Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 64




Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?

Chương 64: Tịnh Thạch

***

Chạy như điên về quán cà phê nơi con hẻm, Phạm Lam cảm thấy choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

Toàn bộ đường phố được bao phủ bởi một lớp kết giới màu xanh lá cây, quán cà phê tựa như gặp phải không tập, giờ đây chỉ còn lại một đống đổ nát, ngọn lửa đỏ thẫm lan khắp đường phố nhìn như một con rắn lửa.

Trên mặt đất mấy chục con người đang nằm ngổn ngang, trên người bọc kết giới giống như nhộng tằm, tất cả đều là khách và nhân viên cửa hàng trong quán cà phê, toàn bộ đều đã mất đi ý thức.

"A a a a!" Tiết Lợi Ngang ngồi bệt xuống mặt đất.

Phạm Lam đã không quan tâm anh ta nữa, cô nhìn thấy Kế Ngỗi.

Trù Thần đại nhân cầm dung đao trong tay, đôi mắt đỏ tươi như máu, thần quang đỏ thẫm toàn thân nóng rực, từng bước từng bước đi về phía trước... bên hông anh ta có thêm một mặt dây chuyền... Cơ Đan đang ôm eo Kế Ngỗi, hai chân bị kéo lê trên mặt đất: "Lão Kế, Lão Kế, bình tĩnh bình tĩnh!"

Dung Mộc nhanh chóng bước lên trước, nắm lấy bả vai Kế Ngỗi: "A Ngỗi!

Bả vai Kế Ngỗi run lên khiến cả người Dung Mộc rúng động. Cả người Cơ Đan bay ra ngoài, dán ở đỉnh kết giới rồi lại chậm rãi trượt xuống đất.

Phạm Lam: "..."

Mẹ kiếp?!

Ly Trạch: "Tên nấu cơm điên rồi a a a a!"

Một giây sau, quanh người Kế Ngỗi tỏa ra thần quang như lửa, Dung Đao phun ra Tam Muội chân hỏa, Dung Mộc lảo đảo lùi lại mấy bước, tay áo sơ mi bị thiêu đốt.

"Dung Mộc!" Phạm Lam đầu đội Ly Trạch vọt tới: "Tự do bình đẳng công chính pháp trị!"

Pháp chú màu vàng dựng lên một bức tường cách lửa.

"Kế Ngỗi làm sao vậy?!" Phạm Lam hỏi.

Dung Mộc dập tắt ngọn lửa trên ống tay áo, trán đổ mồ hôi: "Ước, ước chừng là..."

"Lão Kế sắp nổi điên rồi!" Cơ Đan không biết lúc nào chạy trở về, lui ở phía sau bức tường chắn nói.

Phạm Lam: "Tại sao lại nổi điên?"

Ly Trạch: "Nổi điên thì sẽ như thế nào?"

Dung Mộc và Cơ Đan liếc nhau, đồng thời trầm mặc.

"Này này, các người đừng không nói lời nào như thế, cảm giác càng đáng sợ hơn đó." Ly Trạch hô.

Phạm Lam run sợ nhìn Kế Ngỗi từng bước từng bước đi về phía trước, ngọn lửa khiến tàn dư xung quanh anh ta đều biến thành khói trắng, vô số sương mù biến thành cơn lốc nhỏ lướt qua mặt đất... giống như mở đường cho anh ta đi.

Ở cuối đám khói bụi kia Phạm Lam nhìn thấy một người...Chính xác mà nói, là một người được bọc trong ba tầng kết giới.

Cô ta ngồi bệt dưới mặt đất, nước mắt nước mũi không khống chế được chảy ra ngoài, toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa, miệng phát ra tiếng "A a a a" không theo tiết tấu gì.

Là Thiên Duyên thánh nữ kia.

Kế Ngỗi từ trên cao nhìn xuống nhìn cô ta, chậm rãi giơ Dung Đao lên.

Ly Trạch: "Mẹ kiếp!"

Dung Mộc: "Cơ Đan cho tôi mượn 20.000 hộc."

Cơ Đan: "Lại nữa?!"

