Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 88

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên

Chương 88: Ship hàng thôi nào

***

"Ship hàng?"

Phạm Lam hơi dở khóc dở cười, cô liếc mắt nhìn Kế Ngỗi một cái.

Người anh em, đúng nghề của anh luôn nè.

Nhưng Kế Ngỗi rõ ràng không nghĩ như vậy, mặt anh ta dài ra.

"Đùa cái gì thế."

Nói xong đi ra khỏi cửa.

"Ship một kiện, 20 hộc." Bạch Huyên hét lên.

Bước chân Kế Ngỗi dừng lại, xoay người trở về.

"Đưa tôi một cái bản đồ GPS địa giới phục."

Dung Mộc: "..."

Phạm Lam: "..."

Ly Trạch: "Kế Ngỗi anh có thể sống nguyên tắc chút được không..."

Bạch Huyên cười rạng rỡ: "Lão Mộc anh... quên đi, đưa anh cái này cũng vô dụng, Tiểu Lam Lam, cô có cần tôi in cho một bản không."

Phạm Lam: "... Được rồi."

Bạch Huyên thi triển "Chú sao chép", chỉ thấy một viên cầu trong suốt màu đỏ thẫm bay ra từ màn hình điện thoại của cậu ta, chia làm hai bản rồi lần lượt chui vào điện thoại của Phạm Lam và Kế Ngỗi.

[Đinh, nhận được một bản đồ dân sự điều hướng GPS địa giới (cấp độ bí mật C), bản đồ GPS này chỉ có thể được sử dụng trong khu vực địa giới, có cho phép trình duyệt sử dụng vị trí thời gian thực của bạn không?]

Phạm Lam ấn nút [Chỉ cho phép khi sử dụng trình duyệt].

[Thiết lập thành công, bạn có thể sử dụng trình duyệt này bình thường]

Trong màn hình điện thoại của cô bay ra một cuộn trục, trục đen viền vàng từ từ mở ra, phía trên là một tấm bản đồ bốn hướng, đường xá vô cùng ngay ngắn, đánh dấu tên đường lớn nhỏ và số nhà, vân vân, vô cùng tường tận.


Xung quanh bản đồ là sông Hoàng Tuyền cuồn cuộn, giống như còn hào bao vây thành trì, mặt sông ở góc đông bắc chạy vào một chuỗi điểm sáng màu đỏ, giống như đèn cảnh giới nhanh chóng lóe lên.

Tiếng chuông báo động vang lên trong hội trường.

[Thông báo, thông báo: Lô vật tư đầu tiên của tháng Chạp đã đến cửa khẩu địa giới, mời bộ phận lưu thông vật tư địa giới lập tức đi phân phát.]

"Nhanh lên nhanh lên, bay lên bay lên." Bạch Huyên hét to vào trong điện thoại: "Thời gian không đợi người!"

Đám mặt trâu đầu mặt ngựa hóa thành tàn ảnh bay ra khỏi đại sảnh, mấy trăm con Tứ Phương Liệt Hỏa Thú kéo xe ngựa bay lên trời, trên không trung kéo ra một vệt khói chằng chịt.

Kế Ngỗi xách Ly Trạch theo sát phía sau, Phạm Lam chạy hai bước, quay đầu lại nhìn, thấy Dung Mộc đứng tại chỗ dùng trông mong nhìn cô.

Phạm Lam bất đắc dĩ chỉ có thể chạy trở về kéo tay Dung Mộc chạy ra khỏi bộ phận vật tư, nhảy lên xe ngựa.

Lần này người lái xe là Bạch Huyên, phong cách lái xe của anh ta dã man hơn Mao nhiều, anh ta lái nhanh như chớp, cua khét lẹt, Lục phủ ngũ tạng Phạm Lam muốn bay ra ngoài, Ly Trạch bị dọa trở về nguyên thân, Kế Ngỗi lại rất trấn định, về phần Dung Mộc...

Tay Phạm Lam sắp bị anh ta bóp đứt rồi.

Xe ngựa Tứ Phương Liệt Hỏa Thú gào thét bay đến bờ Hoàng Tuyền, Phạm Lam cuối cùng cũng hiểu được vì sao một nhiệm vụ ship hàng cỏn con lại làm đến mức khoa trương như vậy.

Trên sông Hoàng Tuyền có hơn một ngàn chiếc thuyền du lịch khổng lồ phá sóng lướt đến, tiếng còi liên tiếp rung động trời đất, sóng biển cao hơn sáu mét mãnh liệt đánh vào bến tàu, mặt trâu đầu ngựa trên bến tàu bị nước tạt toàn thân ướt đẫm.

