Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 85: Người Thần không thể thông hôn
***
Phạm Lam ngồi trên băng ghế nhỏ chảy mồ hôi lạnh.
Dung Mộc, Kế Ngỗi mặc quần áo đàng hoàng và Ly Trạch đứng thẳng phía sau cô, bố Phạm và mẹ Phạm ngồi trên sô pha, sắc mặt đen xì, hai đôi mắt bắn ra từng đợt mũi tên lạnh lẽo giống như muốn chọc mấy cái lỗ ở trên mặt Phạm Lam vậy.
Mẹ Phạm: "Phạm Lam!"
Phạm Lam: "Có!"
"Chị có 30 giây..."
"Nhà con thuê tăng giá, nhà Dung Mộc vừa vặn có phòng trống, con ở tầng ba bọn họ ở tầng hai, chúng con là quan hệ đồng nghiệp và sống chung, tình huống sáng nay hoàn toàn là ngoài ý muốn, không báo cáo với hai người là sơ suất của con!" Phạm Lam nói xong một hơi, thiếu chút nữa thì nghẹn chết.
Ly Trạch chậc chậc hai tiếng.
Ánh mắt mẹ Phạm bắn về phía Ly Trạch: "Đứa trẻ này là sao?"
"Em trai anh ấy." Ly Trạch chỉ Kế Ngỗi: "Em họ"
Da mặt Kế Ngỗi hơi co rút.
Bố Phạm: "Tiểu Kế vừa rồi là..."
Vẻ mặt Kế Ngỗi không chút thay đổi: "Ngoài ý muốn."
Mẹ Phạm: "Lãnh đạo Tiểu Dung là..."
Dung Mộc: "Làm, làm bữa sáng..."
"Lời Phạm Lam vừa nói là thật sao?" Mẹ Phạm căng mặt hỏi.
Dung Mộc, Kế Ngỗi cộng thêm Ly Trạch mạnh mẽ gật đầu.
Mẹ Phạm và bố Phạm liếc nhau.
Phạm Lam quay đầu liều mạng nháy mắt với Dung Mộc.
Bình thường anh không phải là người giả ngu giỏi nhất sao, nhanh lên, tổ chức cần anh!
Cũng không biết Dung Mộc có phải thật sự hiểu rõ ánh mắt của Phạm Lam hay không, nở nụ cười vô địch: "Bác trai bác gái ở lại ăn bữa cơm nhé?"
Bố Phạm và Mẹ Phạm rõ ràng cảm thấy hơi hoảng hốt, phản xạ có điều kiện mỉm cười với Dung Mộc, và vô cùng thần kỳ là không khí giương cung bạt kiếm kia không hiểu sao lại biến mất.
"Khụ, cũng tốt." Mẹ Phạm nở nụ cười từ mẫu: "Nếm thử tay nghề của cậu."
Một phút sau.
"Chúng tôi ăn sáng rồi." Bố Phạm nói.
"Không đói." Mẹ Phạm nói.
Bữa sáng trên bàn là bánh sandwich và trứng tráng, bánh sandwich bị nhão, trứng tráng đen xì, tỏa ra một hương vị địa ngục.
Nụ cười của Dung Mộc hơi cứng ngắc.
"Đợi chút." Kế Ngỗi sải bước đi vào phòng bếp, rầm rầm vài phút rồi bước ra, đặt hai bát mì thịt bò "rau xanh mì trắng" trước mặt nhị lão.
Mẹ Phạm khiếp sợ, bố Phạm vui vẻ, Phạm Lam thả lỏng, Dung Mộc ảm đạm.
*
"Con vừa nói nhà này cho thuê bao nhiêu cơ?" Bố Phạm hỏi.
"Một tháng một ngàn." Phạm Lam nói.
Bố Phạm tấm tắc khen ngợi: "Thoải mái."
Mẹ Phạm căng mặt nhìn cả tầng lầu một lần, một ngóc ngách cũng không buông tha, đặc biệt chú ý đến cửa mật mã ở đầu cầu thang.
"Đây là khóa gì?"
Phạm Lam: "Khóa võng mạc."
"Có an toàn không?"
"Có thể so với kho bạc cấp quốc gia."
