Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương 71: Chỉ có hận ý mới duy trì được vạn năm
***
Dung Mộc...
Là Dung Mộc tới...
Còn có Kế Ngỗi... Ly Trạch...
Cổ họng Phạm Lam nghẹn ngào, hốc mắt đột nhiên chua xót.
Cô vội vàng lau mí mắt, âm thầm phỉ nhổ chính mình một phen.
Phạm Lam, cô là một vị thần chính hiệu đó, đừng có không chút tiền đồ như thế được không.
Kế Ngỗi nhảy lên không trung, ngọn lửa trên Dung đao sáng rực, sức nóng làm đỏ cả bầu trời, bổ về phía thần chủ như hổ gào long ngâm.
Thần chủ thần sắc vừa động, hóa thân thành tàn ảnh tránh đi, Kế Ngỗi theo sát anh ta, hai người chiến đấu kịch liệt trên bầu trời, ánh lửa sắc bén và cơn lốc xoáy va chạm vào nhau, thiêu đốt, bốc hơi, phun ra hơi nước có nhiệt độ siêu cao.
Dung Mộc cưỡi Tường Vân lảo đảo lao xuống, anh ta nhảy khỏi mây, dưới chân không biết vấp phải cái gì mà lại hơi lảo đảo, quỳ một gối trước mặt Phạm Lam.
"Phạm..."
"Phạm Lam cô không sao chứ? Quần áo của cô đâu?!" Ly Trạch nhảy xuống khỏi bả vai Dung Mộc, nhưng còn chưa nhào vào trong lòng Phạm Lam thì đã bị Dung Mộc túm cổ quăng sang một bên.
"Ly Trạch, trông chừng đám giáo chúng kia."
Ly Trạch chép miệng nhe răng xông về phía giáo chúng, đám người trong giáo chúng hét lên rồi chạy tán loạn.
Phạm Lam sững sờ nhìn Dung Mộc, chỉ mới không gặp anh ta một thời gian ngắn thế nhưng cô lại cảm thấy như đã qua rất lâu.
Hốc mắt Dung Mộc đỏ bừng, giống bảy ngày bảy đêm không ngủ, anh ta hình như muốn nói chuyện, thế nhưng há miệng ra lại không biết nói gì.
Trái tim Phạm Lam giống như bị kim đâm, hơi nhói lên một cái, cô cười cười.
"Tôi không sao, chỉ là thủ phù nợ phí nên ngừng hoạt động."
Dung Mộc mím chặt môi, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào giữa xương quai xanh của Phạm Lam ... nơi đó, vốn là vị trí của Lang Thanh.
Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng Phạm Lam lại cảm giác được đầu ngón tay anh ta cực kỳ lạnh lẽo giống hệt như một khối băng, hơn nữa còn hơi phát run.
"Tôi không sao, thật sự đó." Phạm Lam cầm cổ tay anh ta, nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Dung Mộc hơi lóe lên, anh ta trở tay cầm cổ tay Phạm Lam, kéo mạnh cô vào trong ngực.
Hơi thở như sương mai tràn vào khoang mũi Phạm Lam, cô nghe được tiếng tim đập của Dung Mộc, từng nhịp từng nhịp rất nhanh rất gấp gáp, nhưng thần kỳ thay khi cô nghe được thanh âm này, thì cơ bắp căng thẳng toàn thân cô như được thả lỏng, sau đó cô mềm nhũn rụt vào trong ngực Dung Mộc.
Lời nguyền chữa bệnh lạnh lẽo bao trùm toàn thân cô, nhất là chân cô, có thêm ba tầng trị bùa, da, móng tay đang dần khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy, Dung Mộc nhẹ nhàng ôm cô lên, cẩn thận đặt ở trên Tường Vân, lại túm lấy vài đám Tường Vân, vây cô ở ngay chính giữa ... Phạm Lam có cảm giác như mình bị ấn vào một khối bông gòn.
"Cái đó..." Phạm Lam chỉ vào Đào Khôi trên mặt đất.
