Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 43

James dừng lại ngay trước ngôi nhà lớn ở quảng trường Grosveror trên đường anh tới CLB, nhưng anh trai anh lại đang đi xem xét việc kinh doanh ở một nơi khác, Charlotte thì đã ra ngoài để tham dự một buổi họp mặt buổi sáng và Amy thì hơi mệt để tiếp khách. Anh chắt lưỡi khi quay xe ngựa lại. Từng lời chính xác của ông quản gia là "hơi mệt để tiếp khách" và anh chắc chắn là con bé đã bảo ông ta làm thế. Anh vừa mới bước vào xe ngựa của mình thì một cái khác đã đỗ xịch ngay phía sau. Thậm chí anh còn không chú ý nếu Warren không nhảy ào ra ngoài ngay tức khắc và tiến về ngôi nhà như thế. James quay trở lại và chặn Warren:

"Anh không may mắn rồi". James nói với Warren "Con bé sẽ không gặp ai hôm nay hết."

"Cô ấy sẽ gặp tôi". Warren chỉ trả lời đơn giản vậy và bước qua người em rể.

"Khoan đã, anh chàng người Mỹ. Anh không ở đây để hỏi cưới con bé đúng không?"

"Không."

"Rất vui khi nghe anh nói thế."

James không thể không trở nên kích động"Tôi sợ là anh có thể sẽ phải làm thế đấy, nhất là sau cuộc thử nghiệm tối qua thì tôi dám chắc là anh đã yêu con bé."

Warren cứng người lại "Addington đã làm điều đó hả?"

"Đúng anh ta đã làm thế, anh chàng thân mến ạ. Và anh chỉ trở lại đây để xem anh ta có làm thế không hả?'

"Có lẽ anh đang tự đề cao mình quá đấy"

"Cảm thấy may mắn sau chiến thắng của anh hả. Nào, nhanh lên. Quá lắm rồi đấy."

Họ mất vài giây để cởi áo khoác và đứng đối diện nhau giữa đường. James như thường lệ, tung cú đấm trước. Warren lảo đảo ra sau vài feet.

"Anh bạn nên siêng năng học hành hơn mới được.", James chế nhạo.

Warren vẫn bình tĩnh. Anh nói "Thực vậy à, sao anh không thử lại lần nữa xem nào?"

Lúc này anh đã được chuẩn bị và James cuối cùng cũng phi qua vai anh.

"Anh đang nói thế đấy hả?", Warren nhạo lại.

Sau đó thì không còn chuyện trò gì nữa và trận đấu này chẳng hề dễ dàng như hôm qua. Warren đã không học được nhiều lắm từ Taishi và chắc chắn chẳng học được thế tấn công nào. Nhưng anh có thể phòng thủ và khiến James hơn một lần mất thăng bằng, anh còn tặng cho anh ta vài cú đấm chắc chắn trước khi James kịp lấy lại thăng bằng và anh còn tránh khỏi tầm đấm của James khi anh cần lấy lại thế tấn công. Đây vẫn là một trận đấu tàn bạo suốt mười phút. Và gần như cùng một lúc, họ rút ra một kết luận giống nhau : Sẽ không có người chiến thắng.

"Một sự bất phân thắng bại chết dẫm", James nói trong sự phẫn nộ "Tôi không tin điều đó."

Warren nhặt lại áo khoác "Tôi không biết về anh, Malory ạ, nhưng tôi sẽ có được cái tôi muốn và sự bất phân thắng bại này mới là tạm thời thôi."

"Tạm thời", James lầm bầm và nhìn chắm chằm vào Warren "Tony không dạy anh những chuyển động đó."

"Anh chàng phục vụ tàu mới của tôi đã dạy."

"Anh chàng phục vụ tàu ? Rất buồn cười, anh chàng người Mỹ ạ."

