Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 17

Buổi sáng tôi cân thử, tăng lên 1,5kg.

Cô biết thì mừng rỡ đi nấu ăn cho tôi làm tôi khá ngại.

Rõ ràng muốn ở lại để chăm sóc họ, mà kết quả bây giờ lại thành được họ chăm sóc mọi lúc.

Dường như tôi trở thành kẻ nhàn rỗi nhất trong nhà, anh Bách Xuyên bận công việc, cô bận chữa trị thân thể tôi, chú mê mẩn trồng hoa thỉnh thoảng còn sẽ nói chuyện với chúng.

Cuối năm, một năm trôi qua thì sẽ là một khởi đầu mới mẻ, có lẽ tôi thật sự nên suy tính cho bản thân rồi.

Lúc Giáng Sinh, Từ Chiêu đến tìm, nói xin lỗi, tôi không biết nên trả lời thế nào.

“Là anh quá nôn nóng.” Từ Chiêu gắp thức ăn cho tôi, nhưng tôi không có hứng ăn.

Gần đây được nuông chiều quá, mặc dù khẩu vị cải thiện rất nhiều nhưng lại cực kỳ kén chọn.

“Không muốn ăn hả? Không thì chúng ta gọi những món khác?” Từ Chiêu giơ tay phải lên gọi nhân viên phục vụ, bị tôi ngăn lại.

“Em không đói, không đói.” Tôi rót chén trà cho mình, loại trà lúa mạch thông thường nhất trong quán ăn, ngửi rất thơm.

“Hôm nay trông em lên tinh thần nhiều lắm.” Từ Chiêu buông đũa xuống, “Em có thể nói anh nghe em dự định thế nào không? Sau này sẽ vẫn sống chung với gia đình Hình đó?”

Tôi không muốn nói về những việc này với Từ Chiêu, trầm mặc một lúc, cố ý chuyển đề tài: “Anh còn chưa tặng em quà Giáng Sinh năm nay đấy.”

Từ Chiêu rất tốt với tôi, bất kể là ngày lễ gì, thậm chí cả Quốc tế Thiếu nhi hắn cũng cố ý chuẩn bị quà cho tôi, mặc dù rất ngại, nhưng bây giờ nhắc đến nó là phương pháp lảng sang chuyện khác tốt nhất.

Hắn ngây người, chắc không ngờ tôi sẽ chủ động đòi quà, vì mỗi lần trước đều là hắn cưỡng ép đưa cho tôi.

“Em đó…” Hắn cười, “Quà ở trong xe anh, đợt lát nữa ra ngoài đưa cho em.”

Tôi gật đầu, bỗng nhiên không biết nên nói gì tiếp theo.

“Mẹ anh mấy ngày trước có hỏi em, bảo anh dẫn em về vào Tết Nguyên Đán.”

Chuyện Từ Chiêu thích tôi có lẽ mẹ hắn cũng biết, mấy năm trước, dịp Tết tôi sẽ đến thăm bà, dù sao đến nay bà luôn chăm sóc cho tôi, biết tôi có bạn trai rồi, mẹ Từ Chiêu thường vô tình hay cố ý nhắc Từ Chiêu không chịu quen ai, tôi biết ý của bà, nhưng bất lực bó tay.

“Có lẽ em không nên quấy rầy đến mọi người, năm nay Bách Lâm không còn, em muốn ở bên phụ giúp cha mẹ anh ấy.” Tôi thật bất cẩn, ấy vậy mà lại vòng trở về đề tài cũ.

“Giang Lạc, anh biết em yếu lòng, cảm thấy chuyện Bách Lâm qua đời tạo thành đả kích cực lớn cho gia đình họ, vì vậy muốn chăm sóc cho họ, nhưng nói gì nói, nó không liên quan gì đến em cả, thậm chí…” Từ Chiêu dừng lại, nhấp ngụm trà, “Còn nhớ lời anh nói chứ, trước khi chết rất có khả năng tên đó muốn hại em, em thế này, có đáng giá không hả?”