Dung Mộc khẽ nhíu mày, túm lấy đai lưng Đào Khôi quăng anh ta đến đuôi mây, cách Phạm Lam ít nhất hai thước.
"Nguy hiểm, cách xa hắn ra một chút." Anh ta thì thầm.
(Chậc, nguy hiểm với anh thì có, haha)
"Chờ một chút, anh và vị thần chủ kia là..." Tường Vân cưỡi phong bay lên, nửa câu nói sau của Phạm Lam bị cuốn vào trong gió.
Mặt đất càng ngày càng xa, Phạm Lam nhìn thấy Ly Trạch giống như một người chăn cừu dũng mãnh, lùa tất cả giáo chúng thành một đàn. Cô nhìn thấy kết giới thứ nguyên vỡ vụn biến mất toàn bộ, thì ra bọn họ đúng là ở trên bầu trời Ma Đô, xuyên thấu qua kết giới hình cầu khổng lồ có thể nhìn thấy tháp Đông Phương Minh Châu và sông Hoàng Phố phồn hoa bận rộn.
Kế Ngỗi điên cuồng múa Dung đao, ngọn lửa hóa thành từng con rồng lửa, ngang ngược va chạm trong kết giới, ánh lửa lẻ tẻ bổ vào kết giới làm tạo ra từng hồi sấm chớp màu đỏ thẫm. Đứng một loạt công kích sắc bén như thế nhưng vị thần chủ kia lại không chút hoang mang, ngẫu nhiên gọi ra một hai dòng xoáy nước đến, chỉ thủ không công, nhìn giống như hoàn toàn rơi vào thế hạ phong và đang dần bị bức đến bên bờ kết giới.
Dung Mộc không gia nhập chiến đấu, anh ta đừng lơ lửng ở trung tâm kết giới, hai tay đút ống tay áo nhắm chặt hai mắt, quanh người tỏa ra từng vòng thần quang màu băng lam sắc, nhìn giống như một cái WIFI đang phát ra tín hiệu.
"Lão Mộc đang làm gì vậy?" Phía sau có giọng nói vang lên.
Phạm Lam giật mình, quay đầu lại nhìn thì Cơ Đan từ trong đám mây bên cạnh thò đầu ra, vẫy vẫy tay với cô.
Phạm Lam sớm nên đoán được Tường Vân thoải mái mềm mại như vậy đương nhiên đến từ sự tài trợ đầy hữu nghị của Cơ Đan rồi.
"Anh có biết thần chủ kia không?" Phạm Lam hỏi.
"Ai?" Cái người đánh nhau với Lão Kế sao?"Cơ Đan híp mắt: "Có lẽ là một con Yểm..."
Phạm Lam: "Cái gì?!"
"Chờ một chút, để tôi nhìn lại xem." Cơ Đan ném Thiên Nhãn chú lên người mình: "Không đúng, không phải Yểm, trên người anh ta là thứ gì vậy? Đại thừa thần quang sao?!"
"Đó là thần quang của Dung Mộc, anh ta cướp từ trong Lang Thanh của tôi." Phạm Lam nói: "Anh thật sự không biết anh ta là ai sao?"
"Điều này không khoa học, anh ta làm sao có thể hấp thu thần quang của Thần tộc được, còn là đại thừa thần quang nữa, cái này..."
Cơ Đan nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam nhìn thấy biểu cảm của anh ta đã lập tức hiểu ra rằng bọn họ đang cùng nghĩ đến một chuyện.
"Sùng Mai và Ẩn Đồng?" Cơ Đan hét lớn.
Phạm Lam không nói gì, bản thân cô cũng không quá xác định, nhưng thần chủ này luôn khiến cô liên tưởng đến Sùng Mai ... xác thực mà nói, là Yểm sau khi Sùng Mại biến thân... nếu như con Yểm kia có thể hấp thu năng lượng của pháp chú Thần tộc thì tên thần chủ này có thể hấp thu thần quang thần tộc cũng không phải là không có khả năng... chẳng lẽ, tên thần chủ này là phiên bản tiến hóa của Yểm sao?
