Sủng Phu

Chương 47

Editor: demcodon

Thẩm vương gia mang theo tiếng kinh ngạc làm cho Hoắc An Lăng và Sư Khanh phản ứng cũng không giống nhau. Sư Khanh là nghi ngờ trong sáng, mà Hoắc An Lăng đôi mắt có một chút tỏa sáng.

Hoắc An Lăng ngay từ đầu nhìn thấy Thẩm vương gia nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ thì trái tim giống như là tảng băng lớn trói lại, không chỉ chìm xuống còn lạnh cả người. Nhưng mà nghe được lời Sư Khanh nói và giọng điệu này của Thẩm vương gia —— chẳng lẽ là bởi vì mình mang mấy vật ngụy trang trên người này làm cho A Thập không có nhận ra?

Bất quá Hoắc An Lăng nhất định là thất vọng rồi, Thẩm vương gia chỉ là có chút kinh ngạc lặp lại cái tên này thôi, ngay cả cũng không có liếc nhìn Hoắc An Lăng một cái: "Ta chỉ là cảm thấy cái tên này rất hay. A, đúng rồi, các ngươi trước đó đang nói muốn nói cho ta cái gì?"

Cho dù người nam nhân kia trong mộng của y gọi là "A Lăng" thì cũng nhất định không có quan hệ gì với Hoắc An Lăng này. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Hoắc An Lăng ở trong lòng tự nói với mình Thẩm vương gia cũng không có chú ý tới, thân thể cao lớn không nhịn được lung lay hai cái. Sau đó giống như là mất hồn mà rời đi.

Mặc dù vẫn luôn tự nói với mình là Thẩm vương gia không muốn bại lộ quan hệ của mình và y ở trước mặt người ngoài, nhưng mà Hoắc An Lăng lại biết đây là lừa mình dối người. Mặc dù hắn không biết gì về Thẩm vương gia, nhưng mà A Thập hắn còn không biết sao? Từ lần đầu tiên nhìn thấy mình, thậm chí lúc nghe đến tên mình thì trong mắt Thẩm vương gia kia ngoại trừ xa lạ vẫn là xa lạ, thậm chí ngay cả một tia kinh hỉ... hoặc là quen thuộc đều không có.

Hoắc An Lăng đã từng học qua tâm lý học, lại còn sống chung với A Thập gần một năm, đối với một ít hành động nhỏ hay biểu hiện nhỏ trên mặt A Thập vẫn là rất hiểu rõ —— rất rõ ràng đối phương là thật sự không nhớ ra mình. Thậm chí không biết trên thế giới có người tên "Hoắc An Lăng" này tồn tại. Nếu như nói trước đó Hoắc An Lăng có bao nhiêu chờ mong nhìn thấy Thẩm vương gia —— A Thập của hắn, như vậy hiện tại đã có bao nhiêu thất vọng và... đau khổ.

Đại khái là bởi vì trên mặt có chút và cây cỏ cho nên người khác cũng thấy không rõ lắm dáng vẻ rối rắm trên mặt Hoắc An Lăng làm cho lòng người sợ hãi.

Ở trên giếng nước có để một thùng nước, Hoắc An Lăng trực tiếp dùng gáo nước bầu hồ lô cột vào quai thùng nước giội trên mặt, nước lạnh như băng từ trên xông vào xoang mũi, mang đến một loại cảm giác ê ẩm đau đớn khó nói lên lời, làm cho hắn nhịn không được nhắm chặt đôi mắt và ngừng hít thở. Hắn chỉ là, chỉ là có "một chút" đau khổ mà thôi... Thật sự chỉ có một chút...

Hắn đã cảm thấy kỳ lạ vì cái gì lúc trước A Thập sẽ không nói một lời mà đi theo người nam nhân kia rời đi. Hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ, lại tuyệt đối không nghĩ tới A Thập nhớ lại ký ức và thân phận Thẩm vương gia của y, lại hoàn toàn quên mất ký ức quãng thời gian sống chung với mình. Hắn không biết nên biểu đạt cảm nhận như thế nào khi mình biết được tin tức này. 

