Sự Kiện Phòng 503

Chương 14

Ngày hôm sau, Cận Phi quả nhiên xuất hiện trên sân bóng rổ làm huấn luyện cho đội bóng rổ nữ, từ xa đã nhìn thấy Nguỵ Nhất Thần đang nói chuyện với một nam sinh rất cao bên cạnh. Nguỵ Nhất Thần lớn lên vốn đã hơn 1m9, thế nhưng nam sinh kia còn cao hơn so với Nguỵ Nhất Thần, liếc mắt tối thiểu cũng phải trên 2m.

Nguỵ Nhất Thần trông thấy Cận Phi tới, vội vã ngoắc, đợi đến khi Cận Phi đi tới trước mặt, Nguỵ Nhất Thần kéo cánh tay nam sinh kia giới thiệu với Cận Phi, “Người này là anh em tốt của em thời cấp 3, là trung phong tuyệt nhất, rất trâu, thân cao 204 cm, trâu chứ!”

“Ừ, vừa nhìn so với cậu còn trâu hơn! Chào cậu, tôi là Cận Phi.”

Người nam sinh kia cũng rấtvui vẻ đưa tay ra, nói “Anh kêu em Đại Cá, hoặc Thừa Tử là được rồi.”

“Quả cam*? Ăn được không?”

*Quả cam ( 橙子) đọc là [chén· zì], Thừa Tử ( 承子) đọc là [chéng zì] phát âm gần giống nhau.

Đại Cá “… Anh vẫn gọi em là Đại Cá đi.”

“Được rồi. Vấn đề thứ hai, sao nhìn cậuvui vẻ như vậy hả?”

“Ban nãyem nghe tiểu Bạch kể, nói anh đánh cuộc với cậu ấy, anh có thể cướp được bóng từ trong tay cậu ấy, vì vậy anh nhất định là một cao thủ bóng rổ. Tiểu Bạch khống chế bóng tốt nhất trong đội chúng em, là hậu vệ khống chế bóng trâu nhất của chúng em, đã rất lâu chưa từng thấy qua người dám khẳng định mình có thể cướp được bóng.”

“Cậu cũng đừng coi trọng tôi, tôi không dẫn bóng, không ném rổ, chỉ biết chặn bóng, mười lần như một, một hồi cậu sẽ biết. Có điều, tại sao cậu gọi Nguỵ Nhất Thần là tiểu Bạch?” Cận Phi liếc qua nhìn làn da màu lúa mì của Nguỵ Nhất Thần “Cậu ta toàn thân màu vàng xám, đâu có trắng?”

Nguỵ Nhất Thần “…”

Đại Cá “Bởi vì răng cậu ấy trắng, chúng em bình thường đều tập luyện đến khi trời tối, vừa ra khỏi chỗ tập luyện, trong đêm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng răng của cậu ấy, cho nên liền kêu tiểu Bạch.”

“Tiểu Bạch tiểu Bạch, tên này không tệ nha, tiểu Bạch, tiểu Tân nhà cậu đi đâu rồi?”

Nguỵ Nhất Thần “…”

Đại Cá dùng sức mím môi, chỉ có điều bả vai run run vẫn quả quyết bán đứng hắn.

“Việc ấy, không nói không nói, tất cả mọi người chờ lâu rồi, chúng ta bắt đầu liền đi!”

Nguỵ Nhất Thần vội vàng từ phía sau cầm một trái bóng đi ra, triệu tập thành viên đội bóng rổ nữ, bắt đầu chuyền bóng.

Cái gọi là chuyền bóng, chính là xem xét coi một đội có bao nhiêu người, sau đó xoay tròn bóng rồi ném lên trời, lúc rơi trở về thì lấy tay tiếp lấy, xem bóng hướng về phía ai, người đó liềnbị chọn. Mà ngườithích làm chuyện này nhất chính là Trịnh Tư Kỳ.

Trịnh Tư Kỳ đã đánh trong đội bóng rổ nữ được hai năm rồi, ngoại trừ Nguỵ Nhất Thần, cô cũng coi như là người quen thuộc quy tắc nhất trong đội, cũng là người duy nhất không phải đội viên năm thứ nhất. Đáng lẽ Nguỵ Nhất Thần muốn cho cô làm đội trưởng, nhưng Trịnh Tư Kỳ và Cận Phi giống nhau, đơn giản má nói chính là xuất quỷ nhập thần, lúc không có chuyện gì làm thì thấy cô không chỗ nào là không có mặt, lúc muốn tìm cô lại giống như biến mất, nơi nào cũng không có. Hơn nữa thời gian bản thân ở trường cũng rất ít, dường như trừ khi bản thân đặc biệt thích chương trình học hoặc làvấn đề hoàn toàn không thể không làm, cô cũng không thường ở trong trường học, cho nên ngay cả huấn luyện thi đấu cũng không thể bảo đảm. Chức đội trưởng cũng không thể cho cô.

