Editor: Heartless
Xét nghiệm sinh thiết khối u của Duy Duy đã cho ra kết qua: Nó thuộc về ác tính.
Vết thương đau đớn từng cơn, cô buồn bực rên rỉ, nhăn mày tỉnh lại, trên đầu giường có hai người đàn ông.
Một người ngồi đây, ấm áp nắm lấy tay cô: Đó là chồng sắp cưới của cô.
Một người đứng đằng xa, gương mặt lạnh tanh nhìn cô: Đó là ‘anh trai’ của cô.
“Em khỏe chứ?” Triệu Nhân Thành nắm tay cô, dịu dàng
“Không tồi.” Cô nhẹ nhàng trả lời, thuốc tê cục bộ đã tan làm vết thương biến động, đau thiếu điều muốn ngất.
“Kết quả sinh thiết của khối u là bất thường, anh đề nghị em hãy đồng ý cắt
bỏ vú bên trái.” Tiêu Đồ vẫn ngồi yên chưa kịp ngăn cản, Triệu Nhân
Thành đã nói ra kết quả xét nghiệm.
Làm bác sĩ trưởng khoa, anh có nghĩa vụ phải nói cho bệnh nhân tình hình thực tế.
Duy Duy bỗng chốc cảm thấy như sét đánh ngang tai: “Các anh… nói dối!”
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lí thật tốt cho khả năng này. Tuy nhiên khi tiếp nhận, nó thật sự vô vàn khó khăn.
Cô cố sức quay đầu tìm kiếm bóng mẹ và Hi Hi, mong mỏi họ nói cho cô biết
tất cả việc này đều chỉ là một cơn ác mộng. Thế nhưng bọn họ khổ sở cúi
đầu, không có cách nào nhìn thẳng vào mặt cô.
Vì vậy, đây là sự thật ư?
“Không, tôi không muốn!” Thái độ của Duy Duy trong nháy mắt trở nên kích động.
“Tôi không cắt, tôi không cắt!” Nếu cắt vú, cô sẽ chẳng còn là người phụ nữ hoàn chỉnh nữa!
Tâm trạng bị mất kiểm soát, tay cô điên cuồng khua trên không trung. Bỗng
một bàn tay nắm lấy cô, cô kinh ngạc đưa mt nhìn… là Thỏ Thỏ.
“Em bình tĩnh đi, vẫn còn cách khác, u ác tính không nhất thiết phải cắt bỏ toàn bộ vú.” Tiêu Đồ dùng giọng rất tỉnh táo nói với cô.
Thứ tỉnh táo ấy, khiến Duy Duy cũng từ từ lấy lại bình tĩnh. Cô đưa đôi mắt tràn ngập mong mỏi nhìn anh, hỏi:
“Thật vậy chăng?”
Anh vừa định gật đầu…
“Không thể.” Triệu Nhân Thành nói chắc nịch.
“Muốn được mạnh khỏe thì phải chấp nhận phẫu thuật.” Anh phản đối vì cô muốn giữ đường cong nữ tính mà mạo hiểm tính mạng.
“ế bào ung thư của cô ấy chưa xuất hiện di dời, có lẽ chỉ cần cắt bỏ các
cạnh của bệnh lý, sẽ giảm tỉ suất ranh giới dương tính, tăng bảo vệ cho
an toàn của vú!” Tiêu Đồ nói ra ý nghĩ của mình.
“Có thể dùng xạ trị hóa chất để tiến hành điều trị, nhưng tôi cho rằng hiệu quả không cao.” Triệu Nhân Thành chắc chắn nói.
“Bác sĩ Triệu! Anh không chọn xạ trị bằng hoá chất, vì sợ ảnh hưởng đến chức năng gan của cô ấy à?” Tiêu Đồ lạnh nhạt châm biếm.
Mặt mày Duy Duy tái nhợt. Đúng! Sức khỏe của cô đã thế này, làm sao có thể hiến gan cho Tiểu Vũ? Vì vậy, cô còn đám cưới sao?
Mặt Triệu Nhân Thành cũng trở nên cứng đờ. Từ lúc tìm ra bệnh tật của Duy
Duy đến giờ, anh không có ý nghĩ đó. Tuy nhiên, anh chẳng còn lời để
nói.
“Mặc kệ các người làm giao dịch riêng tư gì, tôi sẽ không
để cho bất cứ kẻ nào đụng vào gan của cô ấy!” Đôi mắt giá rét của Tiêu
Đồ nhìn chăm chú bọn họ, thái độ càng ngày càng kiên quyết mãnh liệt.
Anh có thể phớt lờ mọi thứ chẳng tính toán, nhưng đụng vào lá gan của cô thì không được. Đặc biệt là dưới tình trạng này.
“Thỏ Thỏ, anh…” Giọng Duy Duy sắc bén, nhưng đáy lòng lại có một dòng nước ấm tràn qua.
“Em biết anh rất tốt với em. Tuy nhiên chuyện tình cảm, trong lòng em hiểu rõ.”