Phạm Lam: "Tự do bình đẳng công chính pháp trị!"

Kết giới bảo vệ màu vàng của Phạm Lam bị Dung Đao bổ nát bấy, đến một giây cũng không chống đỡ được.

"Võ triệu chú..." Dung Mộc hóa thành một luồng ánh sáng bạc: "Hả?"

Dung đao treo ở vị trí cách một centimet trên kết giới, dừng lại rồi.

Thiên Duyên thánh nữ ngã trên mặt đất, hồn thể của cô ta giãy thoát khỏi thân thể, trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy, bám vào vách tường bên trong kết giới, nhìn giống như từng mảng nấm mốc.

Dung đao trong tay Kế Ngỗi biến mất, đôi mắt anh ta khôi phục thành màu đen, biểu cảm hơi nghi hoặc.


"Mộc ca? Anh đang làm gì vậy?" Ông hỏi.

Dung Mộc: "Hả?"

"Lão Kế, hù chết tôi rồi!" Cơ Đan nhào tới trên lưng Kế Ngỗi, một giây sau đã bị Kế Ngỗi đẩy sang một bên.

Kế Ngỗi nhìn xung quanh: "Đây là... Dung Đao?"

Phạm Lam và Ly Trạch gật đầu thật mạnh.

Sắc mặt Kế Ngỗi thoạt nhìn không tốt lắm.

"A Ngỗi." Dung Mộc sắc mặt trầm ngưng: "Thánh nữ này có phải là khi dễ anh rồi hay không?!"

"Thánh nữ kia chỉ là sờ tay anh ta một chút." Cơ Đan hét lớn.

Ly Trạch: "..."

Phạm Lam: "..."

Chứng sợ gái của Kế Ngỗi quá đáng sợ rồi.

Kế Ngỗi nhíu mày, anh ta giơ tay lên, nhìn mu bàn tay mình.

"Đừng nhúc nhích!" Phạm Lam hét lớn.

Trên mu bàn tay Kế Ngỗi, có thêm một điểm sáng màu tím to bằng đồng xu, giống như có sinh mệnh di chuyển mặt ngoài thần quang.

"Đây là cái gì?" Phạm Lam chỉ vào điểm sáng hỏi.

Ly Trạch: "Cái gì là cái gì?"

Cơ Đan: "Có cái gì sao?"

Dung Mộc: "Phạm Lam cô thấy gì rồi?"

"Chính là..." Phạm Lam vừa nói một nửa, điểm sáng màu tím hóa thành một luồng sương mù rồi biến mất.

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam: "...Có thể là do tôi hoa mắt."

Cơ Đan ngồi xổm trước mặt thánh nữ, gõ gõ vào kết giới, mảnh vỡ hồn thể trên vách tường run rẩy hai cái.

"Hỏng rồi hỏng rồi, cô ta bị dọa đến hồn phi phách tán rồi, không hỏi được gì rồi." Cơ Đan nói.

"Có thể chữa trị không?" Ly Trạch hỏi.

Cơ Đan: "Ít nhất cần ba năm bảy năm."

Ly Trạch: "..."

"Không sao đâu." Phạm Lam nói: "Chúng ta vẫn còn có một tên ý thức rõ ràng."

Cô chỉ phế tích của quán cà phê trong kết giới, nơi đó có một Tiết Lợi Ngang sợ đến choáng váng đang nằm úp sấp ở đó.

*

Trong phòng khách căn biệt thự của Cơ Đan, Tiết Lợi Ngang quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục, nước mắt nước mũi tèm lem.

"Đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng!"

Phạm Lam đi vòng quanh anh ta hai vòng, nhìn oán khí trên đỉnh đầu anh ta tụ tập lại rồi biến mất, lại tụ tập rồi lại biến mất, anh ta quả thực giống như một cái máy lọc oán khí, vô cùng thần kỳ.

Thật kỳ lạ. Phạm Lam nghĩ.

"Làm sao anh biết chúng tôi là thần tiên?" Cơ Đan hỏi: "Trước kia anh đã từng gặp thần tiên rồi?"

"Đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng!" Tiết Lợi Ngang đập đầu xuống đất.

Dung Mộc: "Anh có quen biết Thiên Duyên thánh nữ không?"

Tiết Lợi Ngang: "Đại tiên tha mạng! Đại tiên tha mạng!"

"Trên người anh ta có mùi lạ." Ly Trạch bịt mũi nói.

"Này." Phạm Lam ngồi xổm xuống, vỗ gáy Tiết Lợi Ngang một cái: "Tiền nợ nhà tôi khi nào thì trả?"

Tiết Lợi Ngang ngẩng đầu: "Hả?!"

"Lý Chấn Bình ở Xuân Thành, ông ấy cho anh mượn 300.000 tệ, một xu cũng chưa trả."

Trên mặt Tiết Lợi Ngang xuất hiện một sự mờ mịt trong nháy mắt: "Xuân, Xuân Thành... a, là nhà anh Lý, đệt, chỉ có là 30 vạn không đến mức phải kinh động mấy vị đại tiên này chứ?"

"Chỉ là 300.000?" Phạm Lam cười lạnh: "Anh có biết 300.000 nhân dân tệ đối với một gia đình làm công ăn lương bình thường mà nói phải tiết kiệm bao nhiêu lâu không? Anh có biết 300.000 này là gần một nửa cuộc sống của họ rồi không? Anh có biết người ta vì 300.000 tệ mà một đêm bạc đầu không?"

"Xin lỗi!" Tiết Lợi Ngang hét lớn: "Tôi không biết anh Lý là bạn của Đại Tiên, tôi bây giờ sẽ trả cả vốn lẫn lãi lại cho ngài!"


Phạm Lam một bụng hồ nghi đưa điện thoại ra, Tiết Lợi Ngang quét mã QR thanh toán, điện thoại kêu đinh đinh đinh vài tiếng, cô thật sự nhận được 350.000 đồng từ Tiết Lợi Ngang.

Tiết Lợi Ngang: "Cầu xin đại tiên hãy buông tha cho tôi, tôi lần này nhất định sẽ quyên tiền xây miếu, tặng vàng lập tượng cung phụng hương khói cho đại tiên, quyết không nuốt lời!"

Phạm Lam nắm bắt được trọng điểm. Anh ta nói "lần này."

"Đại tiên lần trước anh nhìn thấy là ai?" Phạm Lam hỏi.

Tiết Lợi Ngang sững sờ nhìn Phạm Lam: "Các người không phải là đệ tử của Tu Vân tiên trưởng sao?"

Phạm Lam: "Ai?"

Sắc mặt Tiết Lợi Ngang thay đổi, anh ta đứng dậy chạy ra bên ngoài, Kế Ngỗi bay lên đạp ngã anh ta, Ly Trạch nhảy đến ngực anh ta, một móng vuốt bịt mũi, một móng vuốt bật móng tay, xẹt một tiếng rạch quần áo của anh ta ra.

Một sợi dây chuyền nhảy ra, bên trên là một viên ngọc màu cam.

"Chính là thứ này, thối quá!" Ly Trạch hét lớn.

Phạm Lam túm viên ngọc kia xuống, Tiết Lợi Ngang kêu lên thảm thiết, lăn sang một bên.

Một giây sau, chuyện kinh khủng đã xảy ra, oán khí màu đen nồng đậm lan ra từ cửa sổ, khe cửa, ống khói, cửa thông gió điều hòa tràn vào phòng khách, nhanh chóng xoay quanh đỉnh đầu Tiết Lợi Ngang, kéo dài rồi nổ tung, tạo thành một khối đen kịt hình lập phương lớn gần một mét vuông.

Dường như chỉ ngay trong nháy mắt đã hình thành Túy, Dung Mộc mở giới chú ra, Phạm Lam trở tay gọi ra chú "Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh", Ly Trạch phun một chùm lửa hồ ly, khối lập phương chấn động, vỡ vụn, biến mất.

Nhưng oán khí vẫn còn đang không ngừng hội tụ cuồn cuộn đến, kịch liệt đánh vào kết giới của Dung Mộc.

