát, rồi không cam lòng gầm lên hai tiếng trước khi rơi vào hôn mê.

Ngoài trận.

Lý Trường Thọ ký thác một phần tâm thức lên tráng hán. Hắn đang ngồi trên một chạc cây đại thụ, chậm rãi thu hồi mấy bình sứ trong tay.

Bên sườn núi Tiểu Quỳnh Phong, ba mươi sáu ròa trận cơ đang chậm rãi thu lại linh lực. Sát trận này có tên “Tinh Táng Thiên Đấu Huyễn Lâm Tuyệt Tâm" đã khôi phục lại trạng thái chờ đợi.

So với độc đan, Lý Trường Thọ càng để ý quan tâm đến linh lực tiêu hao của trận cơ. Dù sao hôm nay sát trận trên Tiểu Quỳnh Phong còn phải sử dụng tiếp.

Chờ đại trận đóng lại, không trung lại xuất hiện tầng tầng làn sóng. Từng đạo thi thể yêu tộc hình thù kỳ lạ xuất hiện từ trên không rơi xuống, xếp thành một ngọn núi nhỏ. Bọn chúng phần lớn đều là nửa người nửa yêu, yêu hồn đều đã bị kịch độc ăn mòn…

"Đúng là tự tay phóng độc, sẽ không lãng phí độc tính."

Lý Trường Thọ nói thầm, từ trong tay áo nhảy ra ba tên giấy đạo nhân, hóa thành ba gã đạo nhân mặt lạnh, thuần thục đi lên.

Bởi vì đồng thời phân thần điều khiển quá nhiều người giấy, chiến cuộc khẩn cấp. Đám “khách quý” tiếp theo đang trên đường được đưa tới, nên công đoạn xử lý mai táng cũng được đơn giản hóa!

Đám người giấy vãi ra ba bình Thực Cốt Tán Thần thủy, ném ra ngoài hai hòn Nhiếp Hồn châu...

Lý Trường Thọ tự tay vung ra hai đoàn Tam Muội Chân hỏa. Những thứ này phá hủy phần lớn phòng ngự trên thi thể yêu tộc rồi nháy mắt thiêu chúng thành tro.

Vì bảo vệ cảnh quan của Tiểu Quỳnh Phong, ba tên người giấy cẩn thận khống chế phạm vi thiêu đốt của Tam Muội Chân hỏa, trong miệng lầm rầm đọc kinh văn.

Cùng lúc đó, âm thanh rất nhỏ của một đám muỗi xuất hiện trong rừng.

Lý Trường Thọ đã chuẩn bị sẵn, quanh người giấy đạo nhân lập tức xuất hiện từng sợi nhỏ quang điện.

Nhưng huyết muỗi còn chưa kịp đến gần ba thước quanh người Lý Trường Thọ, một chiếc lưỡi dài từ trên chạc cây đột nhiên phóng ra, quấn lấy huyết muỗi kéo về một bên.

Oa oa

Con ếch ngọc nằm trên chạc cây nhẹ nhành kêu một tiếng, như là báo công với Lý Trường Thọ.

Các nơi trong rừng lập tức vang lên một loạt tiếng ếch kêu vui sướng.

Lý Trường Thọ thầm than đáng tiếc, bản thân đang định thử xem "Vợt muỗi điện” có hiệu quả hay không...

Còn tranh công...

Đánh xong trận này liền bắt ngươi đem xào sả ớt…

Quay người từ trên cây nhảy xuống, Lý Trường Thọ lại thêm chút Tam Muội Chân hỏa. Trong giây lát, những thi thể bị đốt cháy chỉ còn tro bụi. Hắn đánh ra một chưởng, tro tàn lập tức phiêu tán trong không trung.

Bình thản...

"Lại kiếm một chút công đức."

Mặc dù so với công đức “trong lúc vô tình tích cóp” của bản thân, chút ít công đức trừ nghiệp này nhỏ bé không đáng kể...

Ba lão đạo mặt lạnh nhanh chóng quét dọn sạch sẽ chiến trường, khôi phục lại hình dạng người giấy nhảy vào trong tay áo của tráng hán giấy đạo nhân.

Lý Trường Thọ nhìn về phía rừng cây đã bị phá nát, trong lòng chợt thấy thương xót.

