Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 24

Sáng ngày Tết, khu dưới lầu có đám nhóc đang chơi đùa nhốn nháo.

Không thể không nói, nhóm trẻ con này đúng là dồi dào tinh thần, sáng ngày đông những người như chúng ta không ai muốn rời giường, mà bọn chúng không biết đã ầm ĩ bao lâu rồi.

Tôi vừa ra ngoài, mẹ lại than phiền thêm một trận, trách tôi Tết rồi mà còn đến công ty.

Bà đứng ở cửa, muốn nói lại thôi, tôi biết đại khái bà muốn nói gì, cuộc sống đã thế này thì đáng lẽ nên sum họp với gia đình, em trai không còn, mà tôi lại sắp ra ngoài, dĩ nhiên bà không vui.

Nhưng phía công ty không đi không được, Tết trong nước nhưng nước ngoài thì không giống vậy.

Dự án gần đây cực kỳ căng thẳng với đối phương, đa số các công nhân viên đều túc trực với chức trách, tôi là chủ, nếu không xuất hiện, không đứng tuyến đầu trước họ thì còn gì để nói nữa.

Tôi cố ý cho Giang Lạc nghỉ để cậu ở nhà phụ giúp cha mẹ.

Tôi nhìn ra được cậu ấy có ý định đi cùng mình, nhưng không đành lòng để hai người già ở nhà nên đứng ngay cửa với mẹ tôi, rất giống hai người thân đang quyến luyến tiễn đưa người lính sắp xuất chinh.

“Vậy con tính mấy giờ về?”

Tôi mới lái xe ra khỏi khu thì mẹ gọi điện thoại đến.

“Con sẽ cố gắng buổi trưa chạy về ngay.”

Bà do dự, rồi hỏi tôi: “Có phải công ty còn mấy đứa trẻ khác không? Trưa con đừng về vội, mẹ gói ít sủi cảo bảo Giang Lạc xách đến cho tụi con, ông chủ gì độc ác như con, cuối năm còn bắt bọn nhỏ người ta tăng ca!”

Tôi cười hai tiếng, chợt cảm thấy khó chịu trong lòng.

Những ngày Tết chính ra tất cả mọi người đều nên nghỉ ngơi rồi, là những ngày bầu bạn với người thân, đã mấy năm rồi tôi không ăn Tết với Bách Lâm.

Trước khi cha mẹ ra nước ngoài sống với tôi, Tết hàng năm đều là Bách Lâm ở bên họ, còn tôi thì phần lớn thời gian đều là giữa lúc nghỉ ngơi công việc gọi video nói chuyện đôi ba câu với mấy người họ.

Chẳng trách vừa rồi mẹ có vẻ mặt vậy, chắc chắn bà đang rất nhớ Bách Lâm.

Tôi bỗng nhận ra mình không hiếu thuận gì cả, trong nhà xảy ra biến cố lớn thế, mà vào ngày như thế này lại không ở cạnh họ.

Đằng trước có thể quay đầu xe, tôi lưỡng lự rồi vẫn lái thẳng đi.

Thành phố lớn thế này, nhân sinh khó khăn như vậy, luôn có vài việc không thể do bản thân làm chủ, không phụ lòng với cái này thì sẽ phải phụ lòng cái khác, mà chúng ta bao giờ cũng lựa chọn thương tổn và từ bỏ người gần gũi mình nhất.

Không một ai có thể trả lời, đây rốt cục là đúng hay sai.

Bận đến giữa trưa, hơn 11 giờ Giang Lạc đến công ty thật.

Dáng vẻ của cậu rất thú vị, phía sau mang cái balo leo núi thật lớn, tay thì xách theo hai cái cà mèn.

Tôi vừa thấy cậu thì mỉm cười, hình như cậu khá ngại, đi vào trong rồi thì vội vàng đặt cái balo xuống.

“Cô sợ mọi người không đủ ăn, cố ý mua thêm mấy cái cà mèn.” Giang Lạc vừa cằn nhằn vừa lấy cà mèn đủ mọi màu sắc từ trong balo ra.

Mẹ tôi đúng là người đàn bà vừa nhiệt tình vừa thiện lương, còn gói vài loại nhân bánh khác nhau, bên ngoài mỗi cà mèn đều dán lời nhắn để nhận biết.

“Giờ nên gọi mọi người ra ăn không?” Hẳn Giang Lạc bắt xe đến, chỗ tôi thuê xe taxi không vào được, từ cổng lớn phải đi vào rất xa mới có thể đến tòa nhà văn phòng này, bây giờ mặt cậu đỏ bừng, trán còn lấm tấm mồ hôi, liếc mắt là có thể nhìn ra cậu đi bộ vào đây.

“Trước tiên cậu nghỉ tí đi.” Tôi đưa tay giúp cậu cởi áo khoác, cậu tức thời lùi về sau hai bước như bị hoảng sợ, tôi hơi lúng túng, xin lỗi vì hành động lỗ mãng của mình, “Xin lỗi, thấy cậu chảy mồ hôi, tôi chỉ muốn lau cho cậu thôi.”

