Trong tình huống bình thường, lúc đi học hoặc là làm việc, sẽ cảm thấy ba ngày quả thực dài dằng dặc. Thế nhưng ngày nghỉ, ba ngày chỉ đơn giản là thoáng qua, có người từng phân tích, tạo thành loại nguyên nhân của sự ảo tưởng này là, lúc đi họcphải rời giường từ sáng sớm, chạy thể dục ăn cơm đi học, ngày nghỉ lúc mở mắt ra thì đã là giữa trưa, như vậy đã ít đi một buổi sáng rồi!.
Buổi chiều ngày nghỉ tết nguyên đán cuối cùng, Ngụy Nhất Thần trở về trường học. Trước tiên trả ổ cứng di động lại cho Trịnh Tư Kỳ rồi mới trở về ký túc xá, vốn tưởng rằng Cận Phi nhất định sẽ ra ngoài chơi cái gì đó, không nghĩ tới Cận Phi vậy mà lại ở trong phòng, hơn nữa còn nằm ngủ trên giường của Ngụy Nhất Thần.
Nhìn vẻ mặt khi ngủ của Cận Phi, Ngụy Nhất Thần chợt cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Mấy ngày nay Cận Phi đều ngủ ở trên giường của mình sao? Chắcbởi vì nghĩ tới mình đi. Tâm tình Ngụy Nhất Thần bỗng tốt lên, vì vậy đứng lên ghế, hôn Cận Phi một cái. Vốn tưởng rằng khi mỹ nhân ngủđược hoàng tử hôn sẽ tỉnh lại, kết quả không nghĩ tới hôn một cái, Cận Phi không tỉnh, lại hôn một cái, Cận Phi vẫn không tỉnh. Sau cùng Ngụy Nhất Thần làm càn hôn lên môi, Cận Phi theo bản năng giơ tay cho Ngụy Nhất Thần một cái tát.
Ngụy Nhất Thần “…”
Đúng lúc này lão Tam trở về phòng, thấy Ngụy Nhất Thần đứng trên ghế nhìn Cận Phi, tưởng Ngụy Nhất Thần muốn nghỉ ngơi lại bị chiếm giường, vì vậy nói với Ngụy Nhất Thần “Em ngủ trên giường của Cận Phi đi, giữa trưa Cận Phi uống nhiều quá, tụi anh phải khiêng về, năm tầng vốn đã đủ mệt rồi, cậu ta uống rượu xong còn đùa nghịch như điên. Khiêng tới trên lầu, tụi anh thực sự gánh không nổi cậu ta nữa, vốn định vứt cậu ta trên mặt đất, sau đó lão Đại nói làm người phải phúc hậu một chút, nên tụi anh mới ném cậu ta lên giường em.”
Ngụy Nhất Thần lập tức hắc tuyến, còn tưởng rằng Cận Phi nhớ mình chứ, không ngờ chính mình lại tự mình đa tình như thế.
Buổi tối Cận Phi mới tỉnh, mê mẩn trừng trừng nhìn nóc phòng sửng sốt cả buổi, mới tỉnh táo lại. Đang định xuống giường rửa mặt, thì nhìn thấy Ngụy Nhất Thần đang tập trung tinh thần nhìn cái notebook của cậu ấy. Cận Phi có chút kỳ quái, thứ đồ gì mà có thể làm cho Ngụy Nhất Thần nhìn chuyên tâm như vậy, ngay cả mình tỉnh cậu ấy cũng không biết. Vì vậy không xuống giường nữa, hai tay vịnh lên thành giường, thò đầu nhìn xuống dưới, vừa vặn trông thấy trên màn hình tiểu công đang đè tiểu thụ trên ghế sa lon, sau đó xách thương bắt đầu ra trận đại chiến 300 hiệp.
Cận Phi “…”
Cận Phi không nói hai lời xuống giường, đoạt lấy tai nghe của Ngụy Nhất Thần, tiện tay nhấn tắt notebook. Lúc đầu Ngụy Nhất Thần không kịp phản ứng, chờ nhìn thấy ánh mắt Cận Phi đỏ lên vì tức giận, mới hiểu được mình đã gây họa.
“Cậu có bệnh hả! Những thứ này ở đâu ra!” Cận Phi tức giận đến nỗi không biết nói cái gì cho phải. Ngụy Nhất Thần thì lại mang vẻ mặt vô tội nói “Em khóa cửa rồi.”
Cận Phi “…”
Ngụy Nhất Thần khép notebook lại, sau đó đoạt tai nghe trong tay Cận Phi lại ném lên bàn, xoay người ôm chặt lấy Cận Phi, cằm đặt lên đỉnh đầu Cận Phi nói “Em chỉ muốn học tập một lát, ngộ nhỡ sau này xảy ra, sẽ không đến nỗi một chút chuẩn bị cũng không có, anh nói có đúng không.”
“Cái đầu mẹ cậu! Thứ đồ này ở đâu ra! Ai cho cậu xem! Lát nữa đưa tôi xóa đi! Để tôi bắt gặp một lần nữa thôi thì tôi sẽ đập nát cái máy tính của cậu!” Ngay từ đầu kỳ thực Cận Phi chỉ là kinh ngạc, về sau là buồn bực, tức giậnchỉ là giả vờ. Ngụy Nhất Thần đã biết những thứ này rồi, xem ra sau này mình muốn lật ngược là vô vọng.
“Không nhìn làm sao học tập, không học tập sao có thể cho anh thoải mái chứ, không chuẩn bị cẩn thận, lần đầu tiên anh sẽbị thương đấy.” Cằm Ngụy Nhất Thần đặt trên đỉnh đầu Cận Phi, vô cùng nghiêm túc nói.