Warren cũng nghĩ thế, nhưng sự vui vẻ của anh cũng không kéo dài lâu hơn sau khi James rời khỏi, tâm trạng cáu kỉnh đã khiến anh tới đây đã quay trở lại khi người quản gia kiên quyết từ chối không cho anh vào - ít nhất là cho đến khi Warren dọa đập vỡ cửa. Giờ thì anh đang đi đi lại lại trong phòng khách, tự hỏi không biết ông ta có đi nói với Amy về sự có mặt của anh không hay đi yêu cầu thêm viện trợ để ném anh ra ngoài. Má anh giật giật hồi hộp, khớp tay anh nóng như lửa, dạ dày anh như thể có búa tạ nằm trong đó vậy. Anh sẽ xuống địa ngục nếu James thích được đôi mắt đen và đôi môi nứt nẻ của ông ta.

Amy nín thở khi tới phòng khách và sau đó thì chạy như bay xuống cầu thang. Cô sẽ không tin là một ai đó không chơi cô một vố cho đến khi chính mắt cô nhìn thấy anh. Và anh thì.., ôi Chúa ơi, cô có thể thề là hôm qua Steven đã không thể đặt tay lên người anh. Không một lời chào hỏi, anh bước thẳng về phía cô, khiến trái tim cô bắt đầu lỡ nhịp. Và sau khi với tới cô, anh đóng sầm cửa lại, túm chặt tay cô và kéo cô trở lại ghế sofa. Điều này với cô thì cũng tốt thôi cho đến khi anh ngồi xuống và kéo giật cô qua đùi anh, sấp mặt cô xuống.

"Đợi đã." Cô thét lên "Anh đang làm cái gì đấy? Không, anh không định cho em một bài học chứ.. Warren !"

Cái đét đầu tiên vào mông cô nghe vút một cái.

"Cái này là vì đã cố ý làm cho anh ghen lên", anh nói với cô.

"Giả sử nó không phải là cố ý thì sao?", cô rên rỉ.

"Vậy thì sau đó là vì đó không phải là cố ý", một cái đét khác.

"Đáng lẽ anh nên làm điều này "...một cái đét nữa.."trên con tàu"..cái đét nữa..."khi em dùng cái mẹo đó để bắt Taishi cho em vào buồng của anh."

Nói như thế thật sai lầm, nó gợi lại cái đêm họ cùng nhau chia sẻ niềm hạnh phúc tột cùng ấy. Tay anh không hạ xuống nữa, thay vào đó anh lại rên rỉ và kéo cô lại:

"Dừng ngay cái vụ ồn ào này lại thôi", anh nói cộc lốc "Cả hai chúng ta đều biết là anh không làm đau em mà."

Cái âm thanh rên rỉ Amy đang tạo ra nãy giờ nhanh chóng chấm dứt. Cô nhìn anh giận dữ:

"Anh chắc chắn đã làm thế."

"Không, anh không làm."

Cửa bật mở. Cả hai người họ đều quay đầu lại phía ông quản gia và cùng nói một lúc:

"Ra ngoài."

"Nhưng, tiểu thư Amy.."

"Đó là một con chuột chết tiệt", cô cắt ngang với một bộ mặt nghiêm nghị hoàn hảo "Nó vừa mới biến mất thôi, nhưng ông có thể nhìn thấy đấy tôi chẳng có sự lựa chọn nào cả."

Cô ngọ nguậy chân trên sofa để chứng minh sự đề phòng của cô:

"Và nhớ đóng của lại khi ông đi ra ngoài."

Tròn mắt ngạc nhiên, người quản gia làm theo mệnh lệnh. Amy quay lại và nhận ra Warren đang cau mày nhìn cô:

"Em luôn nói dối với một vẻ ngây thơ trong sáng thế hả?"

"Đó không phải là điều anh sẽ phải bận tâm khi em đã hứa luôn thành thực với anh. Nhưng mà em cũng không hi vọng là anh tin điều đó, anh lúc nào cũng đa nghi. Nhưng anh đến đây chỉ để làm bỏng mông em thôi hả?"

"Không, anh đến để nói với em là anh sẽ ra khơi vào ngày mai."

Mũi tên xuyên qua tim, một sự thực tàn nhẫn. Cô rời khỏi đùi anh. Cô ước gì anh sẽ ngăn cô lại nhưng anh không làm thế.

"Em đoán là điều đó sẽ sớm đến mà", cô nói.

"Em không thử thay đổi ý định của anh hả?"

Amy nghe thấy câu đó giống câu hỏi hơn là một lời đề nghị "Anh có thích em làm thế?"