Mặt Mẹ Phạm càng căng thẳng hơn, bà cẩn thận sờ sờ khóa cửa, xách túi da ngồi trên sô pha, vắt chéo chân uống một ngụm trà.
Bố Phạm im lặng như hến, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh.
"Đóng cửa lại." Mẹ Phạm ra lệnh.
Phạm Lam vội đóng cánh cửa mật mã lại, trở về ngồi đoan chính.
Ánh mắt Mẹ Phạm giống như ánh sáng phóng xạ quét Phạm Lam từ trên xuống dưới ba lần, đột nhiên thở một hơi dài thật dài.
"Rồi, xong phim luôn rồi."
Bố Phạm: "Hả?"
Phạm Lam: "Gì cơ ạ?"
"Cái khóa đó chắc chắn như vậy! Vừa nhìn đã biết là hai chàng trai dưới lầu không có bất kỳ suy nghĩ gì với chị rồi!" Mẹ Phạm vỗ bàn.
Bố Phạm: "..."
Phạm Lam: "..."
"Lúc vào cửa mẹ còn ảo tưởng rằng cây sắt Phạm Lam chị cuối cùng cũng chịu nở hoa rồi, có thể vớt vát một người thì hay một người, haizz, mẹ thật sự là nghĩ nhiều rồi."
Bố Phạm: "..."
Phạm Lam: "Mẹ, ý của mẹ là..."
Mẹ Phạm lấy một tờ khăn ăn từ trong túi, nấc lên một tiếng, vành mắt đỏ lên, nước mắt ào ào rơi xuống.
"Hôm qua mẹ mơ thấy bà ngoại chị báo mộng cho mẹ, nói bà ở dưới đó không tốt chút nào, đều là do chị hại cả!"
Phạm Lam: "Hả? Sao có thể, bây giờ con là ..."
"Chị là gì, chị bây giờ chỉ là một đứa độc thân không hơn không kém!" Mẹ Phạm vỗ bàn: "Bất hiếu có ba điều, lớn nhất là không có hậu, chị cũng đã ba mươi mà ngay cả bạn trai cũng không có, chị nhìn xem chị họ Lý Miểu Miểu đi, kết hôn sớm, bây giờ con cũng đã có rồi, còn là cặp song sinh, dì hai chị sắp được ôm cháu trai rồi!"
Phạm Lam nhìn Phạm ba.
Bố Phạm lén lút nói với Phạm Lam: "Ngày hôm qua đi thăm dì Hai con, bị kích thích."
Phạm Lam: "..."
Chẳng trách.
"Ngày giỗ bà ngoại của chị sắp đến rồi, lúc đó đã nói thế nào, con gái lớn như thế rồi, lẽ nào muốn cô độc suốt đời sao..." Mẹ Phạm càng khóc càng hăng.
Phạm Lam: "Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng quá, đơn vị hiện tại của con có rất nhiều thanh niên độc thân tuổi trẻ đầy triển vọng, cơ hội rất nhiều ..."
"Cơ hội gì, cơ hội dưới lầu hai tốt như thế chị còn không nắm chắc được, những cơ hội lộn xộn khác có ích lợi gì!" Mẹ Phạm quẹt nước mắt, nói tiếp: "Mẹ còn không biết chị sao, không phải ở nhà ngủ là ngủ ở đơn vị, trông vào chị tự đi tìm bạn trai thì chỉ có nằm mơ! Mẹ nói cho chị biết, kiên quyết không được, khẳng định không được, tuyệt đối không được!"
Phạm Lam từ bỏ: "Mẹ nói thẳng đi, mẹ có yêu cầu gì?"
Mẹ Phạm bỗng chốc lấy lại tinh thần, rút một quyển album từ trong túi xách mở ra, gọi Phạm Lam đến ngồi bên cạnh.
"Hai người dưới lầu kia quá cao, phỏng chừng cô cũng không với tay tới được, chúng ta vẫn nên đi trên đường bằng thôi, an toàn. Chị nhìn mấy người này, đều là người thành thật, có thích ai... không, chúng ta đi gặp mặt đã, bây giờ sẽ sắp xếp lịch trình luôn."
Phạm Lam lau mồ hôi nhìn bố Phạm. Bố Phạm giả chết.
Trong album đều là ảnh chụp những người đàn ông tinh anh, người nào người nấy đều mặc âu phục giày da, thoạt nhìn thật đúng là rất ngon lành, chỉ là ...