“Tôi bị thương cái con mẹ cậu đó! Lão tử là để cho cậu đè sao! Muốn đè cũng là tôi đè cậu, cậu nhanh chóng tìm chỗ chết đi!” Cận Phi cho Ngụy Nhất Thần một cùi chỏ, sau đó tức giận mở cửa chạy đi, lưu lại một mình Ngụy Nhất Thần vừa mới hiểu ra vẻ mặt hồng hồng vừa rồi của Cận Phi là do đâu, thật là đẹp mắt, khà khà.
Tết nguyên đán cứ như vậy lặng yên trôi qua, đã đến tháng ngày đau khổ nhất của tất cả sinh viên, bắt đầu từ nhà trẻ, cái ngày bị tất cả sinh viên ghi sâu trong lòng, thóa mạ, ngày này chính là thi thử cuối kỳ!
Vào lúc này Ngụy Nhất Thần mới biết tại sao Cận Phi có thể cầm được học bổng. Từ khi tiến vào hình thức ôn tập, Cận Phi liền giống như biến thành người khác, trên cơ bản trừ ăn cơm, đi ngủ hay là đọc sách ra, không tán dóc, không chơi game, thậm chí tiền cũng không kiếm, nếu không phải Ngụy Nhất Thần cứng rắn yêu cầu phúc lợi hôn mỗi ngày, cậu cảm thấy anh đã quên có một người như cậu tồn tại rồi.
Hơn nữa Ngụy Nhất Thần còn gặp được cái gọi là thần khí ôn tập chuyên dụng của Cận Phi —- —- Một sợi dây thừngdài siêu cấp. Dài bao nhiêu? Mỗi ngày điểm tâm, cơm trưa, cơm tối của Cận Phi đều là lão Đại hoặc là lão Tam mua từ dưới lầu rồi gọi Cận Phi, sau đó Cận Phi dùng dây thừng kéo lên cho nên mới có thể thấy được chút ít độ dài!
Chẳng qua năm nay Cận Phi không dùng thần khí, bởi vì đã có Ngụy Nhất Thần. Muốn ăn cái gì chỉ cần chít một tiếng, cam đoan Ngụy Nhất Thần sẽ đưa đến ngay lập tức, hơn nữa tuyệt đối sắc hương vị đầy đủ, khiến đồng chí Cận Phi vô cùng hài lòng. Cận Phi tâm tình tốt, Ngụy Nhất Thần cũng sẽ được ăn càng nhiều đậu hủ, trước đây chỉ là đơn thuần hôn môi, bây giờ còn thò móng vuốt vào trong quần áo sờ sờ xoa bóp xung quanh, ăn chút đậu hủ.
Những thời gian khác, Ngụy Nhất Thần sẽ cùng Cận Phi đọc sách ở trong phòng, cho nên lúc thi thử cuối kỳ kết thúc, Ngụy Nhất Thần ngoại trừ tiếng Anh, còn lại không chút nào lo lắng mình sẽ bị trượt.
Thi thử cuối kỳxong, chính là nghỉ đông. Trước kia Cận Phi rất thích nghỉ đông, bởi vì có thể trở về nhà thăm bà. Nhưng nghỉ đông năm nay Cận Phi nhìn ánh mắt đáng thương của Ngụy Nhất Thần, thật là có chút không nỡ. Kỳ thực Cận Phi là cực kỳ không nỡ, thế nhưng anh nhất định sẽ không thừa nhận. Cho nên mặc dù Ngụy Nhất Thần đã giữ Cận Phi lại hai ngày, nhưng Cận Phivẫn bước lên xe lửa về nhà, Ngụy Nhất Thần cũng không cam tâm tình nguyện trở về nhà với ba mẹ.
Chị Phi và ba Ngụy thì 29 tháng chạp mới về thành phố S, tổng bộ công ty ba Ngụy đặt ở Hà Lan, chủ yếu thường trú ở Hà Lan, chị Phi và Ngụy Nhất Thần có thời gian liền trở về Hà Lan đoàn tụ với ba Ngụy, chỉ có lễ mừng năm mới ba Ngụy mới có thể về nhà cùng đón năm mới với mọi người.
Năm nay cũng không ngoại lệ, 29 tháng chạp khi Ngụy Nhất Thần ngủ dậy, liền phát hiện phòng khách có thêm hai cái vali hành lý thật to, chắcba mẹ về phòng đi ngủ rồi đây, Ngụy Nhất Thần cũng không để ý nhiều, đi đến thư phòng đọc manga, rồi gọi điện thoại cho Cận Phi, hai người dính cả buổi, Ngụy Nhất Thần mới xuống lầu, dưới lầu chị Phi đã rời giường làm xong cơm trưa, Ngụy ba ba ngồi ở bên cạnh bàn ăn đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lúc một nhà ba người cùng nhau ngồi vào chỗ, mặc dù cũng giống như bình thường, thế nhưng bản năng Ngụy Nhất Thần cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, thấy ba mẹ không lên tiếng, mình cũng không nói chuyện, ba người cứ như vậy trầm mặc trên bàn ăn. Cuối cùng vẫn là Ngụy ba ba nhìn thoáng qua Ngụy Nhất Thần, sau đó chậm rãi nói “Nhất Thần, có bạn gái hả?”
Tuy rằng Ngụy Nhất Thần cảm giác mình phản ứng quá độ, nhưng mà nghe ba hỏi về vấn đề này, Ngụy Nhất Thần có loại dự cảm, ba mẹ hình như biết cái gì đó.
“Không có.” Ngụy Nhất Thần thành thật trả lời.
“Ồ, vậy con có bạn trai không?”