Nếu thực sự là như thế thì theo nguyên lý lần trước thì anh ta rất có thể lại lợi dụng BUG của Càn Khôn Tam Tài đại trận!
Dung Mộc nhất định là đang tìm BUG của lần này!
Phạm Lam ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn lại, tỉ mỉ quét qua bầu trời.
Thế nhưng không biết có phải là cô ngâm mình trong quả trứng kia quá lâu hay là vì nguyên nhân gì, tầm nhìn của thần phú Thiên Nhãn của cô bây giờ đột nhiên trở nên ngắn lại, ngay cả kết giới trong mắt cô cũng bắt đầu như ẩn như hiện, chứ đừng nói đến thông qua kết giới nhìn thấy Càn Khôn Tam Tài đại trận.
"Cơ Đan, cho tôi mượn 2000 hộc pháp lực." Phạm Lam hét lớn.
Cơ Đan: "Lại nữa là? Tôi không phải là ngân hàng của khu Thanh Long mấy người đâu nhé."
"Nhanh!"
"Tôi đây đúng là mắc nợ cái đơn vị của mấy người mà..."
Điện thoại di động của Phạm Lam vang lên một tiếng. [Nhận được chuyển khoản pháp lực từ Cơ Đan: 2000 hộc]
Phạm Lam hít sâu một hơi: "Thiên Nhãn Chú...Khai!"
Cơ Đan: "Này, cô đang làm gì vậy?"
Một tầng Thiên Nhãn Chú, Phạm Lam thấy rõ đường nét kết giới.
Tốt lắm.
"Thiên Nhãn Chú...Khai! Thiên Nhãn Chú...Khai! Thiên Nhãn Chú...Khai!"
Bốn tầng Thiên Nhãn Chú khởi động, da đầu của cô ông lên một tiếng, giống như nổ tung.
"Cô điên rồi!" Cơ Đan túm lấy cánh tay Phạm Lam: "Bốn tầng pháp chú chỉ có thượng thần mới có thể thi triển, sức mạnh tinh thần của cô căn bản không chịu nổi."
"Ầm ĩ chết được." Phạm Lam giãy thoát khỏi tay Cơ Đan, nín thở chăm chú nhìn bầu trời.
Đầu cô càng lúc càng đau, loại thần kinh đau đớn này lan đến toàn thân, giống như một cây kim thép chui vào mỗi mao mạch của cô, đau đến nỗi cơ bắp toàn thân cô đều co rụt lại. Nhưng tầm mắt của cô lại rõ ràng trước nay chưa từng có.
Ánh mắt của cô xuyên qua kết giới, xuyên qua từng biển mây, thấu qua kết giới bảy tầng của Thiên Đình, đến Càn Khôn Tam Tài đại trận pháp đàn, cô nhìn thấy ánh sáng màu vàng li ti đan xen với nhau trong đại trận, ánh sáng như nước lưu động trong lưới trận, giống như mạch máu lưu động trong mao mạch của con người.
Không đủ, cô không thể nhìn thấy rõ.
Tầm mắt cô tiếp tục tăng lên, xuyên qua bầu khí quyển đi vào không gian, cô nhìn thấy trái đất màu xanh biếc giống một viên sapphire lơ lửng trong vũ trụ tối đen.
Đại trận tản ra ánh sáng vàng ôn nhu, bao bọc tinh lấy cầu màu lam nho nhỏ, mơ hồ, Phạm Lam nhìn thấy từng đợt hào quang màu băng lam tản ra từ một điểm nào đó trên Địa Cầu, nhẹ nhàng khuấy động đại trận. Lưới trận vui vẻ run rẩy và hình thành cộng hưởng với ánh sáng màu lam.
Là thần quang của Dung Mộc.
Trái tim gấp gáp của Phạm Lam dần dần bình tĩnh, cô lẳng lặng nghe thanh âm cộng hưởng của đại trận... giống ánh mặt trời hòa tan trong sương sớm, giống ánh trăng chảy vào tầng mây, giống như tiếng hít thở nhẹ nhàng của Dung Mộc.
