Chắc người xui xẻo thì làm gì cũng đều sẽ không suôn sẻ.
Anh Bách Xuyên hẹn hò với Dịch Lễ, cô chú thì không có ở nhà, buổi sáng tôi lại đi gấp quên mang theo chìa khóa, vì không thể gây phiền phức cho họ nên không thể làm gì khoác ngoài giả vờ tăng ca trốn ở công ty.
Nhưng công ty lại bị cúp điện.
Một toà nhà lớn mà toàn bộ đèn đuốc bỗng nhiên bị tắt phụt.
Tôi không phải đứa nhát gan, nhưng bất thình lình tối đen như mực vẫn khiến người ta hoảng sợ.
Tôi ngồi yên tại chỗ, dùng trọn một phút để thích ứng với bóng tối, cầm điện thoại muốn bật chức năng đèn pin thì phát hiện nó đã tự tắt nguồn.
Tôi chợt có phần tự giận mình, cảm thấy thế này có lẽ là ông trời đang ám chỉ rằng tôi chính là kẻ thừa thãi.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn nên rời khỏi công ty, còn phải mò mẫm cầu thang đi xuống.
Vì là cúp điện bất ngờ nên tôi không xác định được có máy tính và thiết bị điện nào khác còn hoạt động hay không, lập tức kiểm tra tất cả ổ điện dựa vào ánh sáng le lói hắt vào từ cửa sổ, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới cầm đồ của mình khóa cửa lại đi ra cầu thang.
Trong hành lang có đèn khẩn cấp nhưng vẫn tối tăm.
Mỗi bước tôi đi thì xung quanh đều vọng lại tiếng bước chân của tôi, vốn dĩ không đáng sợ nhưng bốn phía thật sự quá yên tĩnh, nghĩ đến chuyện mình phải đi xuống gần hai mươi tầng cầu thang thì muốn sụp đổ.
Dạo này thị lực của tôi không được tốt, cúi đầu nhìn đường bước xuống bậc thang tạo cảm giác choáng váng lạ lùng.
Đi một hồi tôi bước chậm lại, chưa từ bỏ ý định mà nhấn nhấn điện thoại, nó vẫn chẳng mảy may phản ứng.
Rõ ràng lúc trả lời tin nhắn cho anh Bách Xuyên còn pin mà, không biết nó “đi ngủ” lúc nào nữa.
Tôi ngẩng đầu liếc nhìn thử thì mới đi xuống tầng 11, còn phải đi tiếp nữa.
Tôi đoán anh Bách Xuyên không liên lạc được chắc chắn cũng sẽ sốt ruột nên quyết định đi thẳng xuống tầng B1, chờ ngay cạnh xe của anh ấy.
Lúc xuống đến tầng 9 tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân, không phải của tôi, là ở dưới truyền lên, hình như đối phương đang chạy, còn có tiếng thở hồng hộc kèm theo.
Tôi chợt khá hồi hộp, tim đập “thịch thịch” không ngừng, vì ấy vậy mà tôi lại nghĩ là anh Bách Xuyên xuất hiện.
Chắc hoang tưởng cũng là bệnh, có lẽ lần sau khi trị liệu với Dịch Lễ tôi nên kể ra để y chữa trị luôn tật xấu này cho tôi.
Tôi tự giễu mình rồi tiếp tục bước xuống.
Dường như ông trời đối đãi với tôi không tệ lắm, vì người bất ngờ xuất hiện trước mặt không phải ai khác mà chính là anh Bách Xuyên.
Áo vest của anh ấy không biết đã biến đâu mất, cà vạt thì thắt lỏng lẻo trên cổ, đứng ở bậc thang bên dưới tôi, há miệng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi ngạc nhiên đến không nói nên lời, chỉ biết đứng sững tại chỗ nhìn anh ấy.
Đèn khẩn cấp ở hành lang màu da cam, màu sắc như ánh chiều tà thiêu đỏ gương mặt tôi.
Anh ấy chậm rãi bước đến, lồng ngực còn phập phồng mãnh liệt.
Anh chạy cả đường dài lên đây sao?
Quay lại tìm mình?
Tôi không dám tin, anh càng đến gần thì tôi càng lùi về sau.
Không hiểu sao tôi từ từ tựa ra cánh cửa phía sau như muốn trốn tránh.
Tay nắm cửa cấn vào eo, tôi nhìn anh ấy, căng thẳng đến đổ mồ hôi.
Anh Bách Xuyên đến trước mặt, nhíu mày nhìn thẳng vào mắt tôi không nói lời nào.
Anh giơ hai tay lên, tôi tưởng anh muốn ôm mình.
Thậm chí tôi còn nghĩ mình có nên đáp lại cái ôm của anh hay là cố gắng đẩy anh ra.
Nhưng không có ôm ấp nào cả mà một tay anh khẽ vuốt lên mặt tôi, một tay lau mồ hôi trán cho tôi.
“Sợ à?” Anh giãn hàng mày nhíu chặt ra, đôi mắt hơi cong cong.