Từ Chiêu nhắc đến chuyện tôi muốn quên nhất, từ ngày đầu tiên sống với Bách Lâm, anh ấy đã có rất ít cảm giác an toàn, nghĩ rằng tôi sẽ rời khỏi anh, thật ra hẳn nên ngược lại mới đúng chứ?

Đáng lý người sợ hãi mất đi phải là tôi mới đúng.

Trước khi chết, rốt cục Bách Lâm có suy nghĩ gì, có tâm trạng thế nào khi khắc tên của tôi mà lại không thể đợi được đến lúc tôi về.

Tất cả những chuyện đấy đều chỉ có thể là bí ẩn, không ai có thể phân giải.

“Đáng giá.” Tôi trả lời rất kiên định, “Anh sẽ không hiểu, rất nhiều chuyện không như anh nghĩ, hơn nữa em… Chuyện của em, em sẽ tự mình định đoạt.”

Tôi đứng lên, cầm áo khoác: “Trước khi đi có nhận lời của chú mua cho chú hai chậu hoa mới, em về trước đây.”

Tôi vừa mặc áo khoác vừa đi ra ngoài, muốn để bản thân trông quyết tuyệt hơn, cũng để Từ Chiêu biết tôi có suy nghĩ của riêng mình có thể quyết định cuộc đời của mình.

Thú thật, trong lòng tôi hổ thẹn với hắn, nhiều năm qua, hắn lãng phí tất cả thời gian và tình cảm trên người tôi, tôi vừa cảm động vừa áy náy.

Cảm động nhưng không có cảm tình, bất kể ra sao chúng tôi vẫn sẽ không đến với nhau.

“Giang Lạc!” Hắn đuổi theo, kéo cổ tay tôi, “Em đợi anh, anh tính tiền rồi chở em về, đợi anh.”

Hắn chạy đến quầy thu ngân, vừa trả tiền vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi.

Hắn sợ tôi bỏ đi, loại tâm trạng bất an lo lắng ấy tôi có thể hiểu được.

Tôi đứng ở cửa, đợi theo lời của hắn.

Tôi nghĩ chúng tôi không cần phải ầm ĩ bỏ về hoặc là cả đời không liên lạc nữa, tôi và hắn không có mâu thuẫn gay gắt đến thế, tuy rằng những thứ được hắn gọi là “muốn tốt cho em” thì tôi sẽ không tiếp nhận.

Hắn tính xong hóa đơn, bước đến chỗ tôi.

“Lần sau em mời.” Tôi nói, “Qua Nguyên Đán em sẽ tìm việc.”

Chúng tôi dạo bước ra chỗ hắn đỗ xe, Từ Chiêu nói: “Cần trở về quỹ đạo rồi, dù sao em cũng là sinh viên hàng đầu của trường đại học danh tiếng, nên tạo ra thành tựu.”

Song lòng tôi không nghĩ vậy, bây giờ tôi đã không còn mong ngóng gì quá xa vời, chỉ xin một cuộc sống qua ngày, cái gì mà thành tựu, triển khai kế hoạch lớn, tôi không hề hứng thú.

Chúng tôi đến xe của hắn, Từ Chiêu vừa mở cửa xe vừa nói: “Tặng quà Giáng Sinh cho em, hi vọng em thích.”

Hắn lấy ra một bó hồng to, màu đỏ rực cháy như đám lửa.

Người đi đường nháo nhào liếc mắt qua đây, tôi lúng túng không để đâu cho hết, hận không thể đào cái hố chui xuống.

Tôi không hiểu cách ứng đối với cục diện như này, chỉ biết mình không thể nhận bó hồng đó.

“Muốn tặng hoa hồng cho em từ lâu rồi, cũng như muốn nói anh yêu em từ lâu rồi.” Từ Chiêu áp sát từng bước, để bó hoa ở giữa, dán vào ngực chúng tôi, “Giang Lạc, anh yêu em, đến với anh đi.”