Trái tim Phạm Lam càng ngày càng tĩnh lặng, cô đã không cảm giác được đau đớn nữa, dường như cô đã dung nhập vào toàn bộ vũ trụ, cô nhìn thấy lưới đại trận màu vàng hiện một điểm thiếu sót mờ nhạt, rõ ràng hơn trong cộng hưởng là các đốm sáng màu tím.
Một tấm bản đồ lưới màu đen dần dần hiện lên, giống như miêu tả đường nét trùng hợp với ánh sáng màu vàng của đại trận, trên bản đồ lóe ra cụm khí màu đen, giống như một cơn lốc thu nhỏ mấy ngàn lần gần như hợp lại với điểm tím đó.
Tìm thấy rồi!
Phạm Lam nhìn chằm chằm vòng xoáy hắc khí kịch liệt kia, tầm mắt của cô nhìn về phía điểm đó rồi nhanh chóng di chuyển xuống, xuyên qua bầu khí quyển rơi vào lưới trận.
Nơi đó ánh sáng bị chặt đứt một đoạn nhỏ, ở giữa tràn ra ánh sáng vàng, một tia sáng tím quấn lấy dòng chảy ánh sáng rơi xuống, ánh mắt Phạm Lam theo dòng chảy ánh sáng xuyên qua pháp đàn, t kết giới hiên đình, biển mây vọt tới kết giới của bọn họ. Vô số ánh sáng tím li ti rơi xuống, giống như mưa phùn ngày xuân miên man thấm vào kết giới, sau đó bị thần chủ chậm rãi hấp thu. Phạm Lam nhìn thấy trên ngực anh có một đám thần quang màu xanh băng ... là màu sắc của Lang Thanh ...Những dòng ánh sáng bị hấp thu tràn vào Lang Thanh, ánh sáng quanh người thần chủ biến thành màu trắng trong suốt thuần khiết.
Một giây sau, vô số mảnh vỡ xuất hiện, sóng nước sông Hoàng Phố, tiếng rít của còi tàu, đường phố bận rộn, đám đông nhộn nhịp, nhà máy bỏ hoang, khói của lư hương Tam Đàn.
Phạm Lam mở to hai mắt, phun ra một ngụm máu.
"Mẹ ơi, lão Mộc Lão Kế!!" Cơ Đan hét lớn.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Dung Mộc xuất hiện trước mắt Phạm Lam.
"Cô đang làm gì thế hả?!" Dung Mộc quát khẽ.
"Tôi thấy..." Phạm Lam lau máu trên miệng: "BUG của đại trận. Là nguồn năng lượng của Thần Chủ..."
Sắc mặt Dung Mộc lạnh đến dọa người, răng hàm sau của anh ta kêu cạch một tiếng, gần như là nói qua kẽ răng: "Cô muốn hồn quy đại địa sao hả?"
"Tôi thấy vị trí của những BUG đó..." Phạm Lam gõ cái ót đang đau đớn: "Tôi cần bản đồ..."
Đột nhiên, một bàn tay che sau gáy cô, đè đầu cô qua, Phạm Lam cảm thấy trán cô dán vào một khối băng.
Thần Quang màu băng lam như nước bao phủ hai mắt cô, mang đến cảm giác bạc hà lạnh lẽo. Trước mắt Phạm Lam trở nên mơ hồ, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chóp mũi, cô ngửi thấy được hô hấp của Dung Mộc, nóng rực lại dồn dập và nhiệt độ cơ thể siêu thấp của anh hình thành hai thái cực.
Khoảng vài giây sau hay hàng trăm năm trôi qua, trán của anh ta rời đi.
Thân thể Phạm Lam nhoáng lên một cái, mềm nhũn nằm vào trong Tường Vân.
Dung Mộc giơ tay lên, từ trán rút ra một sợi tơ mỏng vẽ một lá bùa màu vàng giữa không trung sau đó trở bàn tay vỗ một cái.