Chẳng biết sao, tôi thở hắt ra đồng thời cũng hơi thất vọng.
Không thể phủ nhận trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi khao khát cái ôm từ anh.
Tôi quá vô liêm sỉ, suy nghĩ ấy làm tôi muốn độn thổ cho xong.
Tôi lắc đầu, không dám đối diện với anh.
“Dịch Lễ đâu?” Tôi hỏi.
“…Chắc còn ngồi ở đó.”
Tiệm cà phê họ hẹn hò là cùng một tòa nhà với văn phòng của chúng tôi, hẳn bây giờ cũng tối đen không thấy năm ngón.
“Anh bỏ anh ấy lại đó?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Anh hơi lúng túng, xoa mũi nói: “Cũng có thể anh ấy đã đi rồi.”
Tôi không biết nói gì, thậm chí còn có phần vui mừng một cách đáng xấu hổ hơn nữa.
Anh ấy đang hẹn hò với Dịch Lễ nhưng khi bị cúp điện thì lại bất chấp chạy đi tìm tôi.
Đúng, trong lòng tôi tự thêm vào hai chữ “bất chấp” để hành động của anh càng khiến người rung động.
Tôi không thể tiếp tục lừa gạt bản thân, trong giây khắc thấy người chạy đến là anh ấy thì tôi đã biết mình không còn lừa mình dối người được nữa rồi.
Tôi rung động, lần thứ hai yêu một người mà người ấy lại là anh trai ruột của người yêu vừa mất.
Hai người họ có ngoại hình cực kỳ giống nhau mà tính cách thì hoàn toàn khác biệt, một người sẽ kéo tay tôi ngồi tàu lượn siêu tốc rồi ở thời điểm kích thích nhất thì gọi tên tôi nói yêu tôi, còn một người cho đến bây giờ chưa từng thể hiện điều gì quá trớn, nhưng lại dẫn theo ánh sáng chạy về phía tôi trong vùng tăm tối.
Cả hai đều xứng đáng để tôi trả giá bằng chân tâm, nhưng vì có vết xe đổ trước mắt nên lần này tôi thật sự sợ.
Lòng can đảm và điểm mấu chốt của đạo đức đều nhắc nhở tôi rằng đừng lại bước về trước, nhưng trái tim vẫn cứ muốn đến gần.
Phải chăng con người luôn luôn là thế, không bị vỡ đầu chảy máu thì không biết đường quay đầu?
Nhưng tôi đã vỡ đầu chảy máu một lần, cớ sao vẫn còn chưa biết ghi nhớ?
“Sao thế?” Anh Bách Xuyên bỗng gọi tôi.
Tôi hoàn hồn, phát hiện mình thất thố nhưng muốn che giấu cũng không còn kịp.
Anh ấy hỏi tôi: “Cậu đang nghĩ gì?”
Tôi vẫn không dám nhìn anh, nhìn tránh né sang bên cạnh trả lời: “Không có gì.”
Tôi giơ tay muốn đẩy anh ra thì bị nắm lấy cổ tay.
“Chúng ta về nhà thôi.” Tôi hơi nhíu mày, nhỏ giọng đề nghị.
Anh ấy nắm siết cổ tay tôi, tin chắc nơi đó đã đỏ rồi.
Tôi cảm giác anh có điều muốn nói nên nơm nớp lo sợ chờ đợi.
Dư quang liếc qua mặt anh, anh vẫn nhìn tôi chằm chằm, không rõ ý tứ.
“Giang Lạc.” Anh ấy rốt cục lên tiếng, “
Em muốn dọn đi thật à?”
Anh vừa hỏi câu ấy thì mũi tôi chua xót.
Tôi không muốn dọn đi, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy mỗi ngày, trước khi ngủ câu cuối cùng là chúc anh ngủ ngon, sau khi thức dậy câu đầu tiên là chào buổi sáng.
Tôi muốn học thêm nhiều phương thức chế biến bữa sáng cho anh, muốn mỗi ngày tan sở cùng anh về nhà.
Nhưng đây là gì chứ?
Tôi sống chung với người thân của bạn trai quá cố, đây là gì chứ?
Tôi động lòng, lưu luyến sự dịu dàng và săn sóc của anh Bách Xuyên, sự quan tâm chu đáo ân cần và bầu bạn của anh ấy làm tôi mê đắm, rồi sao nữa? Tôi thật sự có thể ỷ lại anh ấy cả đời ư?
Tất nhiên không thể.
Tôi không nên thích anh, anh cũng sẽ không thích tôi.
Đây là anh ấy nói, tôi dám đảm bảo câu ngày hôm đó tôi vô tình nghe thấy là anh ấy đang nói rằng sẽ không bao giờ thích tôi.
Con đường tình yêu thật sự quá khó đi, từ bỏ dễ hơn rất nhiều so với kiên trì.
Tôi gật đầu, cố kiềm chế kích động rơi lệ: “Ừ, thuê được phòng rồi, cuối tuần này là có thể dọn đến.”