Ý của cô là anh hãy để mặc kệ cô sao?
‘Tiêu Đồ, anh đừng lấy sinh mạng của em ra làm trò đùa, được không?’ Trước
khi vào phòng mổ, cô đã tỏ thái độ như vậy. Trong lòng cô, anh thật sự
là người thế nào?
“Em nghĩ rằng anh kiên quyết mổ cho em, phản
đối giao dịch lén lút của các người là xuất phát từ ham muốn chiếm giữ
ư?” Anh cười lạnh lẽo, vẻ mặt mỉa mai chán chường.
“Chu Duy Duy, em nghe đây! Hãy chọn mặt gởi vàng, dù trước kia anh có yêu thương em
bao nhiêu đi nữa, tất cả cũng đã thành chuyện quá khứ!” Toàn bộ tình cảm và lòng tự tôn của anh đều bị cô đập nát.
Dù trước kia anh có
yêu thương em bao nhiêu đi nữa, tất cả cũng đã thành chuyện quá khứ! Cô
chưa thốt lời nào, mà anh chặói sạch. Duy Duy bị anh trách móc đến mặt
mày xanh mét.
“Bác sĩ Triệu, anh cũng nghe đây! Có một ngày, tôi sẽ mạnh mẽ hơn so với anh!” Trên người anh phát ra loại hơi thở nguy
hiểm, chết chóc. Nói xong lời khiêu chiến, Tiêu Đồ chẳng thèm quay đầu
bỏ ra khỏi phòng.
Anh không ở bên cạnh cô sao? Tim Duy Duy bắt đầu đập dồn dập, lòng cảm thấy mất mát khôn nguôi.
“Anh… đừng để ý đến sự bực bội đó. Khi bộc phát tính xấu, anh ấy đều là như
vậy.” Tự nhiên Duy Duy lại đi xin lỗi ‘lãnh đạo’ của anh.
“Không sao, anh đâu có tức giận.” Triệu Nhân Thành nhàn nhạt mỉm cười. Có đôi
lúc anh thấy tình cảm giữa cô và bác sĩ Tiêu thật sự quá tốt.
Đây là sự khác nhau giữa đàn ông trưởng thành với đàn ông trẻ con. Duy Duy thở dài một hơi.
“Em… gan của em, có thể không thích hợp nữa… Còn làm đám cưới sao?” Duy Duy
do dự thật lâu, hay là cứ mở miệng hỏi, muốn xác định rõ để dẹp yên trái tim của mình.
Cô sợ, thực sự rất sợ. Khoảnh khắc biết được khối u ác tính, toàn bộ can đảm dường như trôi mất. Cô sẽ hạnh phúc sao?
“Ừ, ngày tháng và khách sạn đều đã xác định rồi, chẳng thay đổi gì đâu.” Anh lãnh đạm gật đầu.
“Những thứ ấy đều không quan trọng, quan trọng là… em phải đồng ý phẫu thuật.”
Lại là phẫu thuật? Nỗi chua xót từ trong mũi Duy Duy xông ra, cô ngừng một giây, nói:
“Anh có thể ôm em không?”
Anh sửng sốt, bất ngờ trước yêu cầu cô đưa ra.
Duy Duy chậm chạp chuyển người, chịu đựng đau nhức chủ động dang tay. Cô
không muốn nghĩ gì nữa, chỉ mong ước được một vòng tay ôm cho mình chút
dư hương ấm áp.
Sau vài giây ngập ngừng, Triệu Nhân Thành cũng
mở rộng vòng tay. Nhưng khi cơ thể mềm mại của cô dán trước ngực, sắc
mặt anh vẫn giữ nét cứng nhắc.
“Cảm ơn anh.” Duy Duy hít hít mũi.
“Anh cứ để em lo đi. Ít nhất… đợi đến lễ đính hôn, đêm đó em muốn trở thành một cô dâu xinh đẹp!”
Tuy nhiên cô quên mất, hôm ấy chính là ngày cô và anh có tiếp xúc gần gũi nhất.
Tiêu Đồ trở lại văn phòng bác sĩ, ngồi thật lâu mới ổn định được tâm tình. Anh phải ngăn cản hôn lễ đó!
Đôi mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng, anh cầm điện thoại lên bấm một dãy số:
“Xin chào, tôi là Tiêu Đồ. Tôi muốn chị nói ra sự thật với bác sĩ Triệu!”
Không biết đầu dây tranh cãi mấy lời gì đó, anh nhếch môi lạnh lùng nói:
“Ít ra cũng tới đây thương lượng với tôi. Chỉ cần chị làm theo những lời
tôi dặn, để họ đính hôn bất thành, tôi sẽ giới thiệu cho chị một lão già giàu xụ… và chẳng ngại việc chị làm mẹ kế của tôi đâu!” Anh là đứa con
bất hiếu, để thỏa mãn ham muốn mà thẳng thừng đẩy người cha – ngựa giống của mình cho người khác hưởng dụng.
Anh quyết không từ bỏ! Bởi vì anh có trái tim kim cương!