Chữ viết trên bùa chú sáng ngời, biểu hiện "Thiên Lý Truyền Tức Chú" – đột nhiên hóa thành hàng vạn bùa chú nhỏ, hóa thành vô số ánh sáng bay về phía trời đất rộng lớn.
"Ánh sáng trên người thần chủ biến thành màu trắng..." Phạm Lam nói.
Cô còn chưa dứt lời thì đã thấy Dung Đao của Kế Ngỗi bên kia kịch chiến đột nhiên ném ra ngoài, ánh lửa phụt lên một tiếng rồi dập tắt, thân hình Kế Ngỗi nhoáng lên rồi bị đẩy lui ra ngoài trăm mét.
Dung Mộc đứng lên, từ xa xa nhìn về phía Thần Chủ.
Thần chủ lơ lửng trên không trung, anh ta khẽ mỉm cười, dường như căn bản không thèm đặt Kế Ngỗi vào mắt, mà nhìn thẳng Dung Mộc.
"Dung Mộc, cậu chơi đủ chưa? Tôi sắp hết kiên nhẫn rồi đó."
[Dung Đao lâm thế!]
[Dung Đao giải phong!]
Ngọn lửa hình đao dài bốn mươi mét lần nữa bổ về phía thần chủ.
Dung Mộc thần sắc đại biến, sau đó giống như một tàn ảnh bay ra ngoài.
"Kế Ngỗi, tránh ra, Cơ Đan, cho tôi mượn năm vạn hộc."
"Lại nữa?!" Cơ Đan miệng thì oán giận nhưng động tác bấm thủ phù lại rất nhanh,
[Gửi 5 vạn hộc pháp lực]
Kế Ngỗi bay ra xa, Dung Đao lần thứ hai bị dập tắt, toàn bộ kết giới chấn động kịch liệt, phát ra tiếng vang ầm ầm.
Vô số giọt nước trong suốt từ bốn phương tám hướng hội tụ vào trong tay Dung Mộc, tạo thành một thanh thủy kiếm trong suốt... là Thương kiếm.
Áo sơ mi của anh ta bay phần phật, Thương kiếm xoay vòng tạo thành cơn lốc hơi nước đáng sợ xông về phía Thần Chủ.
Thần chủ khẽ mỉm cười, anh ta mở rộng bàn tay, lòng bàn tay giống có thêm một khối nam châm, hút hết tất cả công kích của Thương Kiếm vào, đột nhiên, anh ta trở tay vỗ ra một chưởng, hơi nước ngưng tụ trong lòng bàn tay anh ta biến thành một tấm chắn nước đáng sợ, gào thét bổ về phía Dung Mộc.
Dung Mộc không lùi mà tiến, lưỡi Thương kiếm nhanh chóng phóng ra gai nước bén nhọn, giống như vô số đinh nhọn bắn ra xung quanh, có cái đóng đinh ở trên kết giới, tạo thành vết nứt đáng sợ, có cái bắn về phía mặt đất, Ly Trạch nhảy lên giữa không trung, trong miệng phun ra lửa hồ ly thật lớn, miễn cưỡng làm bốc hơi đám gai nước kia, có cái còn bắn về phía Phạm Lam.
"Chết rồi chết rồi chết rồi!" Cơ Đan nắm lấy đầu mây điên cuồng tránh né, ở trên không trung xẹt thành một đường chữ S thanh nhã, miễn cưỡng tránh đi đợt công kích này.
Phạm Lam nằm sấp trên đầu mây, đầu đau như búa bổ, đã vậy cô còn muốn nôn.
"Hắn ta cũng giống như Sùng Mai, có thế lợi hấp thu pháp lực." Ai đó đột nhiên lên tiếng.
Phạm Lam và Cơ Đan: "Wow!"
Kế Ngỗi không biết từ lúc nào đã quay trở lại, đầu mặt ướt sũng, nhìn rất là chật vật.
"Anh làm gì ở đây?!" Cơ Đan hét lớn: "Còn không đi qua hỗ trợ?"