Có vẻ như cậu khá hoảng, lắc đầu, tự mình cởi áo khoác.

Tôi nhìn cậu, nghĩ vẫn nên nói sang chuyện khác thì hơn: “Cậu ăn chưa?”

“Chưa, em chưa đói nên mới đến đây trước đã.” Cậu khoác áo khoác lên tay vịn sofa, dường như đứng ngồi không yên.

Không biết rốt cục cậu bị làm sao, có lẽ hành động vừa rồi của tôi dẫn đến sự phản cảm của cậu, lòng tôi cực kỳ không thoải mái, hết sức có lỗi với cậu.

Vì che giấu lúng túng của mình, tôi nhìn thời gian nói: “Buổi trưa nên chắc là họ đều đói bụng cả rồi, tôi đi chia sủi cảo cho họ, sau đó chúng ta về nhà trước.”

“Hả?” Giang Lạc ngạc nhiên nhìn tôi, “Anh có thể về hả?”

Tôi gật đầu, một tay xách hai cà mèn: “Hình như cần cậu phụ rồi, mẹ tôi làm quá nhiều.”

Cậu cười, cầm cà mèn phụ tôi đi phát cho khu nhân viên ở bên ngoài, cậu đi phía sau tôi, trong giọng nói ngậm ý cười: “Cô còn quở trách anh không cho người ta nghỉ ngơi đó, nói nếu anh không đối xử tốt với người ta thì sau này không cho anh làm việc nữa.”

Đa phần nhân viên của tôi đều là thanh niên dồi dào năng lượng, mỗi người ăn ba cái sủi cảo.

Bọn họ vừa ăn vừa liên tục khen thơm ngon quá, cảm ơn mẹ tôi không ngớt.

Nhìn họ như thế, tâm trạng tôi tốt lên, dĩ nhiên, bụng cũng đói theo.

“Mọi người ăn tự nhiên, ăn xong rửa cà mèn sạch sẽ cho tôi rồi về đi, hôm nay nhớ quét thẻ, năm sau đi làm có tiền thưởng.”

Dặn dò thêm hai ba câu đóng kỹ các cửa vâng vâng, xong tôi dẫn Giang Lạc về.

Bọn họ đều biết Giang Lạc là người quen của tôi, có vài người cá biệt thường hay đi cạnh tôi, biết xu hướng tính dục của tôi nên sẽ lén xì xào về tôi và Giang Lạc.

Tôi đã dạy dỗ họ mấy lần nhưng không có tác dụng.

Lúc tôi và Giang Lạc đi ra ngoài, còn nghe thấy có người hét lên: “Ông chủ bà chủ năm mới vui vẻ!”

Trong phút chốc tôi cực lúng túng, vì đám oắt con này dù có đùa chăng nữa thì cũng không đùa ngay trước mặt Giang Lạc, lần này Lý Giang Lạc đứng ngay bên cạnh, tôi vội trộm nhìn sắc mặt cậu, may mắn cậu đang ngẩn người, không biết có nghe thấy không.

Thú thật, tôi không thích đùa như thế một chút nào, đặc biết đối phương là Lý Giang Lạc.

Tôi biết vừa rồi là ai nói câu đó, chờ năm sau đi làm, nhất định phải phạt cậu ta một lần ra trò mới được.

Tôi chở Giang Lạc về nhà, trên đường đi chợt nghĩ trong nhà có còn thiếu thứ gì cần mua không nên nói: “Giang Lạc, cậu gọi cho mẹ tôi hỏi chúng ta có cần mua gì về không.”

Cậu ấy còn đang ngẩn ngơ, bị tôi nói thì giật mình.

Cậu rất dễ bị giật mình, mỗi lần đều giật bắn người, chân tóc cũng chuyển động theo.

Tuy điệu bộ đó rất thú vị, nhưng luôn như thế thì lại làm tôi hơi lo lắng.

“Buổi sáng em với cô có đi siêu thị rồi, những gì nên mua đều đã mua.” Cậu quay qua nhìn tôi, nói một cách nghi ngờ, “Anh, anh không biết thời gian này là siêu thị sắp đóng cửa hết sao? Người ta cũng cần nghỉ Tết mà.”

Tôi cười khổ, chịu thôi, nhiều năm không ăn Tết trong nước, đúng là tôi quên béng đi.

Thật ra trên đường đi tâm trạng vẫn khá tốt, nhưng vừa về đến nhà, đưa mắt liền nhìn thấy hình Bách Lâm đặt ở phòng khách, tâm trạng vốn đang thoải mái dễ chịu lập tức chìm hẳn xuống.

Cha và mẹ đều đang ở nhà bếp xử lý một con cá trắm cỏ siêu lớn, tôi vào nhìn, có phần bất đắc dĩ: “Con cá này có thể trực tiếp làm cá nướng ăn mà, mua ở đâu mà lớn vậy?”

“Siêu thị còn một con cuối cùng, mẹ giành được.” Mẹ mỉ cười, tôi cũng thả lỏng theo.

Tôi trở về phòng thay quần áo, lúc đi ra cầm khăn ướt chà lau mọi ngóc ngách khung ảnh của Bách Lâm.