Tôi bắt đầu ù tai, bắt đầu hoảng sợ, bắt đầu muốn chạy trốn.

Tôi không muốn làm Từ Chiêu tổn thương, nhưng cũng không thể vì vậy mà đồng ý với hắn.

Tôi do dự thật lâu, giương mắt nhìn hắn, nói: “Không thể, Từ Chiêu, em không làm được.”

Quả thật tôi không làm được, người yêu của tôi vừa mới qua đời, tôi sao có thể chấp nhận tình yêu và hoa hồng của người khác cơ chứ.

Nhưng dù tôi không có người yêu chăng nữa thì cũng sẽ không chấp nhận, giờ phút này, Bách Lâm vừa khớp trở thành cái cớ của tôi.

“Bách Lâm mới qua đời, em không thể…”

“Anh có thể đợi.” Từ Chiêu cố nhét bó hoa vào tay tôi, tôi luống cuống lùi về sau muốn tạo khoảng cách với hắn.

“Đừng vậy.” Tôi đã ra đến ven đường, phía sau chính là xe cộ đang lưu thông, “Từ Chiêu, em vốn không muốn nói, nhưng… Cứ cho là không có Bách Lâm, em còn độc thân thì cũng sẽ không ở bên anh, em xem anh là người nhà, anh tốt với em em biết, cũng bởi vậy nên mới càng không thể ở bên anh, em không yêu anh, nên xin lỗi anh nhiều lắm.”

Tôi nói xong xoay người muốn bỏ chạy, kết quả phát hiện xe của anh Bách Xuyên đã đậu ở sau tôi.

Anh ta mở cửa kính lên, tay cầm điếu thuốc, nói với tôi: “Giang Lạc, lên xe về nhà.”

Tôi như binh lính tháo chạy, thậm chí không dám quay đầu lại mà leo lên xe của anh Bách Xuyên.

Tôi quá hoảng loạn, đóng cửa xe hai lần mới kín được, còn quên thắt dây an toàn.

Anh Bách Xuyên ngậm điếu thuốc, quay người qua thắt dây cho tôi.

Mắt tôi nhìn thẳng về trước, nghe thấy giọng anh ậm ừ không rõ: “Có chuyện gì? Nó bày tỏ với cậu?”

Tàn thuốc rớt xuống người tôi, anh ta nhẹ thổi đi, rồi liếc nhìn Từ Chiêu đang đứng bên ngoài.

Tôi nắm chặt nắm đấm không muốn nói chuyện, càng không muốn nhìn sắc mặt của Từ Chiêu.

Có lẽ hắn rất thất vọng rất khó chịu, tôi thật lòng xin lỗi, nhưng nhất định phải làm thế.

Tôi không mua chậu hoa cho chú, vì anh Bách Xuyên trực tiếp chở đến công ty của anh.

Chỉ là buổi trưa đúng lúc anh có việc đi ngang qua, lúc đó nói về nhà chắc là nói cho Từ Chiêu nghe.

Quy mô công ty của anh ấy ở đây rất nhỏ, tổng cộng không đến hai mươi người, thuê một tầng của một tòa nhà văn phòng ở đường Vành đai 4, có người nói chỗ này tiền thuê sẽ thấp hơn một ít, nhưng đoán chừng không được tiện nghi cho lắm.

“Cậu có thể dùng máy tính của tôi để lên mạng, hoặc giá sách ở kia muốn lấy quyển nào cũng được, tôi phải đi họp, không thể ở cạnh cậu, có việc gì có thể tìm lễ tân.” Anh Bách Xuyên rất bận, nhưng vẫn rót cho tôi ly nước và cầm cái chăn đến, “Ở đây khá lạnh, đừng để bị lạnh.”

Anh ta bàn giao xong những việc này thì vội vàng đến phòng họp ở sát vách, tôi ngồi trên sofa nhìn ra ngoài cửa kính, công ty của anh ấy toàn là người trẻ, mỗi người đều ôm laptop, thảo luận với sắc mặt nghiêm túc.