Phạm Lam âm thầm thở dài, khép album ảnh lại.
Ánh mắt Mẹ Phạm lập tức dựng thẳng lên: "Thế nào?!"
"Con phải cẩn thận nghiên cứu nghiên cứu, sau đó sẽ sắp xếp thứ tự, an bài thời gian lần lượt gặp mặt." Phạm Lam nói.
Mẹ Phạm vui vẻ.
"Cộp!" Một tiếng động lạ phát ra từ sân thượng, như thể một cái gì đó vừa rơi ra khỏi mái nhà.
Bố Phạm đứng dậy nhìn, Phạm Lam thấy ba cái đuôi màu đỏ rực trên nóc nhà.
"Hình như là một con mèo." Ba Phạm trở về nói.
Phạm Lam: "..."
"Cứ quyết định như vậy đi, mau chóng trả lời cho mẹ." Mẹ Phạm đứng dậy: "Con đi hỏi tiểu Kế bát mỳ vừa rồi nấu sao thế, ngon quá trời."
"Tôi xuống xem phòng dưới tầng một lát, xinh ghê." Bố Phạm cũng đi theo.
Phạm Lam ngồi trên sô pha, nhìn album xem mắt trong tay cười khổ.
Chuyện này phải làm sao đây?
Cô đường đường là một thần tộc, có thể kết hôn với con người không?
Không, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, nếu bà Thổ Địa đi xem mắt với người khác, truyền ra ngoài có phải sẽ bị cười chết hay không.
Cô thậm chí đã tưởng tượng ra vẻ mặt cười điên khùng của Bạch Huyên và Cơ Đan trước mắt rồi.
Hai tay Phạm Lam đè huyệt thái dương, thở dài thật dài.
Đột nhiên, có một đôi chân xuất hiện trước mắt cô.
Vớ trắng, dép nhựa màu hồng.
"Á!" Phạm Lam sợ tới mức ngửa người ra sau: "Dung Mộc, anh làm gì thế?!"
Dung Mộc đứng ở trước mặt Phạm Lam, hai tay cắm ở trong ống tay áo, đôi mắt đen không thấy đáy giống như đáy biển.
Khoảnh khắc này, Phạm Lam giống như nhìn thấy Dung Mộc vạn năm trước... không đúng, Dung Mộc trước mắt so với vị thần lạnh lùng tôn quý kia, hình như còn có thêm một chút thứ khác, là... tức giận?
Phạm Lam có hơi không xác định, cô chưa từng thấy Dung Mộc tức giận.
Cho dù là lúc anh phong ấn Dung Lăng, trên người anh cũng chỉ có sự cô độc và bi thương, không phải tức giận.
Dung Mộc của bây giờ nhìn có hơi đáng sợ, Phạm Lam nuốt nước miếng, cơ bắp toàn thân trở nên căng thẳng.
Đồng tử Dung Mộc chậm rãi chuyển động, sau đó đặt ở trên album xem mắt.
Anh ta cắn mạnh hàm sau.
"Thần tộc và nhân tộc không thể thông hôn."
Phạm Lam: "Hả?"
"Vi phạm pháp luật bảo hộ nhân tộc cơ bản của Tam Giới."
"Hả, còn có luật này sao?!"
"Có!"
Nói xong anh đi ra ban công, vù một cái không thấy đâu nữa.
Không phải chứ!
Phạm Lam mở luật bảo vệ nhân tộc cơ bản, lướt từ đầu đến cuối một lượt, không thấy điều luật mà Dung Mộc nói, thế nhưng lại thấy mấy tin bát quái ở trong Thần Tín Thiên Đình.
[Thần tộc cơ sở và nhân tộc kết hôn rốt cuộc khó khăn đến mức nào?]
[Nhìn vào lịch sử hôn nhân Tam Giới 500 năm, bi kịch của sự kết hợp giữa thần tộc và nhân tộc]
[Nghị sĩ trung ương Tam Giới đề nghị, Thần tộc nếu thành hôn với nhân tộc, sẽ khấu trừ bổng lộc 500 năm]
Phạm Lam: "..."
Mẹ nó?!
*
Bố Phạm, mẹ Phạm mới ở lại một đêm đã vội vã trở về nhà, và... để lại một đống di chứng.