Rất nhiều cây trong đó đều là do chính mình sau khi lên núi trồng xuống...

Nhưng vì bảo vệ sơn môn, một chút hi sinh là điều không thể tránh khỏi.

Nếu như Độ Tiên môn có thể qua đại chiến lần này, hắn phải đi sang núi khác trộm ít linh mộc linh căn về trồng. Coi như là môn phái ban thưởng cho mình...

Lý Trường Thọ khẽ mỉm cười đi ra ngoài mê trận, đặt một tấm bảng gỗ [Lạc đường] khác. Sau đó, tráng hán này vỗ vỗ khuôn mặt, lấy một chút máu linh thú vẩy lên người mình. Hắn xé rách quần áo, làm rối tung mái tóc dài, toàn thân khí tức trở nên hỗn loạn giống như bị trọng thương, ngoài mạnh trong yếu...

Tráng hán khôi phục lại khí chất đường hoàng ngang ngược, cầm đại phủ nhảy lên không trung, hướng về Phá Thiên phong bay đi, miệng hô to.

"A ha ha ha! Đám yêu nhóc con! Ông nội các ngươi đã trở về! Có bản lĩnh đến đây gặp ta a!

Đám phế vật kia đều bị lão tử làm thịt rồi! Ha ha ha ha!"

Trên đỉnh Tiểu Quỳnh phong

Mê trận bên ngoài vừa bị gió thổi tan đang hồi phục. Những trận cơ được giấu bên trong, một lần nữa tỏa ra ánh sáng, được trận pháp vận chuyển trở lại vị trí ban đầu.

Liên hoàn trận chân chính cũng không phải chỉ là một trận nối tiếp một trận như thế. Mà là phía dưới đại trận còn có trận pháp chữa trị đại trận nữa.

Tráng hán giấy đạo nhân rời đi không lâu, cả khu rừng khôi phục lại dáng vẻ bình thường như ban đầu. Nhưng không thể tránh khỏi việc bên trong có nhiều chỗ bị thần thông phá hủy, vẫn lưu lại dấu vết.

Một lát sau, có hai đạo thân ảnh từ hướng khác vọt lên Tiểu Quỳnh phong. Đó chính là hai mồi nhử địch đạo nhân giấy khác.

Tiết mục cũ lại được biểu diễn.

Nữ đạo nhân giấy cố ý bị pháp bảo phía sau đánh trúng rơi xuống dưới. Đạo nhân giấy đeo kiếm vội vàng đuổi theo. Phía sau có hơn mười đạo thân ảnh đuổi sát không buông.

Đồng dạng ở biên giới trận pháp, có mấy người đã nhận ra nguy hiểm liền dừng lại. Nhưng động tác của nam đạo nhân giấy lập tức hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn.

Nam đạo nhân giấy đẩy "sư muội" vào trong rừng, quay người đối mặt với chúng địch, tay phải nắm chặt lên chuôi kiếm trên lưng.

"Các ngươi đừng ép ta rút kiếm!"

Đám truy binh có người không nhịn được vọt lên trước, một người dẫn đầu lao về phía trước.

Tại một nơi âm u hẻo lánh..

Lý Trường Thọ cảm thấy nếu có người nhìn thấy nét mặt của mình chắc chắn sẽ nghĩ mình bị bệnh thần kinh.

Hắn khi thì lộ vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt chính khí. Khi thì hắn cười đùa hớn hở, trong miệng hùng hùng hổ hổ. Khi thì vân đạm phong khinh, lạnh lùng cười cười, nơi đáy mắt tràn đầy khinh miệt.

Thật ra là do hắn cùng một lúc điều khiển nhiều giấy đạo nhân, mỗi đạo nhân lại có khí chất, biểu lộ khác nhau cần Lý Trường Thọ cẩn thận điều khiển…

Ba con giấy đạo nhân bay ra bên ngoài luân phiên dẫn địch. Tiểu Quỳnh phong đại trận phát huy tác dụng, ngăn cách địch nhân với bên ngoài, lấy sát trận độc đan tiêu diệt địch.

Tuy rằng bản thể không ở trong độ tiên môn nhưng Lý Trường Thọ hiện tại cố hết sức có thể.