Anh ấy thả tay tôi ra, không nói nữa, bước xuống lầu trước tôi.
Nhìn bóng lưng của anh, tôi rất muốn chạy lại kéo anh, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ bước đi phía sau.
Áo vest của anh Bách Xuyên còn bỏ lại ở tiệm cà phê, Dịch Lễ gọi điện đến nhắc thì anh ấy mới nhớ ra.
Anh không đi lấy mà bảo Dịch Lễ cầm giúp, xong lái xe chở tôi về nhà.
Dọc đường đi tôi không biết nên nói gì, vì dường như nói gì cũng đều sẽ rất lúng túng.
Tôi sợ mình bất cẩn để lộ ra suy nghĩ thật sự trong lòng, cứ như thế này thì chắc về sau cơ hội gặp mặt sẽ dần ít đi, nói gì nói tôi cũng không muốn để anh cảm thấy lúng túng.
Lúc chúng tôi về đến nhà thì cô chú vẫn chưa về, bên ngoài lại bắt đầu rả rích mưa, anh Bách Xuyên không yên lòng nên gọi điện thoại cho cô.
“Mẹ, trời mưa nên con đi đón hai người nha.”
Hai chúng tôi đều chưa ăn, tôi đứng trong nhà bếp nấu mì, ngỏng tai lên nghe lén anh gọi điện.
“Mấy đứa đứng phiền cha mẹ!”
Tôi trộm nhìn anh, đúng lúc thấy anh kéo cà vạt xuống bỏ lên sofa.
Không thể không nói, người đàn ông này làm hành động đó thật rất cuốn hút, hoặc nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hiện giờ trong mắt tôi thì anh Bách Xuyên có làm gì cũng cực kỳ có sức hấp dẫn.
Tôi không nhìn anh nữa mà nhìn những sợi mì đang “lăn lộn” trong nước sôi, cảm tưởng mình đúng là khá vô liêm sỉ, cứ không ngừng nghỉ nghĩ đến anh Bách Xuyên.
Tôi thở dài thườn thượt, tâm trạng rất phiền chán.
Anh Bách Xuyên đi vào nhà bếp, đứng ở cửa báo với tôi: “Cha mẹ không về, nói trời mưa nên muốn ở lại nhà của người ta.”
“Hả?” Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là cô chú ở nhà người ta có quen hay không mà là đêm nay chỉ có hai người là tôi và anh Bách Xuyên.
Không phải chưa từng ở chung, trái lại, từ ngày đầu tiên gặp mặt chúng tôi đã ở chung, chỉ là hết thảy không còn như trước, trong lòng tôi đã có quỷ.
Mãi đến khi tay bị nước sôi làm phỏng tôi mới hoàn hồn, anh Bách Xuyên vội vàng bước đến tắt lò vi sóng, anh cầm tay tôi lên khẩn trương nhìn chỗ bị bỏng.
“Không sao…” Tôi thật sự không sao, nước sôi trong nồi bắn ra nên bỏng một tí, không thành vấn đề.
Nhưng anh ấy không buông, kéo tôi ra phòng khách, đứng quan sát tỉ mẩn.
“Em đã nói là không sao mà.” Tôi hơi ngại mà cũng muốn chọc anh chuyện bé xé ra to.
Chỗ bị bỏng chỉ hơi đỏ lên, đoán chừng không bao lâu sẽ bình thường trở lại.
Tôi rút tay về, nói: “Còn chưa nấu mì xong đâu đó, em chưa bỏ trứng vào nữa.”
“Tôi đi cho.” Anh Bách Xuyên kéo tôi, nói chính xác là ôm lấy tôi từ phía sau.
Anh đứng ở sau lưng, vòng hai tay qua eo tôi ôm ra phía sau rồi buông tay, trước khi tôi kịp lấy lại tinh thần thì anh đã bước vào bếp.
Động tác này ám muội quá thể khiến tôi đứng ngây ra đó, một lúc lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại.
Bữa ăn mì này có lẽ là bữa ăn tệ nhất tôi từng ăn, món trứng chần nước sôi yêu dấu của tôi bị anh Bách Xuyên đánh tan hòa lẫn với nước và mì, hết sức thảm thương.
Nhưng tôi vẫn thấy ngon miệng, đến tận đêm khuya nằm trong chăn mà vẫn còn nhớ được hương vị của bát mì ấy.
Cũng như nhắm mắt lại là có thể nhớ lại cái ôm không giống cái ôm của anh Bách Xuyên.
Tôi nghĩ mình nên nhanh nhanh dọn đi, bằng không tiếp tục thế này thì tôi sẽ càng chán ghét bản thân.
Hết 37.
= = = = = = = = = = = = =
Bách Xuyên cưa cưa bạo quá, sau khi nhận ra tình cảm của mình thì anh tỉnh ruồi thả thính luôn, đúng là mấy người im im thường là những người rất “nguy hiểm” =)))) Từ giờ tui đổi xưng hô của Xuyên cưa cưa với Lạc ngố thành “tôi-em” nha.