Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 20

Giang Lạc có thể nói ra suy nghĩ trong lòng với tôi là chuyện rất đáng mừng.

Cậu ấy hướng nội, đến nỗi ngay cả tâm nguyện của bản thân cũng không biểu đạt ra, tôi không biết là vì bản tính của cậu vốn dĩ đã thế, hay bắt nguồn từ việc cậu không tin tưởng chúng tôi, nhưng khả năng lớn hơn nữa đó là không muốn tạo gánh nặng cho mọi người.

Chúng tôi đứng ở điểm cực Bắc “giả”, là Giang Lạc đề xuất nán lại đây.

Vì không khí ở đây rất tốt, chỉ có điều đúng là nhiệt độ cực thấp, mọi người đều quấn mình thành cái bánh chưng, mà vẫn bị lạnh đến đau buốt cả má.

Người hướng dẫn viên du lịch vẫn liến thoắng không ngớt: “Mọi người đến vào thời gian này căn bản không nhìn thấy được ánh sáng cực Bắc, đợi chốc nữa quay về cho hai người danh thiếp của tôi, khi nào hạ chí thì quay lại đây, chắc chắn có thể gặp được.”

Tôi không muốn quan tâm tên hướng dẫn viên, khá thù dai chuyện cậu ta lừa chúng tôi.

Giang Lạc vẫn đang bước chậm, vòng qua tấm bia đá, nhìn về phương xa.

Tôi đứng sau cậu, chỉ có thể nhìn thấy gò má đối phương.

Dáng vẻ trĩu nặng tâm sự ấy làm tôi cũng trở nên nặng nề theo.

Chắc cậu đang nghĩ về Bách Lâm, dù sao đáng lẽ là hai người họ đứng ở đây.

Cũng có thể, nếu họ đến đây sẽ may mắn nhìn thấy ánh sáng cực Bắc, hẳn sẽ rất hạnh phúc.

Tôi không dám nghĩ tiếp, túi áo nơi ngực có cất tấm hình của Bách Lâm mơ hồ nóng lên.

Giang Lạc bất ngờ quay lại, ngược sáng nên không thấy rõ vẻ mặt cậu.

Cậu nói: “Anh, hạ chí chúng ta lại đến lần nữa nhé.”

Có lẽ chỉ cần Lý Giang Lạc nói ra yêu cầu thì tôi đều sẽ đồng ý.

“Ừ.” Tôi cười với cậu, không biết cậu có nhìn thấy không.

Tôi và Giang Lạc đều không có tâm tình chụp hình, nhưng hướng dẫn viên liên tục hỏi: “Khó khắn lắm mới đến một lần, hai người không chụp tấm hình kỷ niệm hả? Tôi chụp cho, hai người mau đứng đi!”

Tôi hơi bất đắc dĩ, thật sự không chịu được người ồn ào như thế.

Chắc Giang Lạc cũng nghĩ như tôi, không muốn phí lời với cậu ta nên cũng nhận mệnh đứng trước tấm bia đá.

“Hai người…” Hướng dẫn viên cầm điện thoại của tôi, bất mãn nói, “Lại gần chút nữa đi chứ, gì mà như hai lính gác vậy.”

Tôi khá mất kiên nhẫn, nhưng Giang Lạc lại bật cười.

Cậu ấy nhìn tôi, chậm chạp bước lại gần, tôi cũng hơi nhích đến gần cậu, cùng đứng ở giữa.

“Hai người chắn chữ trên bia đá rồi!”

Người hướng dẫn viên vẫn bất mãn, kéo hai chúng tôi xếp tư thế: “Đừng nhúc nhích! Tuyệt đối đừng nhúc nhích!”

Tôi hết sức hối hận đã đứng ở đây, ai có thể tưởng tượng được tôi với Giang Lạc mỗi người vươn một tay ra làm thành hình trái tim như hai kẻ ngốc chứ.

Tôi không biết sắc mặt cậu ấy thế nào, chứ tôi thì không được tốt lắm.

Cuối cùng cũng chụp một tấm, cậu hướng dẫn viên thỏa mãn, tôi không liếc mắt nhìn, trực tiếp lấy điện thoại của mình về.

Giang Lạc đi cùng tôi, phía sau là hướng dẫn viên vẫn đang nói không ngơi nghỉ.

Lần sau quay lại, chúng tôi không nên tìm cậu ta nữa.

Tụ họp với cha mẹ ở nông trại, bọn họ ăn gà ở nhà người ta rồi, còn hai chúng tôi thì đói mốc meo.

Tôi nhận ra khoảng thời gian này đúng là tâm trạng của cha mẹ rất tốt, khẩu vị cũng khá hơn.

Như vậy thì tuyệt quá, ít nhất tôi không cần không dám ngủ cả đêm nữa, sợ trong nhà lại xảy ra chuyện.

Buổi tối, chúng tôi ở tại trang trại rượu, cần một phòng gia đình đủ để bốn người ngủ, nhưng bất tiện là cả hai gian đều là giường lớn, dĩ nhiên cha mẹ tôi sẽ ngủ chung, nhưng tôi với Giang Lạc lại có phần khó xử.

