Triệu Nhân Thành tông cửa đi vào, còn Tiểu Vũ mang vẻ
mặt căng thẳng theo sát sau lưng cha. Nhưng vì quá sốt ruột nên vừa cất
bước, chân Tiểu Vũ đã nhũn ra té xuống. Triệu Nhân Thành vội vàng chạy
tới đỡ con gái
Đúng lúc này, Duy Duy cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng dậy kéo cổ áo của mình, miễn cưỡng che đậy những vết hôn ngân.
Nhìn thấy Duy Duy thật bất nhã ngồi trên mặt sàn bếp, mặt mày vẫn còn hoảng
hốt, Triệu Nhân Thành bất giác nhíu mi. Bên trong tưởng như vừa xảy ra
một chuyện gì rất lớn lao, nhưng có người bình tĩnh đứng lù lù ra đó,
như chẳng có gì quan trọng.
Tiêu Đồ vẫn đứng yên tại chỗ, cúi
đầu cười khẽ và nhìn chăm chú vào điện thoại của mình. Còn Duy Duy vẫn
run rẩy, chưa lấy lại được bình tĩnh.
“Bác sĩ Triệu, tôi… chỉ là… sợ con gián thôi…” Duy Duy thật vất vả mới nghĩ ra được một cái cớ.
“Con gián đó chạy qua trước mặt, tôi sợ quá nhảy lên ngồi trên này, rồi hét
toáng thế thôi…” Càng nói càng nhảm. Bởi vì cái lí do ấy méo mó đến mức
cô cũng tự cảm thấy buồn cười.
Khóe môi của Tiêu Đồ hơi nhếch lên, không vạch trần cô mà chỉ nhìn giương ánh mắt mỉa mai nhìn họ.
“Ha ha ha, tôi là người có lá gan nhỏ lắm, phụ nữ mà…” Để tạo thêm hiệu ứng, Duy Duy phải cười gượng gạo cho xong nhiệm vụ.
Cô muốn chết, cô muốn hét to tiếng hét thê lương!
Tiêu rồi, tiêu rồi! Có phải dáng vẻ của cô hiện giờ rất tệ? Bác sĩ Triệu
nhìn thấy hết rồi ư? Nếu anh chất vấn chuyện gì vừa mới diễn ra thì phải làm sao đây? Cô – có – chết – cũng – không – thừa – nhận – vừa – rồi –
mới – xảy – ra – việc – tốt – với – Thỏ Thỏ – trong – nhà – bếp! Tuy
nhiên, người thông minh đều nhìn thấu mọi chuyện, phải không?
Trái tim Duy Duy rơi xuống hang động tối om, phía trước không có lấy một tia ánh sáng. Nên làm sao bây giờ? Rõ ràng vừa rồi cô còn cảm thấy giữa
mình và bác sĩ Triệu có rất nhiều hy vọng. Nhưng đã bị Thỏ Thỏ hoàn toàn làm hỏng, chỉ e rằng anh muốn cắn luôn cả lòng cô.
Nên làm gì đây? Giữa cô và bác sĩ Triệu mãi mãi mất hết cơ hội…? Thật may, bác sĩ Triệu chẳng hỏi một câu nào.
Thật ra, Triệu Nhân Thành có chú ý đến đôi môi bị sưng đỏ như miếng lạp
xưởng của cô. Rõ ràng ban nãy, anh thấy cô vẫn bình thường.
T
nhiên cả hai bên đều quá bĩnh tĩnh, hiện trường cũng chẳng nghiệm trọng
như anh tưởng tượng. Người bị ‘xâm phạm’ không tuyên bố điều gì, nếu anh đi tra hỏi chẳng phải hóa ra anh thất thố và không cần thiết sao? Triệu Nhân Thành cố tình phớt lờ khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng…
“Đầu tóc cô bị làm sao thế?” Dù hơi thất lễ, Triệu Nhân Thành vẫn mở miệng hỏi.
Khi hỏi điều này, anh cảm giác được bàn tay con gái đang giữ lấy mình run
lên. Đứa con nhát gan của anh, mỗi lần gặp rắc rối đều thể hiện như thế.
Một câu hỏi đột ngột đã khiến Duy Duy thất sắc, mây đen từ đâu che kín trên đầu. Không để ý đến cái chân đau, cô vội vàng nhảy khỏi bàn bếp, cúi
xuống nhặt lấy chiếc mũ. Ai ngờ, Tiêu Đồ đứng dậy muốn ra khỏi nhà bếp,
rồi như ‘vô tình’ hết rơi chiếc mũ của cô.
Ánh mắt Tiêu Đồ hiện
lên ý trêu chọc, Duy Duy thật muốn tống cho anh một cú đấm thật mạnh.
Tuy nhiên bây giờ cô rất bận rộn, vội vàng thu hồi đôi tay, chẳng cần để ý đến hình tượng, ngồi xổm xuống sàn nhà che kín đầu mình lại.
“Đừng nhìn, đừng nhìn!” Cô không muốn bác sĩ Triệu nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình!
