Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 7

"Em đã biến đi đâu vào tối qua thế, Jeremy?" Amy đặt câu hỏi ngay khi người em họ theo cô vào phòng ăn sáng. Bữa sáng đang được phục vụ, mặc dù chỉ có hai người và bây giờ đang là buổi chiều, chỉ bởi không ai cảm thấy băn khoăn là cần phải dậy sớm hơn, và vì đây là những gì Amy yêu cầu khi cô cuối cùng cũng nhấc được người ra khỏi giường.

"Em không nghĩ là sẽ được gặp lại chị sớm như vậy," Jeremy nhận xét, cố ý tránh trả lời câu hỏi của Amy.

"Thực ra chị chưa về nhà." Cô nói ngay khi bắt đầu rót cho cậu ấy một cách cà phê, nhưng vội dừng lại để hỏi, "Em có muốn dùng trà không?"

"Cái gì cũng được. Em không phải là trường hợp cá biệt, và chị đang nói cái gì thế, chị chưa rời đây ư? Chị đang bảo là chị vẫn chưa quay lại với cái giường của chị à?"

Bởi vì cô đang mặc một bộ váy khác với cái cô mặc khi cậu trông thấy cô vào tối qua, đây là chiếc váy vải phin màu anh đào, và cô trông tươi tắn như màu này, do vậy sự bối rối của cậu có thể hiểu được.

"Chị đã hứa với cô George rằng mình sẽ ở lại và trông nom căn nhà trong lúc cô ấy hồi phục lại. Khi bà quản gia cũ nhà em vừa nghỉ việc tháng trước, và người thay thế bà ấy làm cũng chẳng ra gì để bị đuổi vào tuần trước, phải có một ai đó trông nom mọi thứ ở đây chứ. Hay là em định xung phong nhận việc này?"

Cậu ta khịt mũi. "Không tệ đến mức thế đâu. Nhưng không phải là chị còn quá trẻ..."

"Khi tất cả những cô gái tuổi chị đều được ném vào những buổi ra mắt, hoàn toàn sẵn sàng cho việc săn sóc gia đình của chính họ sau này, em nghĩ rằng chị, bị loại ra khỏi số ấy, và không thể đảm đương nổi chuyện này ư?"

Bởi vì màu của đôi mắt chị ấy y hệt như màu mắt của cậu, và đang chăm chú nhìn cậu, Jeremy không thể không xúc động, "Đừng nói như thế."

"Thật tốt vì em đã không cho là như vậy," cô trả miếng, "nếu không chị sẽ bạt tai em đấy."

Cậu gửi lại cho cô một trong những nụ cười nhăn nhở quyến rũ của mình để làm giảm đi thái độ cáu gắt của cô, mà hiếm khi cậu phải nhờ đến sự trợ giúp của nó. Cô là một người nhà Malory, sau tất cả, hơn nữa người nhà Malory được biết đến với việc sở hữu những tính cách rất dữ dội. Nhưng vì cha của cô ấy là trường hợp ngoại lệ của quy luật đó cũng không có nghĩa là cô ấy cũng giống như thế. Nhưng sau đó, cậu đã liên tiếp biết thêm những điều mới mẻ về Amy, bởi cậu đã trở thành một người bạn rất thân thiết của cô.

Giờ đến lượt Jeremy nói, giả vờ ngạc nhiên, "Nếu chị chuyển đến đây - Chúa tôi, tất cả những tên công tử chết tiệt đã rạp xuống dưới chân chị vào tuần trước sẽ không bắt đầu xuất hiện ở đây đấy chứ?"

"Sẽ không xảy ra chuyện đó nếu em biết giữ mồm và không nói với bất cứ ai chị đang ở đâu là được."

Giờ thì cậu thật sự bất ngờ. "Chị sẵn lòng bỏ qua cơ hội sau thành công vừa rồi của chị sao?"

"Trời, phải. Chị đã đợi để được đối đãi như một người trưởng thành, Jeremy, chứ không phải là sự kỳ vọng thường có sau buổi ra mắt ấy. Chị gái chị có lẽ đã phải đánh dấu con số những người đến tỏ tình, nhưng chị chẳng hứng thú với chuyện này một tí nào..."

"Tại sao không?" cậu gặng hỏi, quá nóng lòng để đợi cho đến khi cô nói hết câu. "Đừng nói là chị không muốn kết hôn nhé?"

"Dĩ nhiên, chị hoàn toàn định làm như vậy."

"Ah," cậu ta la lên, giờ thì cậu ta đã biết được nguyên nhân chính rồi. "Chị vẫn chưa gặp được thằng cha nào vừa ý. Chị sẽ chờ cho đến khi gặp được thì thôi."

"Quả thực... là như vậy," Amy nói dối, cô vẫn chưa sẵn sàng để thú nhận ai là người đàn ông mà cô lựa chọn, ngay cả với cậu ấy.