Nhưng mà lần này Trịnh Tư Kỳ cũng tới, bởi vì sáng sớm Nguỵ Nhất Thần đã gởi tin nói cho cô biết chuyện cậu và Cận Phi đánh cuộc, Trịnh Tư Kỳ cũng rất kỳ quái, chưa từng nghe Cận Phi cũng chơi bóng rổ, không nghĩ tới có dũng khí đánh cuộc lớn như vậy, cho nên hấp tấp chạy tới xem náo nhiệt.

Một hồi phân đội kết thúc, còn là chia làm ba đội, Đại Cá một đội, Nguỵ Nhất Thần một đội, Cận Phi một đội. Thông qua trò lòng bàn tay mu bàn tay, trước hết là Đại Cá và Nguỵ Nhất Thần tranh tài. Quy tắc chính là quy tắc tranh tài thông thường, nhưng có một chút khác biệt chính là nam sinh không được ném rổ, không được cướp bảng, không được chụp rổ, chỉ có thể chuyền bóng. Kết thúc trận đầu tiên, đội Đại Cá bởi vì có A Kiều, cho nên thắng hiểm 4 điểm, tiếp tục ở lại trên trận đấu, Nguỵ Nhất Thần mang theo đội ngũ nghỉ ngơi, Cận Phi thì phái đội viên bên cạnh lên, bản thân căn bản không có vào sân.

Trận đấu thứ hai, không nghĩ tới đội thắng lại là đội Cận Phi, bởi vì La Bặc và Trịnh Tư Kỳ đều ở đây, một người dẫn bóng ném rổ, một người úp rổ, trên cơ bản làm cho đối phương không sao đạt được điểm.

Trận thứ ba chính là tiêu điểm, Nguỵ Nhất Thần với Cận Phi. Nhìn Cận Phi đứng giữa sân bóng bắt đầu tiến hành làm nóng người, Nguỵ Nhất Thần trong đầu đủ loại phấn khởi cùng chờ mong, nếu so về cái khác có lẽ bản thân không có gì chắc chắn, thế nhưng đánh cuộc bóng rổ, còn là chặn bóng, nếu để anh ấy thắng, bản thân cũng không cần chơi nữa. Suy nghĩ một chút trận đấu lại bắt đầu, Nguỵ Nhất Thần vùng dậy sức sống liên tục được 12 điểm, gắt gao nhìn chằm chằm mỗi hành động của Cận Phi, chỉ có điều Cận Phi cùng một pho tượng giống nhau, vẫn không nhúc nhích nhìn mình cười, khiến Nguỵ Nhất Thần không giải thích được xuất cả người mồ hôi lạnh.

Hơn phân nửa trận đấu, Nguỵ Nhất Thần chuyên tâm chỉ huy mọi người chơi bóng, dần dần quên mất chuyện Cận Phi giả pho tượng. Lúc này Nguỵ Nhất Thần đang dẫn bóng, khi đi tới giữa sân, Cận Phi bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Nguỵ Nhất Thần. Nguỵ Nhất Thần vô cùng khẩn trương lập tức dừng chân, hai tay cầm bóng, nhìn chằm chằm vào Cận Phi dự định trong nháy mắt chuyền bóng đi.

Ngay lúc tinh thần Nguỵ Nhất Thần căng thẳng đến tột đỉnh, bỗng nhiên Cận Phi để tay trái trước ngực, tay phải hướng lên trên, tạo thành một góc vuông, sau đó tay phải không ngừng đung đưa, đồng thời trong miệng phát ra âm thanh.

“Tất tất tất tất tất tất tất tất, ánh sáng sống động!”

Nguỵ Nhất Thần “…”

Trịnh Tư Kỳ “…”

Tất cả những người khác “…”

Cận Phi thừa dịp Nguỵ Nhất Thần ngây người trong chốc lát, đưa tay đánh rớt bóng trong tay Nguỵ Nhất Thần.

Nguỵ Nhất Thần “…”

Trịnh Tư Kỳ”…”

Tất cả những người khác “...”

Chỉ chốc lát sau, ngoại trừ Nguỵ Nhất Thần, tất cả mọi người bắt đầu bật cười, Trịnh Tư Kỳ cười đến nỗi ngồi xuống đất không đứng dậy nổi, Nguỵ Nhất Thần thì lỗ tai, đuôi toàn bộ đều cụp xuống, vẻ mặt đáng thương nhìn Cận Phi đắc ý. Cận Phi cũng không để ý tới cậu, ngửa mặt lên trời hét to ba tiếng, sau đó kêu Đại Cá đi mua đồ uống cho mọi người.