Từ sau khi họ rời đi, ánh mắt Ly Trạch nhìn Phạm Lam cũng không đúng lắm, lúc nào cũng lộ ra mùi vị "bùn nhão không trát được tường".
Kế Ngỗi dường như không có gì thay đổi, nhưng không biết vì sao số lần nấu cơm càng ngày càng ít. Kỳ lạ nhất phải nói đến Dung Mộc, anh ta đột nhiên bắt đầu học nấu ăn.
Không thể không nói, ngộ tính của lão thần già tám vạn tuổi trong chuyện nấu cơm thật đúng là... cực kỳ đáng sợ!
Cho dù là rau tươi của nhân giới hay là đặc sản của Thiên Sơn mạch, chỉ cần ở trong tay Dung Mộc thì toàn bộ biến thành món ăn địa ngục. Hơn nữa còn là món ăn địa ngục cấp cao nhất. Ăn một miếng hồn phi phách tán, ăn hai miếng mất hết ánh sáng, ăn ba ngụm hồn quy đại địa.
Ly Trạch kêu khổ không ngừng, trực tiếp biến thành hình hồ ly chuyển sang ăn thức ăn cho chó.
Kế Ngỗi càng ác hơn, lúc giao đồ ăn thuận tiện giải quyết luôn ba bữa.
Thảm nhất là Phạm Lam, cũng không biết vì cái gì mà Dung Mộc hết lần này tới lần khác nhìn chằm chằm cô không buông, lúc ăn sáng nhìn chằm chằm cô ăn, lúc cơm chiều nhìn chằm chằm cô ăn, đáng sợ nhất là khó khăn lắm mới đến ngày làm việc, Phạm Lam vốn định lẻn ra ngoài kéo ghế thì Dung Mộc lại mang cơm hộp đến cho cô.
Phạm Lam: "Xã công đại nhân, tôi có hơi đầy bụng, trưa nay không ăn đâu."
Dung Mộc mang ghế ngồi đối diện Phạm Lam, giúp cô bày đũa.
"Nếm thử đi, Dung mỗ hôm nay nấu món mới."
Món mới cái rắm á!
Phạm Lam nhìn chằm chằm vật thể dinh dính màu xanh lá cây trong hộp cơm, trước mắt trở nên tối đen.
Món ngày qua đen xì, ngày trước thì xanh lè, ngày kia thì không rõ cái dạng gì, có gì khác nhau chứ?!
Phạm Lam: "Tôi giảm cân..."
Nửa câu sau Phạm Lam còn chưa nói ra thì...
Dung Mộc dùng ánh mắt đang trông mong nhìn cô, trong con ngươi lộ ra vẻ thâm tình khát vọng.
Một giây, hai giây, ba giây, Phạm Lam bại trận.
Cô khó khăn giơ đũa lên, khó khăn gắp một miếng, khó khăn nhét vào miệng.
"Thế nào?" Dung Mộc hỏi.
"Có tiến bộ." Phạm Lam nước mắt lưng tròng: "Tiến bộ rất nhiều."
"Thật sao?"
"Ừ!"
Dung Mộc mỉm cười, khoảnh khắc này, Phạm Lam cảm thấy hy sinh của mình rất đáng.
"Xã công đại nhân, Thành Hoàng thuộc gửi thông báo, thần Thổ Địa khu Bạch Hổ mới là Kỳ Lương... "Giáp Dịch cầm văn kiện đi vào, vừa nhìn cơm trên bàn đã quay đầu bỏ đi: "Tôi còn có việc quan trọng..."
"Giáp Dịch." Dung Mộc nói: "Đến đây, cùng nếm thử."
Giáp Dịch cứng đờ người tại chỗ.
"Thật sự rất ngon đó ~ nhập cổ phiếu không lỗ đâu~" Phạm Lam vẫy tay.
Giáp Dịch quay đầu, lông mày, mắt mũi đều nhíu lại, anh ta dịch ngườitới, cực kỳ cẩn thận dùng đầu đũa dính một chút, lè lưỡi liếm liếm.
Dung Mộc: "Như thế nào?"