Trong nháy mắt, trong lòng hắn hiện ra một ý nghĩ trong đầu —— y không phải A Thập. Ý nghĩ này vừa hiện ra làm cho cả người hắn đều có cảm giác tiêu điều không đứng thẳng nổi. Dường như là bị ý nghĩ này cho giật mình, Hoắc An Lăng buông gáo nước bầu hồ lô, trực tiếp bưng nửa thùng nước lạnh còn lại ngơ ngác giội từ trên đầu xuống một tiếng "ào ào".

Thời tiết lúc này cũng không thể tính là nóng lên, nhưng mà Hoắc An Lăng hiện tại từ thể xác và tinh thần đều đặt ở trong mình bị A Thập quên lãng, ý nghĩ bị ép biến mất này làm cho hắn buồn bã không thôi. Cho nên căn bản không có chú ý tới y phục đã ẩm ướt dán ở trên người, lộ ra đường cong thân hình khỏe đẹp rắn chắc.

Nhưng mà lại lọt vào trong mắt Sư Khanh và Thẩm vương gia đến tìm người. Bất quá Sư Khanh là các loại hâm mộ ghen ghét —— chậc chậc chậc, nhìn cánh tay kia, nhìn cơ ngực kia, nhìn đùi kia... nhìn thân thể cao kia! Vì cái gì một hay hai bộ phận đều khêu khích như vậy, mình rèn luyện như thế nào dáng vẻ đều thoạt nhìn như là không có mấy lạng thịt chứ?

Mà Thẩm vương gia lại hoàn toàn bị đối phương hấp dẫn —— từ gương mặt góc cạnh hình dáng rõ ràng kia, đến bả vai rộng lớn kia, rắn chắc lại không đột ngột lộ ra cơ bắp, thân hình thon dài cao ngất... Thậm chí ngay cả y cũng không biết vì cái gì y còn nhìn đến chỗ nửa y phục ẩm ướt ở dưới bờ mông của đối phương... Không nên, không nên, cái mũi giống như có chút nóng —— rõ ràng y không có hứng thú gì với nam nhân, tại sao phải cảm thấy nóng mặt đỏ tai, tim còn đập nhanh như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì tên của đối phương có chữ "Lăng" giống như người nam nhân kia trong mộng của mình? Không, mình chỉ là chưa thấy qua loại người lại dám ở trước mặt mình làm động tác thô lỗ như vậy —— Thẩm vương gia tự an ủi mình.

Y quay đầu lại trông thấy Sư Khanh cũng không chớp mắt mà nhìn Hoắc An Lăng, cặp mắt kia có chút mê muội gắt gao dính ở trên người Hoắc An Lăng. Thẩm vương gia cũng không biết trong lòng Sư Khanh đang chửi thầm mà đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái.

Bất quá không đợi Thẩm vương gia mở miệng, Sư Khanh tiến lên phía trước: "Ngươi làm gì đó, loại thời tiết này giội nước lạnh, cẩn thận bị lạnh."

Có trời mới biết đây chỉ là Sư Khanh nhắc nhở Hoắc An Lăng, Vương gia ở chỗ này không thể "không câu nệ tiểu tiết" như vậy, tranh thủ thời gian rời đi. Nhưng mà những lời này nghe vào trong tai Thẩm vương gia giống như là Sư Khanh vô cùng quan tâm thân thể Hoắc An Lăng. Y trước kia cũng không có cảm giác đặc biệt gì với Sư Khanh lớn lên còn diễm lệ hơn nữ nhân, nhưng mà y đột nhiên đã cảm thấy đối phương làm cho y có chút chán ghét. Không, cũng không phải tướng mạo, mà là đối phương có thể gần gũi với Hoắc An Lăng như thế mà cảm thấy trong lòng không quá thoải mái.

"Ta chỉ là đang làm cho ta tỉnh táo lại... để suy nghĩ làm thế nào công phá tòa nhà kia của sơn tặc."

Đáng giận, lại ngay cả giọng nói cũng không khác lắm —— Thẩm vương gia âm thầm liếc mắt nhìn Hoắc An Lăng.

