Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 116




Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Phần 6: Phó bản cuối cùng – Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi

Chương 116: Kế hoạch không theo kịp biến hóa

***

Phạm Lam cảm thấy, nên đưa kế hoạch hướng dẫn Dung Mộc lên lịch trình.

Thật ra sau khi từ địa giới trở về, cô vẫn luôn có tính toán này, bất đắc dĩ vừa đúng lúc đại hội báo cáo công tác ngày hai mươi ba tháng chạp, cộng thêm 1,6 tỷ tiền nợ mà Bạch Trạc gán cho bọn họ... áp lực cuộc sống đáng sợ khiến cô đến cả ăn uống cũng không màng chứ đừng nói đến suy nghĩ gì khác. Nhưng bây giờ, nợ nần hay công việc gì cũng kết thúc rồi, có thể gọi là ấm no rồi... hi hi.

Phạm Lam cầm nước nóng đứng ở phòng khách, biểu cảm Dung Mộc bên cạnh rất không được tự nhiên cho lắm, anh liếc mắt nhìn Phạm Lam một cái rồi cẩn thận dời đi hai bước.

Phạm Lam nhích người qua, Dung Mộc lại dịch người đi, Phạm Lam lại dịch theo, cuối cùng ép Dung Mộc đến bên cửa sổ, muốn tránh không thể tránh được.

Lưng Dung Mộc dán chặt vào cánh cửa thủy tinh, toàn thân căng thẳng quay đầu ra ngoài cửa sổ, sống chết không chịu nhìn Phạm Lam, lỗ tai của anh bị ánh mặt trời chiếu vào đỏ ửng khiến trái tim Phạm Lam nhộn nhạo không thôi.

Phạm Lam: "Năm mới này anh có sắp xếp gì không?"

Dung Mộc: "Cơ Đan mời chúng tôi đến tổ, tổ trạch nhà anh ta..."

"Sau đó thì sao?"

"Không có, không có."

"Sau khi từ nhà trở về, tôi muốn nói chuyện riêng..."

"Phạm Lam, lại đây thanh toán." Kế Ngỗi đứng ở đầu cầu thang hét lớn: "Phí mở rộng phòng Đào Khôi."

Phạm Lam đột nhiên quay đầu: "Cái gì?!"

Mặt Kế Ngỗi dài ra như núi Trường Bạch: "Đồ đệ cô, đương nhiên cô phải trả tiền, nhanh lên!"

Không đợi Phạm Lam nói gì, Dung Mộc đã nắm lấy cơ hội bỏ chạy.

Phạm Lam: "..."

Bỏ lỡ cơ hội rồi!

Phạm Lam thở phì phì bước lên lầu, hung hăng trừng Kế Ngỗi một cái, Kế Ngỗi nhướng mày, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Thứ hàng này tuyệt đối là cố ý! Phạm Lam nghĩ.

Lầu hai của tòa nhà đang tiến hành công tác mở rộng toàn bộ vị trí, bốn nhân viên xây dựng đầu tiên của nhân giới cầm ipad phù chú, bố trí giới chú, vẽ bùa chú kiến trúc màu mè, phòng ở tầng hai, ước chừng mười mét vuông, phong cách thanh lịch, ước chừng khoảng sáu mươi mét vuông, hồng phấn đáng yêu, cộng thêm một gian năm mươi mét vuông làm thành khu vui chơi trẻ em, là Ly Trạch lắm tiền nhiều của tài trợ.

"Oa, phòng của mình đẹp quá, Ly Trạch bạn giỏi quá!" An An vỗ tay.

Ly Trạch vô cùng đắc ý ngửa đầu: "An An bạn thích là được rồi."

Hai phòng ngủ dần dần thành hình trong hào quang pháp chú, nhân viên xây dựng vui vẻ đưa ipad lên, màn hình hiển thị trang thanh toán.

[Phòng ngủ trẻ em, khu vui chơi đã được xây dựng hoàn thành 100%, đã được bảo trợ, xin vui lòng thanh toán.]


[Chi tiết thanh toán như sau]

[Phòng ngủ trẻ em, chi phí xây dựng cơ sở hạ tầng là 100.000 hộc, trang bị cứng 40.000 hộc, trang bị mềm 30.000 hộc, tổng cộng 170.000 hộc.]