Giáp Dịch: "Hương vị nồng đậm làm bùng nổ vị giác hệt đạn pháo, hương vị tươi ngon thấm vào lòng người len lỏi giữa môi và răng, ít một phần thì quá nhạt, nhiều hơn một phần thì quá đậm, dùng một câu thơ hình dung là, trang điểm nhạt đậm luôn thích hợp, âm u hoa liễu lại một thôn, thật sự là quá tuyệt vời!"
Phạm Lam: "..."
Mắt Dung Mộc sáng ngồi: "Dung mỗ gọi những người khác cùng đến nếm thử."
Nói xong cực kỳ phấn khỏi xông ra khỏi văn phòng.
Phạm Lam giơ ngón tay cái lên: "Bội phục!"
"Còn ngây ra đó làm gì, nhanh dọn đi!" Giáp Dịch đổ mớ bột nhão trong hộp cơm vào túi nilon, bỏ tay vào miệng huýt sáo một cái, Ly Trạch đang ngủ trưa thì giật mình xù đuôi lên, một giây sau chỉ thấy Đinh Tứ nhảy lên bệ cửa sổ, xách theo túi nilon vèo một cái đã không thấy đâu, động tác kia, phối hợp kia, sự ăn ý kia, quả thực là quá mức thành thạo.
Phạm Lam vỗ tay: "Lợi hại."
"Kỳ quái, vì sao tất cả mọi người đều không có ở đây." Dung Mộc đi vào văn phòng: "Cơm đâu?"
Phạm Lam và Giáp Dịch đồng thanh: "Ăn xong rồi."
Dung Mộc: "Hả?"
Phạm Lam và Giáp Dịch: "Ngon quá mà!"
Dung Mộc vui vẻ ngồi trở lại bàn làm việc, lấy ra một quyển sách nghiên cứu cẩn thận.
Phạm Lam liếc mắt nhìn tên sách, thiếu chút nữa thì té xỉu.
[Thực Trân Lục, Dư Diêu Nhân Ngu Triều (tác giả)]
"Xã công đại nhân sao thế? Tại sao đột nhiên lại quan tâm đến việc nấu ăn?" Giáp Dịch Hỏi.
"Con mẹ nó sao tôi biết được?!" Phạm Lam nói.
Ly Trạch nằm trong ổ hừ một tiếng.
Kế Ngỗi vác thùng đồ ăn đi vào văn phòng: "Tôi vừa mới nhìn thấy Đinh Tứ mang một túi rác đi..."
Phạm Lam và Giáp Dịch: "Suỵt!"
Kế Ngỗi giật mình
Một lát sau đã thấy được hộp cơm rỗng trên bàn Phạm Lam, khóe mắt hơi co rút.
"Kế Ngỗi, anh có biết Dung Mộc vì sao đột nhiên bắt đầu học nấu cơm không?" Phạm Lam nhỏ giọng hỏi.
Khóe mắt Kế Ngỗi co giật với biên độ càng lớn.
Giáp Dịch: "Tôi nghe nói khi nhân tộc đến một độ tuổi nhất định, sẽ bị cái... cái gì đây nè?"
Phạm Lam: "Bệnh Alzheimer?"
"Không phải, là hành vi tính cách một người đột nhiên trở nên khác thường ..."
"Hội chứng mãn kinh?"
"Đúng đúng đúng, các người nói Xã Công đại nhân có phải bởi vì có tuổi rồi, cho nên cũng..."
"Cũng có thể! Mẹ ơi, Kế Ngỗi sao anh lại đánh vào đầu tôi?!"
Sắc mặt Kế Ngỗi thoạt nhìn giống như vừa ăn hai cân cơm mà Dung Mộc nấu, đen đến sáng bóng. Anh ta trừng mắt nhìn Phạm Lam, tròng mắt muốn bốc cháy, Phạm Lam cảm thấy có thể một giây sau anh sẽ triệu Dung Đao ra để biến cô thành miếng thịt nướng.
Phạm Lam yên lặng lui ra phía sau.
Kế Ngỗi ngẩng cao đầu đi trở về vị trí công tác.
Phạm Lam: "..."
Cái quái gì vậy?!
Gần đây cả hai người này bị trúng gió gì thế?
"Ngu xuẩn, thật quá ngu xuẩn, ngu xuẩn quá rồi." Ly Trạch lật chiếc bụng mềm lại nói: "Rõ ràng như vậy cũng nhìn không ra sao?"