Hoắc An Lăng hình như có cảm giác mà ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm vương gia một cái, từ cái trán ướt sũng kia lộ ra cặp mắt bên trong, dường như là muốn thẳng tắp nhìn vào trong lòng của đối phương.

Thẩm vương gia không tự giác mà nhấp môi một cái —— nhìn, nhìn tập trung như vậy làm gì làm hại tim mình nhảy lên một cái.

"Ai nha?" Sư Khanh cũng không có phát hiện giữa Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia đang sóng ngầm mãnh liệt, hắn vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của Hoắc An Lăng (thật đáng buồn vì thân cao chênh lệch): "Vậy ngươi nghĩ ra gì chưa?"

Hoắc An Lăng nhìn nhìn bàn tay trên cánh tay mình, đỉnh đầu ướt sũng xoay người đi về phía phòng của mình: "Đợi ta thay y phục xong đi ra nói." Dứt lời hắn cũng không có lại nhìn về phía Thẩm vương gia mà bước đi nhanh rời đi.

"Hơ, chuyện đó, tên này là từ trong sơn thôn đến, có chút không hiểu quy củ..." Sư Khanh nhìn về phía Thẩm vương gia sắc mặt có chút không tốt nói.

"... Không, không có việc gì." Thẩm vương gia nhẹ nhàng nhíu mày —— y mới sẽ không bởi vì tên kia mà tức giận đâu —— hừ, chỉ bằng hành động vừa rồi của tên kia Thẩm vương gia đã khẳng định "A Lăng" trong mộng của mình nhất định không phải tên này. Hắn mới sẽ không quái đảng như vậy, nhất định phải dịu dàng hơn tên này nhiều.

* * *

"Diều? Ngươi nói đùa gì vậy?" Sư Khanh nghe xong Hoắc An Lăng nói câu đầu tiên vẫn không nói gì, Thẩm vương gia ở một bên đã mở miệng trước: "Loại đồ vật này tối đa dùng để chơi, làm sao có thể mang người bay lên chứ?"

Bởi vì địa thế hiểm yếu cho nên Hoắc An Lăng nói ra phương án thứ nhất đối với cách leo lên trên "sơn trại" kia, cũng là dễ dàng nhất nghĩ đến chính là từ phía trên đi xuống; mà xét thấy nơi đó là chỗ vách núi đưa ra, khoảng cách từ đỉnh núi tối thiểu cũng hơn mấy chục mét, nhất định là không thể lập tức nhảy xuống, cho nên muốn dùng cách "bay xuống". Nhưng mà "ý tưởng đơn giản" này của hắn ở trong mắt Sư Khanh và Thẩm vương gia căn bản cũng không phải là biện pháp.

"Diều đương nhiên có thể mang người bay lên..." Hoắc An Lăng lặng yên nhìn Thẩm vương gia, cảm xúc phức tạp trong mắt kia làm cho Thẩm vương gia có loại xúc động muốn chạy trối chết.

"Bất quá, thật hổ thẹn, hiện tại ta còn chưa có thành công, cho nên chúng ta bây giờ không cách nào dùng phương pháp này."

"Cho dù có thể bay thì hiện tại cũng không còn kịp rồi, không nói trước không có người thành thạo, chính là hiện tại làm ra cũng không có khả năng. Trừ cách đó ra còn phương pháp gì không? Ta biết rõ ngươi luôn có phương pháp mới lạ mà." Sư Khanh không chút nào che dấu tín nhiệm của hắn. Trên thực tế, hắn cho rằng Hoắc An Lăng đã thấy tận mắt qua tình hình chỗ đó, nhất định hiểu rõ hơn mình người chỉ nghe qua miêu tả. Hắn tuyệt đối không phải lười không muốn động não, ha ha.

"Ba loại đồ vật, chúng ta phải đi đến tiệm thuốc mua đồ vật chúng ta cần."

"Ngươi muốn hạ dược bọn họ sao?" Sư Khanh có chút tò mò hỏi.