Tiết Lợi Ngang bị dọa đến tè ra quần, thật sự là tè ra quần, đũng quần anh ta ướt sũng xông tới, liều mạng dập đầu.

"Cầu xin anh, trả lại viên đá cho tôi, đây là viên đá cứu mạng của tôi!"

Dung Mộc lại khởi động một tầng kết giới.

Phạm Lam nhìn bảo thạch trong lòng bàn tay, nó rất đẹp, có màu vàng tinh khiết, giống như một viên hổ phách không hề có tạp chất, Phạm Lam thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ của nó, cao hơn nhiệt đột con người một chút.

Phạm Lam chưa từng thấy loại đá quý này, nhưng rất quen thuộc với màu sắc này.

Đó là màu sắc của hồn thể tinh khiết.

Theo oán khí càng ngày càng nồng đậm ở bên ngoài kết giới, mặt ngoài bảo thạch tỏa ra một tầng gợn sóng màu đen nhàn nhạt, nhưng rất nhanh ánh sáng màu cam của viên bảo thạch nhanh chóng bao trùm lấy những gợn sóng này.

Dung Mộc: "Cô nhìn thấy cái gì?"

Phạm Lam: "Nó hình như có thể cộng hưởng với oán khí bên ngoài."

Sắc mặt Dung Mộc thay đổi, anh ta cầm lấy bảo thạch tỉ mỉ nhìn một chút, nhắm mắt lại, ném bảo thạch cho Tiết Lợi Ngang, thu hồi kết giới lại.

Oán khí gào thét xông về phía Tiết Lợi Ngang, bảo thạch phát ra ánh sáng vừa sáng ngời lại ấm áp, tất cả oán khí đều bị hút vào bên trong rồi hóa thành vô hình... mặt ngoài viên bảo thạch xuất hiện một luồng khí đen mỏng.

"Cám ơn, cám ơn." Tiết Lợi Ngang cầm vòng cổ liên tục dập đầu.

"Đó là cái gì?" Phạm Lam hỏi.

Dung Mộc: "Tịnh Thạch."

Cơ Đan: "Đệt?!"

Phạm Lam nhanh chóng nhớ lại những bài học trong lớp nghiên cứu, phát hiện cô không hề có ấn tượng gì với cái tên này.

Kế Ngỗi túm lấy cổ áo Tiết Lợi Ngang, xách anh ta đến trước mặt Dung Mộc.

"Tu Vân tiên trưởng mà anh nói đang ở nơi nào?" Dung Mộc hỏi.

Đồng tử của anh ta đen như biển sâu, sắc mặt trắng như sứ mỏng, mơ hồ hiện ra màu xanh.

Phạm Lam đột nhiên có dự cảm không lành.

Tiết Lợi Ngang toàn thân run rẩy: "Là, là bố tôi dẫn tôi đi, tôi còn nhớ... đó là một ngôi nhà lớn, Tu Vân tiên trưởng tiên pháp rất lợi hại, có thể đạp gió cưỡi mây, có thể biến đá thành vàng..."

Kế Ngỗi: "Địa chỉ cụ thể!"

"Địa chỉ ngay tại đây... đây..." Trên mặt Tiết Lợi Ngang xẹt qua một tia mờ mịt: "Sao tôi không nhớ ra rồi?"

Phạm Lam: "Diện mạo tiên trưởng kia thế nào?"

"Đương nhiên là... Tôi không nhớ rõ nữa rồi..."

Cơ Đan: "Đệt, Anh còn nhớ gì nữa không?!"

"Tôi chỉ nhớ... Anh ta kêu tôi... Kêu tôi đi theo thánh nữ..."

Dung Mộc nhíu mày. Kế Ngỗi ném Tiết Lợi Ngang xuống đất.


"Cơ Đan, liên hệ Thiên Binh bộ." Kế Ngỗi nói: "Người này trúng Quy Nguyên chú không đầy đủ."

*

Ba mươi phút sau, Thiên Binh Bộ mang Tiết Lợi Ngang đi.

Bầu không khí trong phòng khách vô cùng nặng nề.