Phạm Lam: "Cái gì vậy?"
Kế Ngỗi: "Câm miệng, nếu không từ nay về sau tắm một ngày ba lần."
Ly Trạch: "Tôi xem các người còn có thể ngu xuẩn đến mức nào, hehehehehe."
Tuy rằng biểu cảm vui sướng khi người gặp họa của Ly Trạch vô cùng thiếu đánh, nhưng quả thực đã nhắc nhở Phạm Lam.
Trước tiên phải liên hệ đến nguyên nhân hậu quả, đơn giản phân tích một chút, nguyên nhân hình như là bởi vì bố mẹ cô ghét bỏ bữa sáng của Dung Mộc cho nên Dung Mộc mới bị kích thích?
Không đến mức đó chứ, Dung Mộc đường đường là Thần tộc thuần mạch, lão già tám vạn năm làm sao cái năng lực chịu đựng nhỏ nhoi thế này cũng không có cho được?
Huống chi, cho dù Dung Mộc bị kích thích thì thái độ của Kế Ngỗi lại là vì sao? Ánh mắt nhìn cô chẳng khác gì kẻ thù giai cấp... hay là, một kẻ thù khác.
Chậm đã!
Phạm Lam đột nhiên nghĩ đến một khả năng, trái tim cô đập thình thịch.
Nếu như Kế Ngỗi khác thường là bởi vì ghen, suy luận ngược lại thì nguyên nhân khiến Dung Mộc khác thường như vậy chẳng lẽ là cô...sao?
Phạm Lam nuốt nước miếng lặng lẽ nhìn Dung Mộc.
Dường như thật sự là thần giao cách cảm, Dung Mộc cũng vừa vặn cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô... Kế Ngỗi bên cạnh.
"A Ngỗi, ngày khác tôi làm món "Râu rồng nướng" này cho cậu ăn nhé?"
Kế Ngỗi: "Ừ."
"Muốn ăn hoa Vô Ưu Lạp không?"
"Ừ."
"Muốn ăn thịt Liên Châu không?"
"Ừ."
Dung Mộc hài lòng mỉm cười, tiếp tục nghiên cứu công thức nấu ăn.
Phạm Lam: "..."
Tưởng tượng phong phú không phải là một thói quen tốt, phải thay đổi!
"Bà ơi, ở đây có một món đồ gửi bà nè."Giáp Dịch đưa một phong thư tới.
Phong thư đen như mực, chất giấy rất dày, nắm trong tay thấy nặng trịch, hình như bên trong đựng không ít đồ vật. Chữ trên phong bì có màu đỏ thẫm, chữ trên đó được viết bằng bút lông, nội dung là "Gửi Bà Thổ Địa Phạm Lam khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân Mạnh nhân", sáp niêm phong màu xanh, nhìn tạo hình thì là một loài hoa.
"Ai đưa tới vậy?" Phạm Lam hỏi.
"Đây là con dấu của văn phòng nội vụ địa giới Diêm La điện." Giáp Dịch nói.
(Tình địch đến rồi, haha, Diêm Vương đại nhân, tôi chờ ngài lâu lắm)
Phạm Lam: Mẹ ơi!
Phạm Lam cẩn thận mở phong bì ra.
Trong phong thư có một hộ chiếu nhập cảnh viết tên cô, kèm theo một lá thư, chữ viết trên đó rất đẹp rất có phong cách.
[Bà Phạm Lam: nghe danh đã lâu, ái mộ nhiều ngày, vừa hay có được kỳ nghỉ ngắn, muốn mời bà đến trò chuyện, trong thư có kèm theo giấy tờ thông quan, rất mong gặp mặt, xin đừng từ chối. ]
Ký tên: [Bạch Trạc]
Phạm Lam: "..."
Đây là gì?!
Không đợi cô phục hồi tinh thần lại thì Giáp Dịch đã cất giọng hét to.
"Xã công đại nhân, Trù Thần đại nhân, Diêm La điện hạ ở địa giới viết thư tình cho bà Phạm Lam!"
"Rắc!" Bàn của Kế Ngỗi bị nứt ra.
"Soạt!" Sách nấu ăn của Dung Mộc nát bấy.
12.3.2022