Trước mắt, không tính lần ra ngoài cùng Vạn Lâm Quân trưởng lão đánh lén…

Thông qua độc trận, độc tiễn, người giấy tự bạo, giấy đạo nhân dẫn địch một loạt động tác. Đã có một phần ba số địch nhân chết dưới tay Lý Trường Thọ, giúp độ tiên môn giải tỏa áp lực thật lớn.

Thậm chí,hắn đã trực tiếp làm thay đổi cán cân của trận chiến…

Ấy… Hồng Hoang còn không thứ đồ chơi “cán cân” này!

Mọi người trong Độ tiên môn chỉ có Vạn Lâm Quân trưởng lão có thể đoán được chút gì đó. Những người khác đối với "Viện binh" đều không hay biết gì, đầu đầy sương mù,

Cùng lúc đó, Lý Trường Thọ còn đặt một phần chú ý lên sư muội ở bên cạnh.

Có một Thiên tiên lão đạo cùng một đầu Chân tiên cảnh bằng yêu đang bay về hướng đông, muốn đột kích nhóm đệ tử đang chạy nạn thông qua địa mạch.

Thật may đã có vị thái thượng trưởng lão kịp thời truyền tin, để ngoại vụ trưởng lão kịp thời bảo vệ đám đệ tử.

Nhưng cả hơn một ngàn đệ tử môn nhân trong phút chốc làm sao có thể di chuyển hết được. Lập tức, đám người trong sơn cốc dấy lên hoảng sợ, không ít đệ tử lộ vẻ sợ hãi.

Một gã Thiên tiên giết tới, đối với họ là một hồi tai họa.

Vì vậy

Hữu Huyền Nhã đứng dậy!

"Các vị trưởng lão, đệ tử nguyện đi dẫn dụ cường địch!"

"Không được!"

Một gã Chân Tiên ngoại cảnh vụ trưởng lão hô:

"Lý nào chúng ta lại tham sống sợ chết để cho chúng đệ tử ra ngoài chịu chết! Điền trưởng lão, ta và ngươi đi nghênh chiến với ác tặc kia!"

" Tốt" Lại có một vị trưởng lão đứng dậy, hai người lập tức bay lên không trung.

Đúng lúc này, trong đám người truyền đến âm thanh hơi bất an:

"Vì sao không thể dùng trận pháp dịch chuyển hai vị Thiên Tiên cảnh cao thủ từ tông môn qua đây?"

Mọi người lập tức nhìn lại nơi phát ra âm thanh, đúng là Lam Linh Nga. Không ít người thầm giật mình, ý kiến của Lam Linh Nga đúng là không tệ.

Nhưng có một số môn nhân đệ tử lập tức cười khổ. Những người vừa cười khổ chính là nhóm đệ tử cuối cùng sử dụng địa mạch Na Di đến đây.

Đúng ra là còn mấy trăm vị Nguyên tiên cảnh môn nhân cùng nhau dịch chuyển đến đây, nhưng cuối cùng bọn họ lựa chọn ở lại tông môn, cùng tông môn sống chết. Vì phòng ngừa hành tung các đệ tử bị bại lộ, địa mạch Na Di đại trận cũng bị họ phá hủy, tự tay chặt đứt đường lui của mình.

Sau khi mấy đệ tử thấp giọng giải thích, mọi người đều xúc động!

" Chúng ta ở chỗ này liều chết với bọn chúng là được!"

" Không sai!

Sư phụ ta còn đang ở bên trong liều chết giết địch, chúng ta cũng không thể chết uất ức như thế này được."

" Cùng lắm chính là hồn phi phách tán, dù sao ta cũng cảm thấy mình tám phần không vượt qua được thiên kiếp!"

Lý Trường Thọ âm thầm nhíu mày, cục diện này khiến mình thật bất lợi.

Thật may mắn Hữu Huyền Nhã lại ở đây.

“Lý Trường Thọ” kéo sư muội xuống dưới thì thầm mấy câu, hai người chủ động đi về phía Hữu Huyền Nhã.

Kế hoạch tiếp theo cần lợi dụng thân phận và uy vọng của Hữu Huyền Nhã.

Đây là công cụ người thật chứ không phải bằng giấy…
Bình Luận (0)
Comment