"..." Hoắc An Lăng liếc nhìn Sư Khanh một cái. Hắn biết rõ hiện tại không khí giữa hắn và Thẩm vương gia rất xấu hổ, nhưng mà cũng không cần không hề nghĩ đến vấn đề điều tiết không khí chứ? Không có cảm thấy không khí trở nên càng xấu hổ sao?

Hoắc An Lăng mặc dù rất mất mát A Thập đã quên tất cả của bọn họ, hơn nữa đối với hai người gặp nhau nhưng không cách nào nhìn ra được tình huống rất là đau khổ. Hơn nữa lúc trước hắn còn từng có nghi ngờ với Thẩm vương gia —— A Thập có phải nghi ngờ hắn hay không.

Nhưng mà, đại khái nước giếng lạnh như băng thật sự làm cho hắn tỉnh táo lại rồi. Lúc thay y phục hắn nghĩ thông suốt một chuyện —— bất luận hiện tại Thẩm vương gia có thể nhớ lại y đã từng với tư cách là A Thập ở chung với mình hay không, bọn họ đều là một người —— chuyện này không thể nghi ngờ. Tùy tiện chia bọn họ thành hai người, chuyện này đối với tất cả mọi người không công bằng. Mình trước đó sở dĩ có loại suy nghĩ này đại khái là có chút cảm giác "hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn".

Hoắc An Lăng đã từng nghĩ tới lúc mình công thành danh toại dùng hai tay của mình ôm A Thập vào trong lòng. Sau đó vĩnh viễn yêu y, bảo vệ y, hơn nữa không cho bất luận kẻ nào có cơ hội có năng lực cướp y từ trong tay mình đi. Nhưng mà cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới lúc mình chưa chuẩn bị xong tất cả thì người mình yêu đã xuất hiện ở trước mặt mình, hơn nữa trong mắt không có hắn.

Chuyện này không thể nghi ngờ làm cho hắn có loại cảm giác trời sụp đất nứt, đau khổ ngang bằng với trước khi A Thập rời khỏi mình. Bất quá hiện tại hắn cũng không có dễ dàng bị đánh ngã như trước kia vậy. Bất luận khó chịu đến cỡ nào, không thể tin tưởng đến cỡ nào, những chuyện này cũng không phải A Thập... Thẩm vương gia sai, tất cả chỉ bởi vì mình lúc trước quá yếu. Cho nên hắn cần làm là làm sao thu hoạch thiện cảm của A Thập hiện tại đã mất ký ức. Cho nên cảm thấy Sư Khanh làm bóng đèn cũng là rất bình thường nhỉ?

Ngoại trừ than củi bên ngoài, đá tiêu và lưu huỳnh tác dụng chính là dùng để chữa bệnh. Cho nên khi nhìn thấy Hoắc An Lăng mang ba loại đồ vật cẩn thận trộn lẫn chung một chỗ, sau đó đem hỗn hợp này để vào trong một ống trúc mở đầu thì những người khác đều có nồng đậm hiếu kỳ và nghi ngờ.

"Đây rốt cuộc là cái gì..." Thẩm vương gia mãnh liệt yêu cầu đến quan sát có chút tò mò muốn sờ sờ ba loại đồ vật đã cho vào trong ống trúc xong.

"Đừng chạm vào!" Hoắc An Lăng lanh tay lẹ mắt bắt lấy tay Thẩm vương gia: "Cẩn thận, rất nguy hiểm đấy!"

Thẩm vương gia trước đó nghe thấy Hoắc An Lăng la y một câu mà cảm thấy có chút ủy khuất quỷ dị, nhưng mà nghe được câu kế tiếp Hoắc An Lăng nói trong lòng của y có chút tức giận nhỏ cũng biến mất, y rốt cuộc là làm sao vậy?

Sư Khanh thật không có chú ý tới một chút biến hóa này. Bởi vì hắn vừa mới cũng muốn chạm vào, nhưng mà giờ phút này hắn đem hai cái tay của mình để ở sau lưng nhìn bầu trời, nhìn mây trắng bay, nhìn cây, chính là không nhìn về phía Hoắc An Lăng —— đó là cái gì, hắn cũng không có lộn xộn chạm vào nha. 