"Đó là lý do tại sao chị lại tình nguyện giúp đỡ George, vì chị có thể trốn được hả?"

"Chị thực sự rất quý mến mẹ kế của em, Jeremy. Thế nên chị sẵn sàng giúp đỡ ngay cả khi chị có cả tá việc phải làm. Bác sĩ đã nói rằng cô ấy phải nằm yên trên giường ít nhất là trong vòng một tuần. Trong khi đó chị là người duy nhất trong nhà không phải gánh vác bất cứ trách nhiệm nào khác vào lúc này, nó dường như là điều hợp lý duy nhất..."

"Chị không cần phải giải thích loằng ngoằng chết tiệt như vậy đâu," cậu ta nói, cực kỳ không thoải mái vì dường như cậu đã làm tổn thương đến những cảm xúc của cô. "Em đã biết mục đích của chị rồi." Sau đó cậu toét miệng cười một lần nữa để làm dịu đi phản ứng gắt gỏng của cậu. "Thật là thú vị khi chị dưới quyền của em."

Cô nhướn một chiếc lông mày đen tuyền lên, nhắc cậu nhớ đến cha và chú của mình, những người dùng điệu bộ đó một cách hoàn hảo, "Thực sự như thế ư? Ngay cả khi chị sẽ không để em đánh trống lảng với câu hỏi mà em đang cố tình lờ đi ấy à?"

"Chị đang lưu ý về nó, không phải sao?"

"Chị không bỏ qua đâu," cô trả lời khô khốc.

Cậu ta mỉm cười. "Vậy câu hỏi của chị là gì?"

"Em đã biến đến chỗ nào. Tất cả mọi người đều nghĩ em đã cưỡi ngựa đến Haverston để gọi Connie."

"Em đã cử Artie, dù cho khi nghĩ đến chuyện đó, hẳn phải cần một chút may mắn thì người thủy thủ già đó mới có thể tìm đường để tới được trang trại của Connie. Đó là lỗi của George nếu ông ấy mất hút luôn trong cái đất nước này. Nếu dì ấy có thể chờ đến tuần sau mới sinh, như những gì dì ấy đã nghĩ, Connie sẽ có mặt ở đây. Vì chú ấy đã lên kế hoạch để quay lại London vào ngày dì ấy sinh em bé rồi."

"Dù sao đi nữa thì chú ấy đang làm gì ở ngoài kia thế?"

"Lo liệu mọi chuyện nếu xảy một vài rủi ro với số tài sản ít ỏi của chú ấy gần Haverston. Chú ấy đã không về đó trong nhiều năm, lúc này hẳn nó phải mọc đầy cỏ dại và cũ nát lắm rồi. Đương nhiên là giờ chú ấy có tiền và có đủ cả thời gian để khôi phục lại nó, bởi chú ấy không thể lên thuyền ra khơi thêm được nữa."

"Em có nhớ điều đó không, Jeremy, lênh đênh trên biển cùng với cha em ấy?"

"Nhớ cái gì cơ? Em chưa bao giờ ở trên Maiden Anne đủ lâu để phải nhớ nó như thế. Ở cuộc chiến đầu tiên trên biển em đã bị thương, và bố em với chú Connie đã phải cho thuyền cập bến ở Tây Ấn. Bên cạnh đó," cậu ta thêm vào với một nụ cười ranh mãnh, "Em đang có quá nhiều thú vui chết tiệt vào mấy ngày này nên chẳng còn thời gian mà nhớ nhung cái gì nữa."

"Qúa nhiều niềm vui, chị không nghi ngờ một chút nào, chả trách cậu rất hay được nhà trường gửi trả về nhà."

"Chuông địa ngục điểm rồi, không phải giờ chị đang bắt đầu phát biểu giống như George đấy chứ? Dì ấy làm tai em rộp hết cả lên với những lời trách mắng là đã đủ lắm rồi, và đấy là chưa kể đến những gì Connie với cha em đổ lên đầu em nữa. Chị sẽ nghĩ bọn họ không nhớ là họ cũng y như vậy ở tuổi mười tám."

Cô mỉm cười trước giọng cằn nhằn của cậu ấy. "Chị chắc chắn cha em giống như em bây giờ, bởi đó là lúc chú ấy đã sinh ra em, mặc dù chú ấy không biết đến điều đó cho đến tận năm ngoái. Và chị đã được nghe những điều mà mọi người kể về chú ấy khi chú ấy đang trên đà trở thành kẻ chơi bời nổi danh nhất cái đất London này, rằng chú ấy đã từng ăn nằm với những cô gái khác nhau, vào sáng, trưa, rồi tối, và ngày nào cũng vậy. Đấy là loại thú vui mà cậu đang nhắc đến hả?"

"Được lắm, Amy," cậu ta cáu kỉnh. "Chị không cho rằng đề cập đến những chuyện rác rưởi như thế... mà chị nghe được những chuyện đó ở chỗ quái nào thế?"