"Xếp hàng! Xếp hàng!" Hắc Diệp cưỡi Tứ Phương Liệt Hỏa Thú bay lơ lửng giữa không trung, giơ điện thoại lên hét to.

"Lão Hắc, thế nào rồi?" Bạch Huyên lái xe ngựa bay qua hỏi.

Hắc Diệp lau nước trên mặt: "Cục Xuất nhập cảnh báo cáo, chỉ riêng số lượng vật tư năm nay so với và kỳ năm ngoái đã tăng 35,56% rồi."

Bạch Huyên: "Không phải Cục Quản lý Thác Mộng nói năm nay kết quả kinh doanh không tệ sao? Vì sao lại thành thế này?"

"Dự án thác mộng xuyên biên giới năm nay của cư dân địa giới tăng 20% so với năm ngoái, hơn 80% nội dung dự án đều là khuyên giải người thân nhân giới giảm bớt việc gửi vật tư, nhưng..." Hắc Diệp cau mày nói: "Hiệu quả dường như hoàn toàn ngược lại."

Bạch Huyên: "Đệt!"

Phạm Lam coi như hiểu ra rồi, cư dân địa giới Thác Mộng nói với người thân ở nhân giới không được đốt đồ cũng không được đốt tiền giấy, nhưng người thân ở nhân giới hiển nhiên cho rằng đó là ám chỉ bọn họ phải đốt nhiều thêm.

Căn bản chính là giao tiếp không hiệu quả mà.

Mười chiếc du thuyền đầu tiên vững vàng cập cảng, khoang thuyền mở ra, đầu trâu mặt ngựa vung bùa vàng lấp lánh lên, hàng ngàn container cỡ lớn từ trong khoang thuyền bay ra, hơn mười màn hình màu vàng khổng lồ diện tích hơn 100 mét vuông trôi nổi trên không trung, container lơ lửng xuyên qua màn hình, thân container biến mất trong khoảnh khắc rồi rải ra một đống bọc nhỏ, trên mỗi bưu kiện nhỏ đều khảm mã vạch màu vàng, mã vạch lóe lên, một giây sau, chỉ thấy những bưu kiện này bay ra ngoài theo các hướng khác nhau, nhìn giống như vô số ngôi sao băng.

Điểm dừng chân của chúng là xe ngựa vận chuyển của bộ phận lưu thông vật tư.

Chỉ vài giây sau nhóm xe ngựa đầu tiên đã chất đầy, bánh xe giẫm mây xông về bốn phương tám hướng địa giới, ngựa hí vang trời.

Phạm Lam trợn mắt há hốc mồm.

Mẹ ơi, hiệu quả phân phối cao thế!

Tuy nhiên, cả quá trình phân phối hiệu quả như vậy cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.


Quá trình phân phối vật tư của một du thuyền mất mười phút, tất tàu du lịch trên sông Hoàng Tuyền có ...

"799 chiếc." Lúc Bạch Huyên nói ra con số này, biểu cảm của anh ta cực kỳ tuyệt vọng.

Có nghĩ là sẽ phải mất 7.990 phút, hơn 1.300 giờ.

"Mẹ ơi, cần phát 5 ngày?!" Phạm Lam hô một tiếng, lúc này mới nhớ tới, thời gian bọn họ đi công tác là năm ngày.

Ngó bộ là tính hết cả rồi!

"Chỉ sợ không chỉ có như thế." Kế Ngỗi chỉ vào chiếc xe vận tải lơ lửng đang chờ lệnh.

Năm nhóm xe ngựa đầu tiên vẫn chưa có trở về, xe ngựa chờ lệnh chỉ còn lại không đến 50 chiếc, tốc độ phân phát rõ ràng đang chậm lại.

"Chẳng lẽ không thể tự động phát ra sao?" Phạm Lam hỏi.

Bạch Huyên dùng một loại ánh mắt quan tâm đến người thiểu năng nhìn Phạm Lam."Vậy cần nâng cấp phân luồng quét mã chú lên cấp mười vạn cấp, cô có biết chi phí khai thác là bao nhiêu không?"

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam: "Bạch Huyên thượng thần, tình hình này thì chúng tôi có đến hỗ trợ hay không thì cũng vậy thôi nhỉ?"

Bạch Huyên hạ thấp giọng: "Trợ cấp 20 hộc một kiện, mỗi ngày mỗi thần còn có 1000 hộc trợ cấp, công việc như thế qua thôn này là không có cửa hàng kia nữa đâu."

"Chúng tôi đi." Kế Ngỗi ném Bạch Huyên ra phía sau Hắc Diệp, vung cương xe ngựa gào thét lao xuống.

Ly Trạch: "Wow wow wow!"

Dung Mộc: "A a a a a a!"

Phạm Lam: "...Tôi muốn nôn..."