Hoắc An Lăng làm ra chính là thuốc nổ đen đơn giản nhất. Tính nguy hiểm của thuốc nổ đen chỉ là hạng vừa, cho nên trước kia Hoắc An Lăng mặc dù biết cách làm nhưng mà dường như đều không để vào mắt. Nhưng mà không nghĩ tới lần này lại dùng đến, về phần để vào ống trúc chỉ là vì tăng cường uy lực nổ mạnh.

Hoắc An Lăng thô sơ giản lược tính toán một chút, dựa theo hắn làm ra loại thuốc nổ này, hai ký thuốc nổ đen đại khái có thể nổ tung lật một chiếc xe buýt, như vậy chỉ cần chọn đúng chỗ thì tuyệt đối có thể nổ tung hủy cơ quan phòng vệ gì đó bên ngoài tòa nhà kia. Thậm chí, có thể nói còn có thể đưa cho tòa nhà bọn họ hoặc là phía dưới cho rằng là cơ sở chính tảng đá lồi cùng nổ tung.

"A... Thẩm vương gia, nếu như có thể ngài vẫn là ngốc ở trong nha môn huyện Thừa An đi." Hoắc An Lăng cẩn thận dùng sáp bịt kín mười mấy ống trúc, sau đó dùng vải rắn chắc đựng vào để ôm bên ngoài, chính giữa còn lót một lớp sợi bông, như vậy lúc cầm lấy cũng không bởi vì không cẩn thận va chạm mà xảy ra vấn đề gì.

Thẩm vương gia nghe xong lời này của Hoắc An Lăng không biết như thế nào cơn tưc bốc lên: "Thế nào, xem thường bổn vương, cho rằng bổn vương sẽ cản trở?"

Hoắc An Lăng nhìn thấy dáng vẻ nổi điên của Thẩm vương gia phảng phất như nhìn thấy dáng vẻ A Thập tức giận mà nói với mình "Ta cũng có thể giúp đỡ mà, đừng xem thường ta", hắn theo bản năng muốn vươn tay vuốt tóc.

"Vương gia, tên này ăn nói vụng về, không biết nói chuyện —— ngu ngốc, mau xin lỗi đi!" Sư Khanh cảm thấy mình chính là đi theo sau lưng Hoắc An Lăng thu dọn cục diện rối rắm cho y. Bất quá làm hắn không nghĩ tới chính là, hắn còn chưa dứt lời thì Thẩm vương gia và Hoắc An Lăng đều trừng mắt liếc hắn một cái.

Hoắc An Lăng một mặt cảm tạ Sư Khanh lên tiếng ngăn cản mình vừa rồi thiếu chút nữa hành động "dĩ hạ phạm thượng", một mặt lại vì Sư Khanh nói mình ngu ngốc không khỏi khó chịu; mà Thẩm vương gia còn lại là đơn thuần cảm thấy Sư Khanh thật sự là kẻ quá vướng bận, cái tư thế bảo vệ kia giống như Hoắc An Lăng là có quan hệ gì với hắn. Vừa mới... Hoắc An Lăng vươn tay là muốn chạm vào mình ư —— đáng giận, tiểu tử Sư Khanh này, không có chuyện gì ngươi làm gì chọt một chân vào thế?

Ưm? Không đúng, nói như vậy giống như mình rất nguyện ý ở chung một chỗ với Hoắc An Lăng này, còn dường như rất chờ mong được hắn sờ gì đó; phi phi phi, bổn vương thích chính là nữ nhân thơm tho mềm mại, nam nhân gì đó lui ra lui ra, bổn vương chỉ là thưởng thức tài năng của Hoắc An Lăng này thôi! Đúng, nhất định là như vậy.

Mà Sư Khanh không hiểu bị hai người trừng mắt nhìn trong lòng thiên sứ đã sớm khóc lóc om sòm lăn lộn —— rõ ràng mình là điều tiết không khí cho hai người bọn họ, vì cái gì kết quả bị thương luôn là ta? Hắn không làm, không làm nữa ô ah ah ah...
Bình Luận (0)
Comment