Nếu là hai trai thẳng thì ngủ thế nào cũng không sao, nhưng với xu hướng tính dục và quan hệ thân phận của chúng tôi, chắc chắn ngủ chung sẽ thành vấn đề khó khăn.

“Cô chú ngủ trong phòng này đi, cháu với anh qua bên kia.” Có vẻ như Giang Lạc có tính toán trong lòng rồi, xách hành lý gọi tôi đi qua gian kia.

Tôi đi theo cậu, quay đầu lại thấy mẹ đang cau mày nhìn mình.

Tôi phất tay, ra hiệu bà không cần lo.

Bất kỳ lo lắng nào cũng chỉ là dư thừa, tôi và Giang Lạc không phải kiểu người tùy tiện.

Tôi tưởng cậu ấy có biện pháp gì tốt có thể cho chúng tôi thoải mái ngủ mà không phải xấu hổ, kết quả vừa vào cửa, cậu nói: “Anh, tối em ngủ dưới sàn, đưa một cái đệm giường cho em là được.”

Tất nhiên tôi sẽ không đồng ý, muốn ngủ dưới đất thì cũng phải là tôi ngủ.

“Không được.” Tôi nắm lấy cổ tay đang lật ga trải giường của cậu ta, “Ở đây trời lạnh không thể ngủ dưới sàn, tôi không ngủ, cậu cũng không được ngủ, tối nay cậu ngủ trên giường, không phải ở đây còn có sofa sao.”

Tôi nói xong thì cởi áo khoác dày nặng bỏ lên sofa: “Sofa rất êm, sao mà cậu tìm được trang trại rượu này vậy? Chắc đây là điều kiện tốt nhất ở nơi này rồi nhỉ?”

Lý Giang Lạc nhìn tôi một hồi, sau đó trải ga trải giường, nói: “Lúc trước lên mạng tìm kiếm, chỗ dừng chân ở đây đều rất tiện nghi, đa phần đều là sân của nông gia và nhà nghỉ của thanh niên, thật ra ban đầu chúng em dự tính ở nhà nghỉ của thanh niên.”

Tôi biết “chúng em” trong miệng cậu chỉ ai, cậu cũng ngẩn người, rồi cả hai cực kỳ ăn ý không nhắc đến người đó.

“Lúc em tìm thì có ghi nhớ căn nhà này, đúng là tốt nhất ở nơi đây.” Giang Lạc nói, “Nhà này 10 giờ tối sẽ mở quán bar, muốn ngó thử chứ?”

Tôi là người rất ít đi bar, trừ khi xã giao, bằng không sẽ không tùy tiện tham dự tiệc vui.

Mà không ngờ Giang Lạc có hứng thú với bar, nên mới nói không thể trông mặt mà bắt hình dong sao?

“Tôi tưởng cậu là người sẽ không bao giờ đi bar.” Tôi cười nói với cậu.

Cậu ấy khá ngại ngùng, xoa mũi: “Đúng là em không đến nơi như thế, chẳng qua là thấy ngồi không thế này rất chán.”

Chán thật sự, căn phòng này thậm chí còn không có ti vi, tôi không mang theo máy tính, vì lúc đó nghe người ta nói tín hiệu ở đây không tốt lắm, nên thấy chi bằng cứ trực tiếp quay về với tự nhiên cho rồi.

Nhưng đến đây mới phát hiện, những người đó toàn nói vớ vẩn.

“Cũng phải.” Tôi đứng dậy, chậm chạp duỗi người, hôm nay đúng là mệt muốn chết, “Tắm rửa trước đã, tối anh mời cậu uống rượu.”

Cả căn phòng gia đình chỉ có một phòng tắm, đợi cha mẹ tắm rửa giặt giũ đi ngủ rồi chúng tôi mới thay phiên nhau tắm.

Tại nơi trời băng đất tuyết thế này mà có thể thoải mái tắm nước nóng, quả là một loại hưởng thụ.

Tôi tắm xong đi ra, Giang Lạc đã thay quần áo, cũng đã sấy khô tóc.

Cậu đưa khăn mặt khô để tôi lau tóc trước, rồi sau đó cầm máy sấy đứng nhìn tôi.

“Cậu muốn đích thân sấy tóc cho tôi hả?” Tôi cố tình chọc cậu ấy.

Quả thật chỉ đùa chút thôi, mà không ngờ cậu ngại đến hoảng loạn làm rơi máy sấy xuống đất.

Bộ dạng ấy của cậu rất buồn cười, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lý Giang Lạc như thế.

Đợi tôi dọn dẹp xong cũng đã sắp 11 giờ khuya.

Hai chúng tôi rón rén ra cửa, sợ đánh thức cha mẹ.

Trang trại rượu này là kiểu tự sản tự tiêu, mở bar ngầm dưới lòng đất, cầm thẻ phòng của họ là có thể tự do ra vào, có người nói không mở cho người ngoài, chỉ tiếp khách ở trọ.

Vậy cũng được, không vàng thau lẫn lộn.