"Chuyện này không đúng, sao càng điều tra càng mơ hồ thế này?" Cơ Đan nói: "Bây giờ đến Tịnh Thạch cũng xuất hiện rồi."

"Tịnh Thạch là cái gì?" Phạm Lam hỏi.

Phòng khách im lặng trong vài giây.

"Tịnh Thạch là pháp khí bị nghiêm cấm sản xuất của Tam Giới." Kế Ngỗi nói: "Bởi vì nguyên liệu của nó được làm từ hồn thể của nhân loại."

Phạm Lam: "Anh nói cái gì?!"

Kế Ngỗi: "Năng lượng giá trị công đức có thể tinh lọc hồn thể, nhưng nếu nghịch chuyển công thức tinh lọc thì có thể dùng hồn thể để tinh lọc oán khí, cái giá phải trả chính là tiêu hao năng lượng giá trị công đức của hồn thể."

Cơ Đan: "Mấy vạn năm trước, có Thần tộc lợi dụng công thức nghịch chuyển này, dùng hồn thể nhân loại luyện chế Tịnh Thạch, tạo ra hậu quả vô cùng đáng sợ."

Phạm Lam: "Hậu quả là gì?"

"Số lượng hồn thể lớn bị tiêu tán, hệ thống Luân Hồi Tam Giới gần như sụp đổ, Càn Khôn Tam Tài đại trận suýt nữa bị hủy hoại. Đến lúc này, Tịnh Thạch đã được liệt kê vào cấm vật." Cơ Đan nói: "Chỉ là tôi thấy khối Tịnh Thạch này hình như không thích hợp lắm."

Dung Mộc cầm khối "Tịnh Thạch" kia lên, biểu cảm lạnh lẽo, đồng quang như nước.

"Vật này chỉ là hàng giả cao cấp, dùng công thức nghịch chuyển không hoàn toàn cưỡng chế luyện thành, chỉ có thể sử dụng nửa năm. Để gia tăng hiệu quả Tịnh Thạch, chỉ sợ là dùng hồn thể người thân."

Cơ Đan: "Ý anh là, tảng đá này là của Tiết Lợi Ngang... "

Dung Mộc nhắm mắt lại: "Bố anh ta."

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Ly Trạch: "Bây giờ còn có Thần tộc biết luyện chế Tịnh Thạch sao?"

Dung Mộc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Anh ta bị phong ấn ở Vô Tận Hải rồi."

Vô Tận Hải...

Nghe đến cái tên này, phản ứng đầu tiên của Phạm Lam chính là biển rộng đen kịt như mực trong giấc  mơ của cô. Hơn nữa, cô chú ý tới cách dùng từ của Dung Mộc. Đó là "anh ta" chứ không phải là "bọn họ".

Chẳng lẽ giấc mộng kia, lại là một giấc mộng tiên tri?!

Phạm Lam: "Phong ấn của bờ biển gì đó không phải là đã..."

"Ba vạn năm trước, phong ấn cũng đã bị hủy." Dung Mộc nói.

Phạm Lam và Ly Trạch: "?!!!"

"Anh ấy... vị thần kia, bị Tam Giới bao vây tiêu diệt, thần quang mất hết, hồn quy thiên địa."

Dung Mộc nói những lời này, vẻ mặt không chút thay đổi.

Nhưng không biết vì sao, Phạm Lam lại cảm thấy anh ta dường như muốn khóc.

*

Một tuần sau, Cục Nghiên cứu và Phát triển Công nghệ Tam Giới đã gửi kết quả điều tra đến.

Quy Nguyên Chú trong người Tiết Lợi Ngang quả thật là phiên bản không hoàn toàn, tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển đối với thần kinh não bộ của anh ta, không cách nào chữa trị được. Cho nên, tạm thời không cách nào tìm được manh mối của vị "Tu Vân đạo trưởng" kia.

Càng tệ hơn đó là tổn thương não này vẫn còn tiếp tục mở rộng, cũng có nghĩa là qua vài năm nữa, Tiết Lợi Ngang sẽ biến thành một kẻ ngốc, nhưng Cao Lộ nói anh ta sẽ không bỏ cuộc, nhất định dốc hết toàn lực cứu trị.