"Tên kia và Mộc ca đều thuộc thủy hệ, thủy khắc hỏa, tôi hết cách rồi." Kế Ngỗi nói: "Có thể kéo dài lâu như vậy đã là kỳ tích rồi."
"Đừng nhìn tôi, tôi là Mộc hệ, kỳ năng chiến đấu cực kỳ tệ." Cơ Đan nói.
"Không trông cậy vào anh." Kế Ngỗi nói: "Phạm Lam, cô thuộc thổ hệ, thổ khắc thủy."
"Đùa cái gì thế." Phạm Lam nói: "Tôi đi lên làm bia đỡ đạn à."
Kế Ngỗi: "Pháp chú không được phép thành tinh của cô đâu?"
"Lúc trước dùng rồi, chả có ích gì."
"Con lợn của cô đâu?"
"......"
Chúng ta có thể đừng đề cập đến vấn đề này không?!
Phạm Lam: "Lần này không giống với Sùng Mai, tôi cảm giác được thần chủ này..."
Phạm Lam không biết nói như thế nào, dù sao suy đoán của cô đều là dựa trên giấc mộng không đáng tin cậy đó, hoàn toàn không có chứng cứ xác thực.
"Ấy ấy ấy, các người có cảm thấy không thích hợp lắm không?" Cơ Đan nói: "Phương thức chiến đấu của Lão Mộc và tên kia hình như rất giống nhau á."
"Ngươi nói nhảm..." Kế Ngỗi mới nói nửa câu thì không thể nói tiếp được nữa.
Đúng vậy, cho dù là khả năng chiến đấu vụng về như Phạm Lam cũng có thể nhìn ra.
Hình thức chiến đấu của Dung Mộc và Thần Chủ đều rất quái dị, thay vì nói là chiến đấu, không bằng nói càng giống như là đang so tài hay luận bàn thì đúng hơn, hai người bọn họ hình như đều rất quen thuộc với cách công kích và phòng thủ của đối phương, mỗi một chiêu đều đánh rất vừa vặn, rất có cảm giác tiết tấu, hơi nước ở bốn phía bọn họ vờn quanh rồi tản ra, Thương kiếm và thủy độn giao kích phát ra từng hạt nước trong suốt, theo từng đợt tấn công một đen một trắng của bọn họ, thế mà lại có một cảm giác như đang thưởng thức rất vui vẻ.
Phạm Lam chịu đựng đau nhức mở to hai mắt, cô nhìn thấy rõ biểu cảm của hai người kia.
Khóe miệng thần chủ hàm chứa ý cười như có như không, ánh mắt rất giống với lúc trước nhìn cô thấy, hoài niệm và từ ái ... hiện tại Phạm Lam hiểu được, anh ta lúc ấy không phải đang nhìn cô mà là đang nhìn Lang Thanh, hoặc là nói xuyên thấu qua Lang Thanh để nhìn Dung Mộc.
Hốc mắt Dung Mộc càng ngày càng đỏ, thần sắc lại càng ngày càng lạnh, khí tức hiện tại của anh ta và Dung Mộc lạnh lùng vạn năm trước gần như trùng nhau, càng ngày càng trở nên lạnh lùng tàn khốc.
Đột nhiên, thần chủ phất tay áo, một tấm nước thật dày từ trên trời giáng xuống, ngăn cách anh ta với Dung Mộc.
Anh ta lui ra phía sau màn nước, Dung Mộc cũng không đuổi theo, hai người cách màn nước từ xa nhìn nhau.
"Dung Mộc, như vậy mới đúng là cậu." Thần chủ nói: "Mỗi ngày treo nụ cười ngây ngô đó, thật sự là làm cho người ta thấy buồn cười muốn chết."
Dung Mộc lạnh lùng nhìn thần chủ, Thương kiếm của anh ta đã trở nên rất ngắn, chỉ dài còn một mét.
Thần chủ: "Thương kiếm không giết được tôi."