[Khu vui chơi, phí xây dựng cơ sở hạ tầng là 70.000 hộc, phí trang bị cứng là 30.000 hộc, phí trang bị mềm là 10.000 hộc, tổng cộng 110.000 hộc]

Ly Trạch cực kỳ hào phóng thanh toán rồi dẫn An An chạy lên lầu vào phòng mới.

Phạm Lam nhận được hóa đơn phòng của Đào Khôi.

[Mức độ hoàn thành xây dựng phòng ngủ đơn 2 tầng là 100%, đã được bảo trợ, xin vui lòng thanh toán.]

[Chi tiết thanh toán như sau]

[Phí xây dựng cơ sở hạ tầng 50.000 hộc, phí trang bị cứng 10.000 hộc, phí trang bị mềm 10.000 hộc, tổng cộng 70.000 hộc.]

Phạm Lam hơi nhồi máu cơ tim: "Có cho trả góp không?"

Nhân viên xây dựng: "Xin vui lòng trả hết một lần nhé, thân ~"

Đào Khôi lo lắng đứng bên cạnh: "Hay tôi lên sân thượng lót chiếu nằm đi, thật sự không được nữa thì tôi ngủ ở miếu Thổ Địa cũng được."

"Anh là người tôi quyết đấu thắng lợi với Đào Cảnh dưới ánh mắt của vạn thần đó." Phạm Lam nói: "Truyền ra ngoài thì mặt mũi đơn vị chúng ta đặt ở đâu?"

Đào Khôi: "Nhưng..."

Phạm Lam: "Tôi bây giờ giúp anh trả tạm, chờ sau này anh thành tựu rồi thì trả cả vốn lẫn lãi cho tôi."

"Có, có được không?

Phạm Lam vỗ vỗ bả vai Đào Khôi: "Sau này nhất định phải kiếu kính tôi!"

Đào Khôi: "..."

Biểu cảm của Phạm Lam có hơi cổ quái, dường như có hơi rối rắm, lại dường như hơi khó mở miệng, cuối cùng nghiêm gật gật đầu.

[Thanh toán 70.000 hộc thành công.]

[Số dư pháp lực của bạn là 23.566 Hộc]

Phạm Lam thở dài.

Tiền thưởng cuối năm và bổng lộc cộng lại gần 10 vạn hộc, nhưng lúc này lại tiến gần tới mép bần cùng nữa rồi, một chút pháp lực này lỡ như gặp phải túy ma yểm gì đó thì chắc chắc là không đủ cho Tức Khâm ăn no rồi.

Vừa rồi mới cảm thấy nhẹ nhõm vì hết nợ, bây giờ lại bắt đầu nặng nề vì áp lực cuộc sống rồi.

Phạm Lam cảm thấy cuộc sống vừa mới sống động kia lại bị bóp chết trong nôi rồi.

Điện thoại vang lên một chuỗi tin nhắn.

[Mẫu Thượng Đại Nhân]: Chị đã mua vé chưa?

[Mẫu Thượng Đại Nhân]: Mấy ngày nữa về nhà?

[Mẫu Thượng Đại Nhân]: Cả nhà đều chờ chị ăn bữa cơm tất niên nè!

[Mẫu Thượng Đại Nhân]: Điện thoại gọi không được, WeChat cũng không trả lời, chị muốn tạo phản hả!

Cách màn hình điện thoại Phạm Lam cũng có thể cảm nhận được tiếng gầm giận dữ của mẹ.

Lúc này Phạm Lam mới nhớ ra một sự thật kinh hoàng: cô quên mua vé tàu!

Cô nhanh chóng đăng nhập vào 12316 để xem vé tàu cao tốc, không ngờ, vé về nhà đã bị bán hết.


Nguy rồi!

Phạm Lam toát mồ hôi lạnh, vừa quay đầu thì đúng lúc Dung Mộc thò đầu ra từ phòng bếp, lập tức chạy nhanh như chớp tới.

"Dung Mộc, giang hồ cấp cứu!

Dung Mộc lui về phía sau nửa bước, ánh mắt né tránh: "Dung, Dung nghĩ rồi, Dung mỗ định cùng cô ..."