"Tên Cao Lộ kia hẳn là đang phấn khởi muốn chết, tự nhiên có chuột thí nghiệm đưa tới cửa." Cơ Đan nói: "So ra thì thánh nữ hồn phi phách tán kia nói không chừng lại càng khiến ông ta hạnh phúc hơn ấy."

"Kêu anh điều tra thánh nữ, rốt cuộc đã tra được gì chưa?" Kế Ngỗi hỏi.

Cơ Đan: "Thiên Duyên thánh nữ tên thật là Khâu Uyển Đình, tuổi 25 tuổi, tốt nghiệp đại học danh tiếng, từ nhỏ cha mẹ đã ly hôn, ký hợp đồng làm hot girl mạng, hiền lương thục đức, yêu thương động vật nhỏ, thích nấu ăn, xem phim, du lịch, quan trọng nhất là, độc thân chưa lập gia đình."

Dung Mộc...."

Phạm Lam: "..."

Ly Trạch.: "Phụt!"

Kế Ngỗi cắn răng: "Sau đó thì sao?"

"Nửa năm trước, tài khoản tiktok của cô ta đổi thành Thiên Duyên thánh nữ, lượng fan nhiều lên, trước mắt đã có 25 triệu lượt follow, thu nhập hơn một triệu." Cơ Đan lưới di động: "Tôi tra được địa chỉ liên lạc hàng ngày của cô ta, đều là người thường, không phải tín đồ Thiên Duyên thánh giáo, trước mắt không phát hiện điều gì bất thường. Thánh nữ này vô cùng cẩn thận, cũng không có biến người bên cạnh cô ta trở thành tín đồ."

"Người hâm mộ của cô ta đâu?" Phạm Lam hỏi: "Nên nói là tín đồ nhỉ."

Cơ Đan: "Số lượng fan của cô ta quá nhiều, nếu như dùng phương pháp của nhân loại để định vị địa chỉ IP kiểm tra lại thì cần rất nhiều nhân lực vật lực và thời gian, nếu chúng ta điều tra, số lượng pháp lực cấp bậc này tiêu hao..." Cơ Đan bày ra biểu cảm "Các người hiểu mà..."

Ba con thần miếu Thổ Địa: "..."

"Nếu lời Tiết Lợi Ngang nói là thật, vậy Tu Vân đạo trưởng và thánh nữ kia nhất định có mối liên hệ." Phạm Lam nói: "Bọn họ là thông qua phương thức nào để liên hệ nhỉ?"

"Có lẽ là dùng phương pháp bí mật hơn mà chúng ta chưa từng phát hiện ra. Cũng có lẽ là một phương pháp rất đơn giản, nhưng lại bị chúng ta bỏ qua. Cơ Đan nói: "Thánh nữ này nói chuyện rất cẩn thận, hiển nhiên là trải qua huấn luyện đặc biệt rồi, hơn nữa Tam Đàn hương và lư hương Tam Đàn. Một nhân loại, có thể liên quan đến thần yêu hai tộc. Chậc, thật đáng tiếc, nếu không phải bị Lão Kế dọa đến hồn phi phách tán thì vốn sẽ có một bước đột phá rất tốt rồi."

Khuôn mặt của Kế Ngỗi càng khó ở hơn.

"A a a, đầu sắp nổ tung rồi, tôi đói bụng, Kế Ngỗi, tôi muốn ăn cơm!" Ly Trạch lật bụng hét lên.

Kế Ngỗi trợn trắng mắt, nhưng vẫn đi vào phòng bếp.

Phạm Lam đưa tay day day huyệt thái dương, đầu óc vang lên tiếng kêu ầm ầm.


Trước mắt xem ra đã tra được ba manh mối: có ngàn vạn mối liên hệ giữa lư hương Tam Đàn, Thiên Duyên thánh nữ và Tiết Lợi Ngang, còn có "Tịnh Thạch"...  Phạm Lam nhớ tới biểu cảm của Dung Mộc khi nhìn thấy Tịnh Thạch... Thiên Duyên thánh giáo này nói không chừng chính là một rắc rối lớn.