Chúng tôi chuyển đến đây đã được một quãng thời gian, tôi chưa từng lau nó, nhưng nó cực kỳ sạch sẽ.

Tôi nhìn mặt khăn giấy không có lấy một hạt bụi, thở dài.

Tết xuân đáng lý ra nên là những ngày gia đình tưng bừng náo nhiệt, nhưng mỗi thành viên trong gia đình tôi dường như đều chỉ đang miễn cưỡng vui cười.

Ti vi phát liên hoan Tết, mọi người không ai tập trung xem, lúc dùng bữa tối, mẹ cố ý chuẩn bị thêm bộ bát đũa đặt bên cạnh, bà lén lau nước mắt, chúng tôi không biết nên nói gì.

Tiếng chuông điểm 12 giờ, người dẫn chương trình của CCTV chúc mừng năm mới.

Tôi rót thêm rượu vào ly của mỗi người, đứng lên nói: “Tết âm lịch, hôm nay mới xem như là năm mới thật sự của người Trung Quốc chúng ta, tuy Bách Lâm không ở đây, nhưng người nhà chúng ta vẫn luôn bên nhau, và cả Giang Lạc, tôi muốn cảm ơn cậu, vào lúc tôi không thể nào phân thân được cậu đã giúp tôi chăm sóc cho cha mẹ rất chu đáo.”

Vì Bách Lâm là vết thương trong lòng mọi người, vậy chẳng thà nói thẳng ra còn có thể đau lòng một cách thoải mái hơn.

Tôi thấy cha đỏ mắt lau nước mắt cho mẹ, Giang Lạc nâng ly cắn môi không dám nhìn tôi, khi nhìn họ, tầm mắt của tôi cũng hơi mờ mờ.

Nhưng vậy thì sao, có thể thế nào nữa.

Tôi hi vọng có một ngày Bách Lâm không còn là người mà chúng tôi cẩn trọng dè dặt không dám nhắc đến, mà là khi nhắc đến nó vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, chúng tôi nhung nhớ nó, nhưng không phải vừa nghĩ đến là rơi lệ không thôi.

“Cạn ly nào, chúc mừng năm mới tất cả thành viên trong gia đình ta.” Mỗi người chúng tôi đều chạm ly, cũng nhẹ nhàng chạm vào cái ly thuộc về Bách Lâm để ở bên cạnh.

Rượu và nước mắt cùng chảy xuống bụng, hi vọng sang năm không cần phải nếm trải mùi vị này nữa.

Dùng bữa xong, cha mẹ dọn dẹp một lúc rồi đi ngủ.

Tôi và Giang Lạc ngồi trong phòng khách tiếp tục uống rượu.

Vì nhớ đến bộ dạng cậu ấy uống say lần trước, cộng thêm dạ dày cậu cần phải chú ý đến đồ ăn uống, vì thế tôi đổi rượu của cậu thành nước ngọt.

Mỗi người ngồi một bên sofa, không hề chú ý lễ tiết như thường ngày mà người gác chân lên trên bàn, người co quắp như hai trạch nam chơi điện tử suốt đêm.

“Những mùa Tết trước cậu ở đâu?” Tôi uống hớp rượu, tùy tiện hỏi.

Vì những mùa Tết trước Bách Lâm đều đến ở bên cha mẹ, nghe nói Giang Lạc cũng không có người thân quen, chẳng lẽ Tết cậu ấy ở một mình?

“Em hả…” Cậu ôm cái ly, do dự cười nói, “Những năm trước đều ở một mình, 12 giờ Bách Lâm sẽ gọi cho em.”

Tôi nhìn cậu, bên môi cậu là nụ cười nhưng tôi nhìn ra được vẻ khiên cưỡng.

“Về sau sẽ không còn một mình nữa.” Tôi giơ tay xoa mạnh đầu tóc cậu, trên màn hình ti vi, tiệc Tết xuân cũng đã chạy phụ đề, “Ngủ thôi, không chừng sáng mai mẹ tôi sẽ muốn dậy làm vằn thắn.”

Cậu cười ngẩng đầu nhìn tôi, đứng dậy đi phía sau theo tôi lên lầu.

Tôi rửa mặt xong về phòng thì thấy trước cửa có để một chiếc hộp nhỏ được gói rất tinh xảo, cạnh chiếc hộp còn đặt một bức tranh.

Tôi cúi người cầm chúng, bức tranh đó là vẽ tôi, dưới góc phải viết ba chữ “Lý Giang Lạc”.

Tim tôi dâng lên cảm xúc ấm áp, quà năm mới của cậu là cái có tâm ý nhất trong những cái tôi từng nhận được trong mấy năm qua.

Tôi cầm đồ vật đi vào phòng, mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là đôi khuy măng sét, hầu như tôi không cần đến vật này, không ngờ Giang Lạc sẽ tặng chúng cho tôi.

Dưới đáy hộp cất một tấm thiệp nhỏ, tôi mở ra xem xong không nhịn được phì cười.
Bình Luận (0)
Comment