"Các người đến nhà Cơ Đan gia chơi thì thuận đường đưa tôi về nhà với?

Dung Mộc thoáng cái nghẹn lại, anh mở lớn đôi mắt to một lúc lâu: "Hả?"

Phạm Lam vỗ ót: "Tôi nhớ ra, tổ trạch của Cơ Đan ở Thái Hành sơn mạch, vừa vặn trái đường với nhà tôi."

Dung Mộc: "Dung mỗ nghĩ ..."

"Đào Khôi!" Phạm Lam xoay người xông lên lầu: "Anh đi ăn Tết ở đâu?"

Đào Khôi: "Về phái Mao Sơn với sư huynh sư đệ..."

"Phái Mao Sơn thuộc Bồng Lai mạch phải không?

"...... Phải"

"Mẹ ơi, xa hơn nữa."

Phạm Lam bắt đầu nóng nảy xem vé máy bay.

Đào Khôi liếc mắt nhìn điện thoại của Phạm Lam, lập tức hiểu ra: "Tôi có thể đưa cô về trước..."

"Cơ Đan sẽ phái Tường Vân đến đón chúng tôi, cô lái 007 về nhà đi." Kế Ngỗi kéo Đào Khôi sang một bên nói.

"Thật sao? Cảm ơn Kế Ngỗi, anh đã giúp tôi một ân huệ lớn!" Phạm Lam ném chút mở khóa mây, phấn chân xông lên lầu, cất vali xong rồi xuống lầu, Tường Vân 007 đã dừng ở ngoài cửa.

"Tôi sẽ về nhà trước", Phạm Lam nhảy lên Tường Vân vẫy tay chào: "Chúc mọi người một năm mới vui vẻ."

Ly Trạch và An An vui vẻ vẫy tay, Hỗn Độn vỗ cánh, Đào Khôi ôm quyền.

Dung Mộc đỏ bừng mặt: "Dung mỗ muốn cùng..."

Nửa câu sau của anh còn chưa nói ra đã bị Kế Ngỗi bịt miệng lại.

"Đi đường cẩn thận." Kế Ngỗi nói.

"Bye bye!" Phạm Lam túm lấy đầu mây 007 xoay một vòng bay lên trời.

Dung Mộc hình như có nói câu gì đó nhưng lại bị gió thôi tan không nghe được.

*

Tết nguyên đán là lễ hội quan trọng nhất trong năm của tất cả mọi người, yêu tộc, thần tộc ở Cửu Châu, cũng là ngày trở về nhà.

Phạm Lam đằng mây lượn trên bầu trời xanh thẳm, đeo tai nghe nghe nhạc, tâm trạng vô cùng phấn khởi. Cô lướt qua tàu cao tốc màu trắng xuyên qua dãy núi, đến đoàn xe chạy trên đường cao tốc, đại quân xe máy về quê gào thét xuyên qua con đường quê, máy bay bay qua trên đỉnh đầu, trong cửa sổ phản chiếu khuôn mặt háo hức của những người xa quê trở về... hơn mười nhóm yêu tộc mây lướt qua Phạm Lam, trên Tường Vân đặt hành lý túi lớn túi nhỏ, nhiệt tình chào hỏi Phạm Lam.

Tường Vân đi nhanh hơn Phạm Lam dự đoán, chưa đến hai tiếng, cô đã đến thành phố lớn lên từ nhỏ – Cốc Thị.

Cốc Thị là một thành phố nhỏ tuyến mười tám, trình độ kinh tế không cao, tài nguyên du lịch không có, thứ duy nhất có thể bán ra là quả táo, toàn bộ đường chính của thành phố chỉ có một con đường, xuyên qua phía tây, phía đông là khu phố cổ, xây dựng một nhà máy, mười mấy gia đình sống chen chúc trong khu phố, mấy thế hệ đều ở cùng một chỗ, hàng xóm không phải họ hành thì là bạn học, cộng đồng người quen biết điển hình. Phía tây là khu đô thị mới, tập trung các khu thương mại và thành phố đại học, những người trẻ tuổi chiếm đa số, gần đây đang chuẩn bị xây dựng một thư viện mới, nhìn cực kỳ hưng thịnh.