Duy Duy không muốn khóc, nhưng vừa xấu hổ lại vừa mất mặt. Cô vẫn bị cái
tên vô lại Tiêu Đồ bắt nạt đến mất kiềm chế, cái mũi đỏ ửng, cổ họng
khản đặc.
“Bác sĩ Triệu, anh đã dùng xong bữa tối rồi, có thể về nhà trước được không?” Đây là lần đầu tiên cô hạ lệnh đuổi ý trung nhân của mình ra về.
Cô gái nào không mong được đứng trước mặt người đàn ông mình yêu thích với vẻ duyên dáng, xinh đẹp? Nhưng bây giờ, chỉ
cần tưởng tượng ra cái đầu lởm chởm như lính quân đội ấy, khiến cô khốn
khổ chết đi.
Tiêu Đồ khoái trá nheo mày, đây chính là kết quả anh muốn!
“Đều do con gây ra!” Thấy chị Duy Duy như vậy, trong lòng Tiểu Vũ càng thêm
khó chịu. Cuối cùng bé hít một hơi thật sâu, và dũng cảm thừa nhận lỗi
lầm.
“Chuyện gì xảy ra?” Lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, Triệu Nhân Thành quắc mắt hỏi con gái.
Mặc dù anh rất cưng chiều con, nhưng anh không quên giáo dục con mình thật đàng hoàng
“Con… con vô ý đem kẹo cao su dán lên tóc của chị Duy Duy… Con, chị ấy…” Tiểu Vũ nuốt nước miếng xuống vổ họng, ánh mắt lấm lép nhìn sang Tiêu Đồ.
Tiêu Đồ tươi cười khoái trá, nhưng ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.
“Con sợ có chuyện, nên muốn lấy miếng kẹo cao su dính trên tóc của chị ấy xuống, mới tạo ra kết quả như vậy!” Tiểu Vũ nói nhanh.
Bé đã hứa với anh Tiêu Đồ sẽ không nhắc đến tên anh.
Làm ơn, đừng nói mà! Trong lòng Duy Duy kêu lên, vẫn không cản được bi kịch đã phát sinh.
Chân mày của Triệu Nhân Thành nhíu chặt. Con gái anh chưa bao giờ có hành vi bất hảo như thế đối với ai, chẳng lẽ Tiểu Vũ quả thật không thích Duy
Duy? – Triệu Nhân Thành suy đoán.
Duy Duy đem mặt mình chôn sâu
trong đầu gối, trong lòng nảy lên sự bất bình, làm cô nức nở thảm
thương. Tay cô vẫn ôm đầu, toàn thân như đang ở trong ngày tận thế.
Tốt lắm, lại thuận lợi giải quyết thêm một mối nghiệt duyên, dù sự hy sinh
lần này hơi lớn. Tiêu Đồ đang muốn bước tới bên cô, ai ngờ đã có người
nhanh chân hơn anh.
Duy Duy cảm thấy nhật nguyệt tối sầm, rồi có người đưa một tờ khăn giấy trước mặt mình.
“Cô… có sao không?” Triệu Nhân Thành hỏi.
Mặc dù cô ôm lấy đầu, nhưng anh vẫn nhìn thấy mười ngón tay che không kín những chỗ nham nhở như bãi cỏ dại.
“…”
Triệu Nhân Thành đi tới, ngồi xổm xuống nhặt chiếc mũ lên, nhẹ nhàng phủi những hạt bụi dính trên đó. Anh ôn hòa nói:
“Thật xin lỗi cô, nếu muốn mua bộ tóc giả, hoặc cắt tỉa lại mái tóc, tôi đều chịu trách nhiệm cả.”
Chịu trách nhiệm? Duy Duy không dám ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cả cuộc
sống như tràn đầy hy vọng và tươi đẹp. Đây quả là một cảnh diễn tình cảm chỉ có trong tiểu thuyết!
Tiêu Đồ nheo mắt nhìn họ bằng những tia cuồn cuộn sóng ngầm. Dường như lúc này anh đã bị đẩy thành kẻ phản diện.
Triệu Nhân Thành đang muốn đi ra ngoài mở bóp lấy tiền bồi thường cho cô, thì có tiếng điện thoại vang lên.
“Anh cả, em mới nhận được điện thoại của đồng nghiệp cũ, bệnh viện đã có kết quả xét nghiệm của Tiểu Vũ rồi.” Đấy là tiếng nói của em trai kế, nhưng tiếng nói của cậu ta thật nặng nề, khiến trái tim anh đập liên hồi.
“Chắc Tiểu Vũ phải nhập viện, vì…” Tiếng em trai kế vẫn rất nghiêm trọng.
“Tiểu Vũ xuất hiện một nhiễm sắc tố bất thường, có quá nhiều điện tích đồng
trong cơ thể không thể chuyển hóa được. Nếu không giải phẫu, không trị
liệu ngay… rất nguy hiểm đến tính mạng…”
Đầu óc Triệu Nhân Thành trống rỗng, hoàn toàn không còn nghe được em mình đang nói những gì.