Chúng tôi tìm một chỗ trong góc ngồi, gọi chai Whisky, tôi sờ túi áo, phát hiện mình quên cầm theo thuốc.

“Nè.” Lý Giang Lạc bất ngờ đưa thuốc đến, không phải bao thuốc của tôi, nhưng cùng nhãn hiệu.

Hiện giờ tôi cực kỳ nghi ngờ trước đây Lý Giang Lạc không hút thuốc, sau khi Bách Lâm qua đời mới bắt đầu hút, nếu vậy, cậu nghiện thuốc lá chắc là vì bị tôi lôi kéo, vì điếu đầu tiên là do tôi đưa cho.

Hai chúng tôi một người cầm ly rượu, một người ngậm điếu thuốc.

Âm nhạc sôi động, muốn nói chuyện đều phải lớn giọng hét.

Cả hai không trao đổi gì, mỗi người đều thả lỏng suy nghĩ.

Tôi chợt phát hiện quán bar là nơi để suy nghĩ rất tốt, vì trong môi trường này, ai nấy đều vội vã giao tiếp và đùa giỡn, căn bản không quan tâm bạn có tâm sự hay không.

Tôi ngồi nhớ vẩn vơ một vài chuyện không đâu ra đâu, từ lúc tôi và Bách Lâm đánh nhau ở nhà trẻ, đến khi nó mặc đồ cử nhân chụp hình trên cuốn sách tốt nghiệp, lại đến tấm ảnh chụp chung của nó và Lý Giang Lạc, cuối cùng, trong đầu chỉ còn lại mỗi gương mặt thờ ơ không chút biểu cảm của Lý Giang Lạc.

Khi Bách Lâm mới qua đời, mỗi ngày Giang Lạc đều không nói gì cũng không có biểu cảm gì, ai không biết còn tưởng con người này mắc bệnh trầm cảm.

Khi đó gần như tôi cũng nghĩ rằng cậu bị bệnh, giờ đây nhìn người bên cạnh, chắc chắn cậu ấy đã phải cố gắng hết mình mới thoát khỏi sự mịt mù u ám.

Tôi quay qua, liếc nhìn cậu.

Cậu ấy đang dán mắt nhìn tàn thuốc, chúng tôi đều nói cùng nhau cai thuốc, nhưng chẳng ai bỏ được.

Thuốc lá cũng giống như tình yêu, một khi yêu rồi thì khó mà từ bỏ dễ dàng.

Nó có thể giảm bớt cơn mệt nhoài trong bạn, cũng có thể tạo thành nỗi tổn thương trong bạn, bạn muốn dứt bỏ nó thì cần phải cởi một lớp da.

Tôi cầm ly, nhẹ chạm vào ly rượu trong tay cậu.

Cậu giật mình, hoàn hồn nhìn tôi.

Tôi nâng cái ly lên, ra hiệu uống đi.

Cả hai nhìn nhau cười, mỗi người uống một hớp.

Khác ở chỗ, tôi quen với loại rượu Whisky, chỉ nhấp từ từ, còn Giang Lạc lại một hơi nốc sạch rượu, tôi hoảng hồn vội giật ly của cậu.

“Rượu này không thể uống như thế!” Tôi đặt ly lên bàn, cầm gì đó cho cậu ăn.

Cậu ấy mím môi, cúi đầu, ánh đèn mờ ảo của bar phủ xuống người cậu vừa sặc sỡ vừa không chân thật.

Tôi đứng dậy, cậu ngửa đầu nhìn tôi.

Tôi dụi tắt điếu thuốc trong tay, kéo người đối phương lên, cậu mù mờ, lớn giọng hỏi tôi: “Sao?”

Tôi ôm cổ cậu, dìu cậu bước đi.

Chỗ của chúng tôi đi về trước rồi quẹo phải chính là sàn nhảy, trên sàn đang múa máy loạn xạ.

Trước mặt là sân khấu của yêu ma quỷ quái, lúc này có một gã có mái tóc cạo thành hai nửa âm dương đang nhảy múa.

“Nhảy đi!” Tôi ghé sát vào tai cậu nói.

Cậu khá luống cuống, liên tục từ chối, nhưng tôi không tha.

Tôi cũng không biết nhảy, chẳng qua là thấy tại chốn này thì cần quên đi mọi thứ, quên đi mình là ai, quên đi tại sao đến nơi này, tất thảy tốt xấu gì cũng hãy buông bỏ hết đi.

Chúng tôi đã trải qua những tháng ngày vật vã, tìm một cơ hội để phát tiết không phải là việc xấu.

Tôi thuận tay kéo lấy tay cậu, theo tiếng reo hò đồng thanh của mọi người mà vừa nhảy vừa múa may.

Giây phút này, tôi cảm thấy có lẽ mình điên thật rồi, làm gì còn dáng vẻ thận trọng mà đàn ông đang gây dựng sự nghiệp nên có.

Thú thật, bước ra khỏi sàn nhảy, người tôi đẫm mồ hôi, Giang Lạc cũng chẳng khác gì, nhưng chúng tôi nắm tay lẫn nhau, bật cười sằng sặc không kiêng kị.
Bình Luận (0)
Comment