Nhưng cô không có thời gian nôn vì một đám bọc nilon tỏa ánh sáng vàng trên không trung đã bay tới, ào ào đập vào trong xe, Ly Trạch bị chôn vùi trong đống hàng chỉ lộ ra chóp mũi, Dung Mộc bị đập đến nằm sấp ở chỗ ngồi, hơn mười túi nilon dán trên người Phạm Lam, thiếu chút nữa thì ngột chết cô.

Mã vạch màu vàng trên bưu kiện hóa thành dòng ánh sáng vàng tràn vào màn hình điện thoại của Kế Ngỗi, phía trước xe ngựa xuất hiện một màn hình vàng giống như kính chắn gió, mấy chục điểm sáng màu đỏ ở khu phố góc Tây Bắc lóe lên, hiển nhiên là mục tiêu giao hàng của những bưu kiện này.

"Đi..." Kế Ngỗi quát to một tiếng, xe ngựa phá mây bay đi, một kiện hàng suýt nữa bị gió thổi đi thì được Ly Trạch ngậm trở về.

Tay chân Phạm Lam đều được dùng để đè mấy túi nilon bên cạnh lại, Dung Mộc giãy dụa vươn cánh tay, đè nút màu đỏ bên phải khoang xe, một đạo kết giới đỏ sậm bao phủ toàn bộ toa xe, cuối cùng cũng ngăn chặn được gió thổi như điên bên ngoài.

[Bạn đã sử dụng chú chắn gió, một tiếng 5 hộc]

Phạm Lam: "..."

Dung Mộc: "Không, không sao, có lẽ sẽ kiếm về lại được..."

Ly Trạch xoay bụng nằm trên một đống bọc nilon: "Tôi đói quá..."


Kế Ngỗi: "Người nhận đầu tiên ở dưới đây."

Xe ngựa lao thẳng xuống phía dưới, phanh gấp một tiếng dừng ở trên một con hẻm nhỏ.

Màn hình GPS hiển thị điểm đến.

[Địa giới thanh bạch 789 độ, số 666 ngõ 32 Hoa Bỉ Ngạn Đường 19 Hoàng Tuyền]

Một bưu kiện bay ra khỏi toa xe.

Ly Trạch giả chết, Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to tròn, Kế Ngỗi lạnh lùng nhìn Phạm Lam một cái.

Phạm Lam thở dài, cầm lấy bọc nilon nhảy xuống xe ngựa.

Bên trái ngôi nhà là con đường chính rộng lớn nhộn nhịp, đầu hẻm đối diện có một siêu thị nhỏ, trước cửa dựng lên một bức quảng cáo.

[Nước ép máu tươi Lệ Quỷ, nguyên liệu đến từ Âm Sơn Mạch Hoàng Tuyền, sử dụng phương pháp khoa học kỹ thuật mới nhất để ép cành hoa Bỉ Ngạn không ô nhiễm, chứa nhiều nguyên tố khoáng chất thanh lọc, có thể thanh lọc hồn thể hiệu quả, khiến bạn chuyển thế dễ dàng hơn trong quá trình luân hồi. ]

Người phát ngôn trên bức tranh tuyên truyền là Chung Quỳ.

Phạm Lam rùng mình một cái, che mặt gõ cửa.

"Ai vậy?" Một giọng nói vang lên từ sau cánh cửa.

Phạm Lam: "Bộ phận lưu thông vật tư địa giới, bạn có một chuyển phát nhanh cần ký nhận."

Cánh cửa mở ra, một bà già hiền lành xuất hiện ở cửa.

"Vất vả rồi, cô gái, tôi đã nói với bọn họ là đừng đốt đồ tới đây rồi, nhưng mà cứ không nghe thôi."

"Đây là công việc của chúng tôi." Phạm Lam lật lật bưu kiện, lại phát hiện vị trí trên đó không có chữ ký, không khỏi có hơi buồn bực.

"Cô gái là người mới đến nhỉ." Lão phu nhân vui vẻ nói, bàn tay của bà nhẹ nhàng lướt qua mã vạch màu vàng, một màn hình vàng nhỏ nổi lên.

[Người nhận: Vương Thư Nhiên Ôn Tĩnh Vân]

[Người gửi: Vương Tư Địch]

"A?!" Phạm Lam kinh hãi, cô sững sờ nhìn bà lão trước mắt.

Bà lão quét qua màn hình, màn hình hiển thị [Ôn Tĩnh Vân đã ký nhận], màn hình vàng biến mất.

"Cám ơn cô gái." Bà lão nhìn Phạm Lam cười cười.