Tôi chợt nhớ mấy tháng trước, mình cũng như bọn họ, cố gắng làm việc, cố gắng sinh sống.

Nhìn lại hiện giờ, tuy khá hơn so với lúc Bách Lâm vừa qua đời, nhưng đích thực giống anh Bách Xuyên nói, đáng lẽ tôi không nên mang bộ dạng này.

Điện thoại reo lên, tôi giật mình, sợ ảnh hưởng đến nhân viên làm việc nên nhanh chóng chỉnh thành chế độ Im Lặng.

Là Từ Chiêu gửi tin nhắn, vẫn là xin lỗi tôi, bảo có thể cho tôi thời gian, đợi tôi bình phục.

Tôi không biết nên nói với hắn thế nào nữa, bất kể hắn chờ bao lâu, thì người tôi yêu cũng không phải hắn.

Tôi không trả lời tin của Từ Chiêu, khi không thể giải quyết một vấn đề thì tôi thường sẽ chọn cách trốn tránh.

Uống hai ngụm nước, bước đến giá sách tìm một quyển.

Khéo làm sao, chỗ của anh Bách Xuyên cũng có quyển “Tình yêu thời thổ tả”.

Tôi cầm nó, ngồi trở lại sofa, trên đùi đắp tấm chăn lông, mở sách lật tìm trang đã đọc lúc trước.

Từ khi Bách Lâm qua đời tôi không đọc sách nữa, vì căn bản không tĩnh tâm nổi để đọc.

Nhưng mà, ngồi trong văn phòng của anh Bách Xuyên cả buổi chiều, rốt cục cũng đọc xong quyển ấy, cũng có được sự bình yên đã lâu không có.

Sự bình yên này đến từ đáy lòng, tôi nghĩ có lẽ cả đời cũng không quên được buổi chiều hôm nay, trong văn phòng hơi lạnh, tôi nhìn mặt trời ngoài cửa sổ từ từ lặn xuống, ánh tà dương nhuộm căn phòng thành màu vàng cam ấm áp, thế giới bắt đầu trở nên dịu dàng và xinh đẹp.

Lần này tôi cần phải khỏe lại rồi, thời gian quá tàn nhẫn, nhưng cũng quá mạnh mẽ, nó kéo tôi bước về trước, chỉ hai tháng đã khiến tôi phai nhạt cơn quặn thắt trong tim.

Tôi chợt thấy cực kỳ có lỗi với Bách Lâm, tim tôi không muốn để mình bước ra khỏi bóng tối, nhưng đầu óc lại dần dần không còn hỗn độn nữa.

Tôi chậm rãi quay người, lại rót ly nước nóng cho mình.

Đứng trước cửa sổ lớn trong văn phòng của anh Bách Xuyên, cúi xuống nhìn chính là cảnh tượng người xe như nêm.

Tôi nhớ lại lúc Bách Lâm mới qua đời, tôi suýt nữa nhảy xuống từ ban công tầng 27 của khách sạn, là anh Bách Xuyên gọi tôi tỉnh.

Bây giờ tôi lại thấy vui mừng, mừng vì khi ấy tôi được kéo lại.

Nên mới nói, thật ra con người rất vô tình, những tưởng mình sẽ yêu Bách Lâm đến trọn đời, nhưng giờ đây, anh ấy chết rồi, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, tôi lại mừng rỡ vì mình còn sống sót.

Tôi xấu hổ vì suy nghĩ của mình, đồng thời lại hài lòng thỏa mãn.

Bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, cuộc họp của họ kết thúc rồi.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy anh Bách Xuyên đang cùng một thanh niên đeo thẻ nhân viên trước ngực nói gì đấy ở hành lang, không biết có phải cảm giác được tầm mắt của tôi không mà anh ấy quay qua nhìn về phía tôi.
Bình Luận (0)
Comment