"Điều đó sẽ chẳng hay ho gì.", anh khăng khăng.

"Em ý thức được điều đó chứ. Em đã tự lừa dối bản thân mình. Và em không công bằng với anh chút nào, không lần nào để ý đến cảm xúc của anh. Lúc nào em cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi đúng không?"

Đó không phải là điều mà anh đang hi vọng được nghe và những từ ngữ đó thật lạ lẫm, tác động mạnh vào tâm trí anh "Em đang nói cái gì vậy, Amy? Có nghĩa là em đang từ bỏ hả ?"

Cô ngoảnh mặt đi trước khi cô bật khóc. Điều này thực sự quá đau đớn "Liệu em có còn lựa chọn nào khác?"

Anh đột ngột đứng sau lưng cô, đu đưa cô, tay anh bóp chặt vai cô "Chết tiệt thật, em không thể từ bỏ anh được!"

"Cái gì cơ."

Anh đã không định nói thế. Thực sự thì anh cũng không thể tưởng tượng nổi những từ đó ở đâu mà ra nữa.

"Anh không có ý định.."

"Oh, không. Anh không được làm thế", cô nhanh chóng cắt ngang và vòng tay quanh cổ anh, "anh không được phép quay lại, Warren Anderson. Anh đã sửa chữa bản thân nhưng tốt rồi và bây giờ thì em muốn nghe anh nói điều đó."

Anh nhìn có vẻ chán nản trong chốc lát .Sự tức giận đã đưa anh tới đây, nhưng đó là cái cớ thôi, đã đến lúc anh phải thừa nhận điều đó rồi. Cô đang mỉm cười với anh, đang chờ đợi, tất cả những gì cô đã hứa hiện lên trong mắt cô, những nụ cười, những niềm hạnh phúc, tình yêu-thứ mà anh không thể từ chối là anh muốn hơn nữa, giống như là anh muốn cô. Những từ anh chưa bao giờ nói bây giờ không còn khó khăn để nói ra nữa.

"Chúng ta sẽ kết hôn".

Cô làm anh ngạc nhiên khi lắc đầu "Chúng ta sẽ không kết hôn trừ khi anh cầu hôn em."

"Amy!".

"May cho anh là em sẽ không bắt anh phải quỳ gối." Cô nói một cách nghiêm túc "Thế nào?".

"Em sẽ cưới anh chứ ?".

Cô hít một hơi thật sâu khi cuối cùng cũng được nghe những lời này nhưng cô vẫn chưa tha cho anh "Còn gì nữa?".

"Anh không biết em đã làm cách nào nhưng em đã chiếm mất trái tim anh, trí óc anh và anh sợ là cả linh hồn anh nữa." Và chắc chắn đó là sự thực. Cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh và trong nụ cười tuyệt đẹp mà anh trao cho cô trước khi anh nhẹ nhàng thêm vào một cách đây tôn kính :

"Anh yêu em, Amy. Anh thực sự không nghĩ là anh có thể chịu đựng được thêm một ngày nào nữa mà không có em."

Giọng nói của cô cũng mềm đi như cơ thể cô khi lại gần anh và vòng tay anh vẫn còn kéo cô lại gần hơn nữa. "Điều đó có quá khó không?"

"Lạy Chúa, có.", anh thở dài, nhưng không hề khó, thực sự không.

"Nó sẽ trở nên dễ dàng hơn, em hứa với anh đấy."

Bây giờ thì anh chẳng còn nghi ngờ gì điều đó nữa, nhưng sau tất cả những điều mà anh đã bắt cô trải qua, không ngạc nhiên gì khi anh nín thở sau khi hỏi : "Câu trả lời của em là gì?"

Amy quá hạnh phúc và ngập tràn tình yêu với anh để có thể ghẹo anh thêm nữa.

"Anh đã có câu trả lời nhiều tháng trước đây rồi, anh chàng bướng bỉnh của em. Anh chỉ là chưa sẵn sàng nghe nó thôi."

Sự nhẹ nhõm của Warren trở thành một tiếng cười đầy vui vẻ, một cái ôm siết chặt và sau đó là một nụ hôn làm bỏng môi cô, và không chỉ có thế mà còn hơn thế nữa.
Bình Luận (0)
Comment