Sắc mặt bà hồng nhuận, tinh thần rất tốt, không biết có phải là do trở thành cư dân địa giới hay không mà Phạm Lam không thể nhìn thấy khí hay ánh sáng của bà bây giờ thoạt nhìn không khác gì một người khỏe mạnh... khó trách Phạm Lam chỉ xem ảnh chụp và hồn thể thôi thì không thể nhận ra ngay được.

"Bà ơi, bây giờ bà sống có tốt không?" Phạm Lam hỏi.

"Tốt tốt tốt lắm, ngày trước cục Luân Hồi địa giới phát cho chúng tôi thông báo, nói chúng tôi công đức giá trị cao, có thể tham gia thi làm quỷ tiên, nếu thi qua có thể ký hợp đồng địa phủ làm quỷ sai, tạo phúc cho con cháu." Ôn Tĩnh Vân đánh giá Phạm Lam: "Cô gái, trước kia chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ? Tôi nhìn thấy gương mặt cô rất phúc hậu. Cô tên gì thế?"

"Tôi tên là Phạm Lam, là một bà Thổ Địa." Phạm Lam cười nói。

*

"Chậm quá rồi, đưa một kiện hàng mà mất hết năm phút." Kế Ngỗi nói.

"Nghiệp vụ không thuần thục lắm." Phạm Lam nói.


"Cô nhặt được tiền à?" Ly Trạch hỏi: "Cười đến mức răng hoa đều lộ ra thế kia."

"He he he..." Phạm Lam cười ngờ nghệch.

"Xong rồi, Phạm Lam mệt đến ngốc luôn rồi." Ly Trạch móng vuốt vỗ Dung Mộc nói.

Dung Mộc không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Phạm Lam, nụ cười dịu dàng như ánh trăng.

"Nhanh lên, nhà thứ hai."

Xe ngựa lại bay tới mục đích tiếp theo.

Trong quá trình giao hàng, Phạm Lam gặp gỡ muôn hình muôn vẻ những cư dân địa giới. Họ có người trẻ, có người già, có người nhập cảnh nhiều năm, vừa nhìn thấy bưu kiện đã hét to "Không có chỗ để.", có người hẳn là vừa mới nhập cảnh, ôm bưu kiện khóc rống lên, có người mở cửa hàng nhỏ ở địa giới, có người bày sạp trên đường, có người nuôi một phòng mèo phú quý địa giới, có người đang đi ba đường rùa dắt rùa Tam Lộ, còn có người ra ngoài tu luyện hồn thể không ở nhà, chỉ có thể để cho hàng xóm ký thay.

Một xe bưu kiện đưa xong đã qua ba tiếng đồng hồ.

Ly Trạch nằm trên đùi Dung Mộc ngày khò khò, Dung Mộc nhắm mắt dưỡng thần.

Kế Ngỗi điều khiển xe ngựa lơ lửng trên một con đường: "Nhà cuối cùng."

Phạm Lam ôm bưu kiện trượt xuống xe ngựa.

Nhà cuối cùng này phỏng chừng là một nhà giàu có, nhà cao cửa lớn, trước cửa còn có hai con sư tử đá giữ cửa, thoạt nhìn rất có khí thể của Vương phủ thời cổ đại, hai bên cửa còn dán câu đối chúc mừng.

Phạm Lam gõ cửa vòng.

"Xin chào, tôi là nhân viên của bộ phận lưu thông vật tư địa giới, ngài có một bưu kiện cần ký nhận."

"Đến đây đến đây, sao lại có chuyển phát nhanh thế này..."

Một người đi đến cửa mở ra, Phạm Lam nhìn thấy một bà lão tóc bạc.

Gói hàng trong tay cô rơi xuống đất.

Bà lão nhìn chằm chằm Phạm Lam, một lúc lâu sau bỗng nhiên chạy như gió quay vào nhà, vừa chạy vừa hét: "Ông ơi, mau gọi điện thoại cho cục quản lý luân hồi địa giới khiếu nại, bọn họ tính sổ sinh tử của Lam Lam sai rồi!"

Một ông lão lao ra khỏi sương phòng, hai người đồng thời gọi điện thoại, hét lớn.

Phạm Lam tiếp tục ngơ ngác đứng đó.

"Sao không đi vào?"

Kế Ngỗi đứng ở bên cạnh hỏi cô, sắc mặt anh ta vẫn không chút thay đổi như trước, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày.

Trong không khí truyền đến hơi thở như sương mai, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Dung Mộc.

Trong lòng Dung Mộc ôm Ly Trạch đang ngủ say lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt trong suốt như nước.

Phạm Lam: "Họ, họ..."

Dung Mộc mỉm cười.

"Bà ngoại của cô, Dương Đồng Tuyết, ông ngoại, Chu Hạo Anh."

Phạm Lam bỗng khóc như mưa.

15.3.2022

Bình Luận (0)
Comment