Cô phá lên cười, bởi vì cậu ấy đang thực sự đỏ mặt. "Tất nhiên là từ Reggie rồi. Em biết thừa là chị ấy khoái khoe về hai ông chú yêu thích của chị ấy như thế nào rồi mà. Tất nhiên, bác Jason và bố chị không có nhiều hành động táo bạo để mà khoe cả, mặc dù chị biết một hoặc hai chuyện về bác Jason mà không người nào khác biết được."

"Thế đó là chuyện gì?"

"Chị không nói được."

"Thôi nào, Amy, chị biết là em sẽ hỏi chị cho đến cùng mà, vì thế tốt hơn hết là chị nên miễn cưỡng khai ra đi."

"Trừ lần này, em sẽ không làm thế đâu. Chị đã hứa rồi."

"Được thôi, em thích thế đấy." cậu giận dỗi. "Giờ em sẽ kể cho chị nghe tất cả những bí mật của em..."

Giọng nói đột ngột của cô đã làm cho cậu ta ngậm miệng. "Em không nói với chị dù chỉ một nửa trong số những điều đó. Nhưng nhìn xem em đã làm những gì, một lần nữa, chẳng giải thích được vì sao tối qua em lại vắng mặt. Em không nghĩ rằng cha em sẽ đánh giá cao sự hiện diện vào những lúc như thế sao? Chú ấy có thêm vài người chống đối, em biết mà."

"Tony ở đây mà," Jeremy giễu cợt. "Và em đã nghe nói rằng cha chị có thể quăng ra một cú đấm thành thạo nếu ông ấy buộc phải dùng đến nó."

"Ông ấy có thể á?" cô nói đầy kinh ngạc. "Em đã nghe được điều đó tại chỗ trời đánh nào thế?"

"Đừng bận tâm," cậu ta đáp, trả đũa cô vì đã giữ bí mật về chuyện của Jason. "Và chị đang quên rằng cha em đã thiết lập thỏa thuận với các ông anh của George, chính ông ấy, không phải ai khác, và ông ấy sẽ chiến thắng trong cuộc chiến này nếu họ thực hiện chuyện đó một cách công bằng thay vì đánh hội đồng."

"Tại sao chúng ta lại nói về cuộc chiến? Đó không phải là ý của chị khi chị đề cập chuyện chú ấy có thêm người chống đối."

"Bởi vì em hiểu ông ấy. Ổng đang thèm thiêu rụi vài người, và em luôn luôn là kẻ giơ đầu chịu tội thích hợp. Em không muốn gánh lấy nỗi lo âu của ông ấy trong khi em mừng cho cha em đến đến chết đi được. Thế nên em đã bỏ đi."

"Chú ấy giữ bình tĩnh khá tốt, thực sự đấy," cô nói. "Mặc dù chúng có hơi hạn chế."

"Chị không biết thế nào là hạn chế đâu. Không giống như lúc ông bị hạ nốc ao bởi tên Nicholas Eden chết tiệt."

Amy chưa bao giờ được nghe toàn bộ chuyện này, cô chỉ biết một phần chút ít của nó thôi. "Họ thực sự là kẻ thù không đội trời chung của nhau à?"

Jeremy cười nhe răng. "Không. Cha em chỉ muốn tẩn thằng nhóc đó chừng vài lần thôi. Nhưng Nicholas đã bật dậy và cưới chị họ của chúng ta vào lúc ấy. Em nghĩ là cha em sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta vì chuyện đó đâu."

Bởi Amy đã nghe được một vài trận võ mồm giữa James và chồng của Reggie, nên cô hoàn toàn đồng ý. Đương nhiên, trong thời điểm này, James đã có những địch thủ giời ơi đất hỡi khác để cãi nhau rồi, chính là năm anh em của Georgina.

Nghĩ đến năm anh em đó, Amy liền nhớ tới việc cô đã quan sát Warren tối qua mỗi khi anh không để ý. Đó là một niềm hạnh phúc đối với cô, mặc dù cô đã ước giá mà nó xảy ra trong một hoàn cảnh khác, để anh có thể trở nên quẫn trí giống như chú James đã từng như thế. Warren rõ ràng đã dành cho em gái một tình yêu vô bờ bến, bởi thế anh rất có khả năng thể hiện những cảm xúc dịu dàng, mặc dù tất cả những biểu hiện đó dường như rất trái ngược.

"Tôi có làm phiền không?"

Amy thở hổn hển, ngay lập tức nhận ra giọng nói thâm trầm đó, anh ấy đang ở đây, đang đứng ngay ở ô cửa, sáu feet tư cho vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai. Trái tim cô bắt đầu rộn ràng theo một nhịp điệu mới. Còn lưỡi cô không tài nào di chuyển.

Jeremy là người trả lời, và cực kì phấn khởi. "Không đâu, Yank. Tôi phải đi bây giờ."
Bình Luận (0)
Comment