Nhà Phạm Lam ở khu Đông Thành, bố Phạm không phải người địa phương, trong nhà cơ bản không có người thân, nhà mẹ đẻ của Mẹ Phạm là đại gia đình mười mấy người, ngoại trừ một nhà dì Hai, bố mẹ cơ bản đều ở địa phương, thế hệ sau thì đều làm việc ở nơi khác, mỗi dịp Tết nguyên đán đều về nhà ăn tết. Cho nên, bữa cơm tất niên trong năm là ngày long trọng nhất trong nhà.

Đã lâu không về nhà, đường phố và nhà máy đều là những con quen thuộc trước kia... quán hàng canh tê cay ở cửa trường tiểu học, siêu thị nhỏ ở đầu đường, tiệm thịt nướng trong chợ, cả tiệm net trên ngôi lầu cũ... chợ nông sản vẫn ồn ào như trước.

Bay qua chợ, lại tiến về phía trước hai khu nữa là nhà của Phạm Lam, mười hai tòa nhà đều cao mười tầng, mấy năm trước tòa nhà cũ của chính quyền thành phố cải tạo mới lắp lại thang máy, tòa nhà cũ thay đổi diện mạo mới, thêm vài phần cảm giác khoa học kỹ thuật. Nhà Phạm Lam ở tầng năm, cô bay lên tầng cao, tìm một vị trí ẩn nấp nhảy khỏi đầu mây, sắp xếp cho 007 xong mới kéo hành lý đi vào trong thang máy.

Chỉ mới 12 giờ, vừa kịp với bữa trưa. Phạm Lam vui vẻ nghĩ. Nhưng vừa đến cửa, cửa nhà đột nhiên bùm một tiếng, hai người từ trong cửa vọt ra, vội vàng chạy ra ngoài.

"Đi xe buýt mấy tuyến?"

"Đi xe buýt nào? Đi taxi đi!"

Phạm Lam ngẩn ra: "Ba, mẹ?"

Bố Phạm và Mẹ Phạm cũng sửng sốt: "Con về nhanh thế sao?"

Phạm Lam: "Có chuyện gì vậy? Bố mẹ đi đâu thế?"

"Vừa hay đi cùng đi." Bố Phạm nhét hành lý của Phạm Lam vào trong cửa, mẹ Phạm nắm lấy Phạm Lam xông vào thang máy.

"Chị họ con sắp sinh, chúng ta mau đi bệnh viện đi!"

Phạm Lam: "Hả?!"

*

"Quá khoa trương rồi." Phạm Lam nói.

Bên ngoài phòng sinh của bệnh viện, có dì hai, dượng hai, cậu hai, mợ hai, dì tư, dượng tư, anh họ, chị họ, chị họ tư và em họ, cả nhà tập hợp đủ hết.

Phạm Lam: "..."

Sao nhiều người đến thế?

"Người nhà bên này, người nhà nhiều quá, ở lại hai người là được, còn lại đi ra ngoài chờ." Y tá vội vã chạy đến nói.

Người trong nhà thương lượng lộn xộn nửa ngày, cuối cùng quyết định để dì hai và Mẹ Phạm ở lại, còn lại đi ra ngoài lối đi chờ.

"Sao mọi người đều tới đây thế?" Phạm Lam.

Anh họ: "Mẹ anh nói đây là thế hệ sau đầu tiên của gia đình chúng ta, phải có giấy chứng nhận gia đình."

Chị họ: "Mẹ chị gọi 10 cuộc, lãnh đạo chị nghe thế đặc biệt là cho phép nghỉ phép."

Chị tư: "Bố chị nói, để chị dính chút không khí vui mừng."

Em họ: "Mẹ em nói em đến giúp đỡ, chị nói chị em sinh con, em chỉ là một con giống đực thì giúp được gì đây?"

Phạm Lam: "..."

Các anh chị em đồng loạt thở dài, tùy tiện hàn huyên vài câu, đề tài đột nhiên vòng tới Phạm Lam.

Chị họ lớn: "Phạm Lam, nghe nói đơn vị của em có rất nhiều trai đẹp, có cơ hội giới thiệu cho chị rửa mắt đi, mỗi ngày đều nhìn đám đàn ông bụng bia hói đầu trong đơn vị, mắt chị muốn mù luôn."