Nguỵ Nhất Thần vội vã quay đầu từ từ đi đến bên cạnh Trịnh Tư Kỳ, đáng thương nhìn Trịnh Tư Kỳ, Trịnh Tư Kỳ cười cả buổi mới chậm rãi trở lại, ra hiệu Nguỵ Nhất Thần ngồi bên cạnh mình, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Nguỵ Nhất Thần.

Nguỵ Nhất Thần vội vàng đưa lỗ tai lại gần Trịnh Tư Kỳ, Trịnh Tư Kỳ nhỏ giọng nói với Nguỵ Nhất Thần: “Có phải do thua nên hối hận hay không, chị dạy em một chiêu ha ha! Có điều là nghe nói qua hai ngày nữa World Carnivalsẽ tới thành phốS, em phải dẫn chịvà Cận Phi đi chơi một chuyến, miễn phí toàn bộ hành trình, thế nào?”

Nguỵ Nhất Thần vội vàng gật đầu, vốn cũng muốn mang Cận Phi đi, nhiều thêm Trịnh Tư Kỳ cũng không có gì, dù sao Trịnh Tư Kỳ cũng tính là bà mai của bọn họ, không sao cả.

“Chị cho em biết nha, biện pháp tốt nhất, chính là chết cũng không giữ lời hứa!”

Nguỵ Nhất Thần “…”

“Vẻ mặt đó của em là ý gì? Ăn phải ruồi hả! Chị cho em biết, bốn chữ này hàm nghĩa rất phức tạp! Muốn bắt Cận Phi, phải làm ba điều mới được.”

“Ba điều gì?”

“Đầu tiên, kiên trì; thứ hai, không biết xấu hổ; thứ ba, kiên trìkhông biết xấu hổ!”

Nguỵ Nhất Thần “…”

Cận Phi trở về, vẻ mặt đắc ý thiêu thiêu mi với Nguỵ Nhất Thần thiêu thiêu mi, tiếp đó vô cùng đắc ý nói, “Bạn nhỏ Ngụy, về sau nhớ phải cung kính gọi sư ca, ha ha! Oa ha ha ha ha!”

“Em sẽ nhớ, trước mặt mọi người nhất định em sẽ gọi anh là sư ca.”Nguỵ Nhất Thần đứng dậy đi tới bên cạnh Cận Phi giúp đỡ phát đồ uống, sau đó thừa dịp người khác không chú ý, nhỏ giọng nói với Cận Phi “Lúc không có người em gọi anh Ngụy Cận Thị.”

Cận Phi lập tức xù lông, đánh lên ót Nguỵ Nhất Thần, “Cậu nói cái gì?!”

“Khà khà, Ngụy Cận Thị, anh đánh nữa đi, da em dầy lắm!”

“Sao cậu ăn xong rồi còn đòi ói ra! Không biết cái gì gọi là lời đã nói ra như bát nước đổ đi sao? Không biết cái gì gọi là nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy sao? Không biết một lời, một câu của đại trượng phu như đào một cái hố sao! Cậu…, sao không đáng tin gì hết vậy!”

“Ừ, bởi vì em cảm thấy không bỏ được cái ý niệm xấu xa trong đầu, cho nên đành chịu, anh vậy thíchmà.”

Cận Phi “… Trịnh Tư Kỳ! Cậu trả con chó biết nghe lời lại cho tôi!”

Trịnh Tư Kỳ”Ồ? Chỉ số IQ cao dần nha, nhanh như vậy liền đoán ra là tớ? Dù thế nào, có bản lãnh cậu cắn tớ đi?”

Cận Phi “…”

Cận Phi đi qua nắm lấy cổ áo Trịnh Tư Kỳ, vừa bóp cổ Trịnh Tư Kỳ, vừa nghiến răng nghiến lợi nói “Vậy tôiliền bóp chết cậu, vì dân trừ hại, trả lại lương thực cho quốc gia!”

Trịnh Tư Kỳ cũngvừa giả vờ chống cự, vừakêu”Tiểu ngụy tử cứu giá!” Sau đó liền đắc ý nhìn Nguỵ Nhất Thần nâng Cận Phi lên đi về ký túc xá.

Trịnh Tư Kỳ đứng lên bấm thắt lưng cười như điên “Có dũng khí đấu với tớ! Lão Tôn tađến phật Như Lai còn không sợ!”

Những người khác “… Nếu vậy còn lộn xộn làm gì!”

Trịnh Tư Kỳ “Đại Cá, huấn luyện liền giao cho em, ha ha, trò vui xem xong rồi chị phải đi đây!” Nói xong, Trịnh Tư Kỳ vỗ vỗ tay, lanh lợi đi thẳng.

Đại Cá “… Được rồi, mọi người nghỉ ngơi 5 phút, tiếp tục huấn luyện!”
Bình Luận (0)
Comment