Nhưng tình huống trước mắt thì ba manh mối đều đã bị chặt đứt, cho dù bọn họ có sốt ruột đến đâu thì cũng không có cách nào có thể làm được.

Vốn chỉ là muốn hoàn thành mục tiêu công tác KPI tu tiên, kết quả liên quan đến một đống chuyện rắc rối như thế.

Thật là muốn hói đầu luôn mà.

Phạm Lam thở dài, cô bất giác nhìn về phía Dung Mộc.

Anh ta ngồi bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi túm lấy lông Ly Trạch. Thời gian ngưng lại thành dòng chảy ánh sáng màu vàng, chậm rãi chảy dọc theo đường nét của anh ta.

Tâm trạng nóng nảy của Phạm Lam đột nhiên bình phục một cách kỳ diệu.

Nhìn trạng thái này của xã công đại nhân, thế này mới có thể gọi là "đến đi thong dong, lang thang khắp phương trời."

Lãnh đạo cũng không vội, bà Thổ Địa như cô ta gấp gáp cái gì.

Phạm Lam duỗi thắt lưng, nằm dài trên sô pha, chuyên tâm chờ bữa cơm ngon của Kế Ngỗi.

[Đinh] Điện thoại nhảy ra một tin nhắn.

[Giáp Dịch]:  Hết sức khẩn cấp! Vừa mới nhận được thông báo của miếu Thành Hoàng, 9 giờ sáng ngày mai, tổ tuần tra thuộc Thành Hoàng muốn đến thị sát đơn vị của chúng tôi! Ba vị lãnh đạo, mau mau trở về!

Kim giây đồng hồ trong phòng khách vang lên ba tiếng "tích tích tích"

Dung Mộc đứng bật dậy, Ly Trạch ngã xuống đất.

"Phạm Lam, thu dọn hành lý." Xã công đại nhân thong dong tao nhã bị ném đến tận nước Trảo Oa rồi: "A Ngỗi!"

Kế Ngỗi lao ra khỏi phòng bếp, túm cổ áo Cơ Đan kéo ra ngoài.

Cơ Đan: "Làm gì làm gì làm gì đó?!"

"Về nhà!"

*

Lúc trở lại miếu Thổ Địa đã là mười giờ tối, Giáp Dịch nước mắt nước mũi nhào ra. Phạm Lam nhìn thấy nội dung cần kiểm tra ngày mai của đoàn kiểm tra, bao gồm: chi tiết báo cáo GCV, sổ sách công việc hàng ngày, sổ sách công đức, thậm chí còn có cách quản lý hàng ngày của miếu Thổ Địa, chế độ hội nghị, chế độ bổng lộc, hồ sơ học tập tập thể v.v... cộng với hơn mười mấy phần tài liệu.

Phạm Lam lập tức muốn bỏ lại tất cả để rời đi, bất đắc dĩ bị Kế Ngỗi bắt lại, bắt đầu tăng ca bổ sung báo cáo.

Đêm nay thực sự khổ sở không chịu nổi, toàn bộ nhân viên miếu Thổ Địa đều phải thức đêm, ngay cả Ly Trạch cũng bị bắt đi làm chạy vặt, phụ trách bưng trà rót nước đưa điểm tâm cho mọi người... Phạm Lam còn ăn được một sợi lông hồ ly trong bánh quế.

Sau nhiều giờ chiến đấu, cuối cùng, vào lúc 7:30 sáng hôm sau, tất cả các tài liệu cần thiết đã được chuẩn bị xong. Dung Mộc và Bính Thiện làm xong hồ sơ cuối cùng rồi sắp xếp lại, Giáp Dịch mang theo Đinh Tứ, Ất Nhĩ quét dọn khu vực làm việc, Kế Ngỗi lôi Phạm Lam đi chợ mua đồ ăn. Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, tổ tuần tra thường phải đợi đến trưa, nếu không có chuyện gì thì khẳng định sẽ ở lại ăn chực... xét thấy tình hình tài chính của miếu Thổ Địa khu Thanh Long, chỉ có thể tự mình ra tay để tiết kiệm chi phí thôi.