Chị họ: "Đúng đúng đúng, giới thiệu cho chị nữ, mẹ chị ngày nào cũng giục cưới, giới thiệu toàn mấy người vớ vớn chả ra hồn gì, em mau nâng cao thẩm mỹ của bố mẹ giúp chị với."

Em họ: "Hai chị thật hạnh phúc, có tinh thần nghĩa trai đẹp, em thì bận đến nỗi ngay cả phòng ngủ cũng sắp biến mất rồi."

Anh họ: "Phạm Lam, công việc của ủy ban cư trú có bận không?"

Phạm Lam: "Một lời khó nói hết"

Mấy nô lệ xã hội nhìn nhau một cái, đồng bệnh tương liên thở dài.

[Đinh] Điện thoại của Phạm Lam vang lên âm báo tin nhắn.

[Thần Thổ Địa]: Đến chưa?

[Lam lười biếng]: An toàn về nhà.

[Thần Thổ Địa]: Chúng tôi cũng đến rồi.

[Lam lười biếng]: Ừm.


[Thần Thổ Địa]: Cô đang làm gì vậy?

[Lam Ngứa ngáy]: Chờ sinh con.

[Thần Thổ Địa gọi đến]

Phạm Lam hơi buồn cười, nhấc máy: "Này?"

[Sinh, sinh cái gì?]

"Chị họ tôi, nhớ không, lần trước có gặp đó, sắp sinh rồi." Phạm Lam nói nửa câu, vừa ngẩng đầu đã anh chị em họ đồng loạt liếc qua, cô quyết định nhanh chóng xoay người đi tới đầu cầu thang: "Cả nhà chúng tôi đều ở đây."

[Ồ...]

Giọng Dung Mộc nghe như không được vui cho lắm.

"Sao vậy?"

[An... An An nói nhớ cô...]

(khai đi, là anh nhớ phải không, xã công đại nhân)

Anh ta còn chưa dứt lời đã nghe trong micro truyền đến tiếng thét chói tai của An An.

[Ly Trạch, có rất nhiều tường vân ghê, tuyệt quá!]

[......]

Phạm Lam bật cười.

"Nói với An An, qua năm mới tôi sẽ trở về."

[......Ừm.]

"Bye bye."

[....Ừm...]

Tuy rằng không nhìn thấy biểu cảm của Dung Mộc, nhưng Phạm Lam gần như tưởng tượng được biểu cảm của anh, anh sẽ hơi cúi đầu, lưng hơi gù xuống, biểu cảm rất tủi thân... mới rời anh mấy tiếng cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.

"Bạn trai hả?" Em họ bước đến gần.

Phạm Lam cười cười lắc đầu: "Còn lâu lắm."

"Là bạn trai tương lai hả?"

"Đang cố gắng..." Nụ cười của Phạm Lam đột nhiên biến mất, cô nhìn thấy một luồng khí đen nhàn nhạt bay tới trước mắt.

Đó là oán khí!

Sao có thể?!

Phía trước là phòng sinh, trong vòng 1km đều có pháp trận trợ sinh của Thiên Thánh Mẫu che chở, có thể tự động thanh lọc oán khí... chẳng lẽ pháp trận nơi này cũng xuất hiện sơ hở?!

Phạm Lam chạy vào phòng chờ sinh, dì hai và mẹ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, anh rể mặc quần áo hộ sinh, cầm một cây bút dường như muốn ký tên vào gì đó, tay run rẩy không biết là vẽ chữ gì.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Phạm Lam.

"Bác sĩ nói tình hình chị họ con không tốt lắm, phải chuyển qua sinh mổ." Mẹ Phạm nói.

Dì hai liên tục lau nước mắt, dượng hai ở bên cạnh dùng sức vỗ lưng cho bà, sắc mặt trắng bệch.

Phạm Lam híp mắt quan sát xung quanh.

Mấy luồng oán khí chậm rãi quay vòng trên không trung giống như ngâm mình trong nước, thủ phù của Phạm Lam nhẹ nhàng quét qua, oán khí bị đánh tan, rồi lại ngưng tụ, sau đó bay vào một cánh cửa... là phòng sinh.

27.3.2022

Tác giả có điều muốn nói:

Đoán đi, Dung Mộc vốn định nói gì?

Bình Luận (0)
Comment