Dung Mộc: "Anh sớm đã hồn quy đại địa rồi, anh bây giờ chỉ là một luồng oán khí mà thôi."
Chủ thần mỉm cười nói: "Phải không?"
Nụ cười của anh rất vui vẻ, giống như một đứa trẻ đã đạt được điều mình muốn, đầu Phạm Lam trở nên đau nhức, cô đột nhiên cảm thấy một trận tim đập nhanh kịch liệt, gần như là không thể hô hấp.
Không đúng!
Khẳng định có chỗ nào đó không đúng!
Trên không trung truyền đến tiếng sấm chớp rầm trời, tia chớp bổ biển mây ra, mây đen cuồn cuộn ùa đến, vây kín toàn bộ kết giới, có rất nhiều bóng người đứng trên mây, Phạm Lam nhìn thấy Dương Tiễn mặc ngân giáp cầm Tam Tiêm Đao, Na Tra chân đạp phong hỏa luân thân khoác áo Hỗn Thiên Trụ, còn có vô số Hắc Giáp Thiên Binh đứng ở phía sau bọn họ ... Thiên Binh áp cảnh, uy áp dọa người.
"Dung Mộc, sơ hở của Càn Khôn Tam Tài đại trận đã sửa chữa xong." Thanh âm của Dương Tiễn vang vọng khắp đất trời: "Thiên Duyên thánh giáo rải rác ở Tam Giới giáo chúng đều đã truy nã về quy án."
"Tên thủ lĩnh tà giáo bên trong kia, có bản lĩnh thì đi ra đánh với ta!" Na Tra lấy thương Hồng Anh ra.
"Đợt này ổn rồi!" Cơ Đan chấn động hô to.
"Số kiếp của anh đã tận." Dung Mộc nhẹ giọng nói.
Thần chủ nghiêng đầu, nhìn bàn tay mình.
Ánh sáng không ngừng chảy vào thân thể anh ta đã biến mất, ánh sáng trắng trong cơ thể cũng trở nên tán loạn, để lại khí tím đục ngầu, khí tím tản r, chỉ còn lại một khối thần quang màu băng lam yếu ớt ở ngực anh ta, giống như một ngọn lửa có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Đường nét của anh ta bắt đầu trở nên mơ hồ, lắc lư kịch liệt, sau đó đột nhiên một người thoát khỏi anh ta, rơi thẳng xuống đất, Ly Trạch nhảy lên cắn lấy cổ áo người nọ để cho anh ta bình an rơi xuống. Là Thiện Văn Thành.
Thần chủ bây giờ chỉ còn lại một đường nét bán trong suốt, trạng thái rất giống hồn thể, chỉ là có màu màu tím.
"Đã 30.000 năm rồi, tôi vẫn rất vui khi được gặp lại cậu."Chủ thần nói: "Cậu có nhớ lần trước tôi nói gì với cậu không?" "
Dung Mộc không nói gì, chỉ chậm rãi nhấc Thương kiếm trong tay lên.
"Thế gian này, chỉ có oán hận mới có thể kéo dài vạn năm."
Dung Mộc di chuyển đến đến trước người anh ta, hung hăng đầm Thương Kiếm vào ngực anh ta, đường nét của anh ta rung lắc rồi tỏa ra từng đốm sáng.
"Cho nên, cho dù là trải qua vạn năm, mười vạn năm hay là ngàn vạn năm, tôi đều sẽ trở về, trở về tìm cậu... Dung Mộc..."
Anh ta hóa thành điểm sáng, bị gió thổi nát giống như cánh bướm, tản ra trên không trung rồi quy về tịch diệt.
Dung Mộc rũ cánh tay xuống, Thương kiếm trong tay dung thành hơi nước, mặt mày anh ta cúi thấp, lông mi khẽ run rẩy.
Rõ ràng cách xa như vậy, Phạm Lam lại nghe được giọng nói của anh ta.
Anh ta nói: "Anh sai rồi, Dung Lăng."
3.1.2022
Em lười sửa chính tả tóa, ai đọc thấy sai thì inbox em sửa với nha....hic