Chợ buổi sáng là thời gian sôi nổi nhất trong ngày. Quầy bán rau rực rỡ muôn màu, xe ba bánh treo chiếc còi thật lớn, các học sinh ríu ra ríu rít, nhân viên văn phòng cầm bữa sáng trên tay, một đám người trung niên và cao tuổi đi mua sắm và mặc cả với những người bán hàng, cộng thêm những người môi giới bất động sản hoa tay múa chân ở đầu ngõ, có thể nói là thể hiện ra đầy đủ hương vị của nhân gian.

Phạm Lam một tay xách giỏ rau củ hành lá cà rốt, một tay cầm bánh kếp trái cây, nhìn thấy Kế Ngỗi cướp đoạt lấy bông súp lơ từ trong tay một đám bác gái, có hơi cảm khái.

Xem ra chứng sợ nữ giới của Kế Ngỗi vẫn còn đường cứu chữa.

Trong chợ chen chúc, có vẻ như cửa hàng này rất nổi tiếng, mọi người càng lúc càng nhiều, Phạm Lam chỉ có thể đứng trước cửa tiệm đậu phụ bên cạnh.

Ông chủ quầy đậu phụ rất nhiệt tình, vừa bán đậu phụ vừa trò chuyện với khách hàng.

"Học sinh trong nhà sắp thi lên cấp hai rồi nhỉ?"

"Mùa hè năm sau sẽ thi."

"Con trai ông sắp kết hôn rồi phải không?"

"Ha ha ha, còn sớm lắm."

"Hàng xóm tu tiên của ông thế nào rồi?"

"Đừng nói nữa, mỗi ngày đều tác quái, người trong nhà anh ta thật sự không chịu nổi nữa, sáng hôm nay thế mà tìm một đạo sĩ đến giày vò. Lúc tôi ra ngoài vẫn còn làm gì đó ở trong nữa."

Hả?

Phạm Lam tiến lại gần: "Ông ơi, ông vừa nói gì, tu tiên sao?"

"Thì đó!" Ông lão lên tiếng hơn bảy mươi tuổi, mặc quần áo thể thao, rất có tinh thần: "Hàng xóm của tôi, nhà ông ta có một đứa con trai, hơn ba mươi tuổi, còn là sinh viên trường nghệ thuật, có một đợt không biết ra làm sao, đột nhiên đi tu tiên, nghe nói còn bái một cao nhân nào đó làm sư phụ, mỗi ngày không bế quan thì niệm kinh, sắp thành tâm thần luôn rồi."

Phạm Lam nhất thời lấy lại tinh thần: "Ông à, nhà ông ở đâu thế?"

Ông lão thuận tay chỉ vào ngôi nhà cũ ở đầu hẻm đối diện với cửa hàng đậu phụ: "Đó là nhà tôi... "

"A a a a a! Cấp cấp như luật lệnh!"

Chợt nghe một tiếng hét to, một đạo sĩ lao ra khỏi con ngõ nhỏ, vừa chạy vừa ném bùa giấy màu vàng, giống như thiên nữ rải hoa vậy.

Đằng sau là một người đang đuổi theo, quần dài, áo vest hai ngón tay, tóc tai bù xù, chân trần, trong tay vung một cây lau nhà.

"Yêu đạo, xem chiêu!"

"Huyền Minh, Minh Minh Minh chú... cứu mạng!" Một tấm bùa cuối cùng của Đạo sĩ còn chưa ném ra ngoài thì cây lau nhà của đối phương bay đến, hung hăng nện xuống đỉnh đầu của tên đạo sĩ

"Bốp!" Cây lau nhà bị gãy, đầu cây lau nhà bay ra ngoài.

Chắn cây lau nhà lại là một cây hành lá, người cầm hành lá là Kế Ngỗi.

Đạo sĩ ngồi trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy dài.

Phạm Lam nhìn thấy rõ mặt đạo sĩ kia. Là Cổ Đạo Lâm.

18.2.2022

Cái chương dài dịch mờ mắt luôn haha

Bình Luận (0)
Comment