Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Chương 76

Duy Duy lấy hẹn với bệnh viện, ngày mai sẽ đi xạ trị.

Sắc trời dần tối đen, tâm trạng cô cũng dần nặng nề. Nghe nói, xạ trị bằng hóa chất là một quá trình gian khổ. Cô không chắc mình chịu nổi hay không.

Người còn sống, vì đâu lại vất vả như thế?

“Heo con, xuống đây!” Tiêu Đồ gọi điện thoại, nói ngắn gọn một câu rồi cúp máy.

Duy Duy vội vã chạy xuống. Dưới lầu, anh ngồi trong taxi thúc giục.

“Nhanh lên, người ta chuẩn bị đóng cửa rồi!”

“Mình đi đâu?” Cô ngồi vội vào xe.

“Ra đại lý bán xe.” Anh nói mà chẳng thèm quay đầu.

Đại lý bán xe?

Duy Duy ở trong đại lý xe thể thao Porsche chạy tới chạy lui, mất lực chú ý

“Thỏ Thỏ à, sao tự nhiên anh lại muốn mua xe vậy?”

“Sáng nay xem sổ tiết kiệm, thấy còn dư hai – ba trăm vạn tệ chưa xài. Số tiền này là tiền tiêu vặt từ nhỏ tới lớn cha anh cho, ông ấy già rồi cần tiền làm gì nữa? Xài xả láng đi.” Mặt anh tỏ vẻ nhàm chán.

Cho nên anh mua xe? Duy Duy bắt đầu thấy hưng phấn, hưng phấn đến máu trong người đều sôi lên.

Porsche đó nhé! Chỉ cần Thỏ Thỏ mua, cô nhất định sẽ có cơ hội ở trong xe rít gào?

“Thưa anh, thưa cô, lái thử đi!” Người bán xe của công ty nhanh chóng nắm lấy cơ hội kinh doanh cuối cùng trong ngày.

Tiêu Đồ chưa kịp trả lời, Duy Duy đã nắm chặt ống tay áo anh gật đầu liên tục. Cô thật vui mừng…

“Đi!” Anh cũng gật đầu theo.

Anh tới bên chiếc xe thể thao mở cửa ra, rồi… đẩy ghế dựa ra ngồi bẹp đằng sau. Duy Duy và người bán xe bất ngờ sửng sốt trước hành động của anh.

“Không phải muốn lái thử à? Sao còn chưa lên?” Anh cau mày, thúc giục.

Cô là người lái thử? Yay!

Duy Duy nóng lòng muốn thử, phóng nhanh lại ngồi vào xe, cài dây an toàn xong, đưa tay điều chỉnh chỗ ngồi cân xứng và vị trí kính chiếu hậu.

Người bán xe vội đi lại, ngồi bên trái vô lăng.

“Em… em nói trước nhé, từ ngày lấy bằng lái tới giờ, em chưa lái qua lần nào đó!” Tuy giải thích như vậy, nhưng Duy Duy phấn khởi ngẩng cao đầu, ngụ ý nói có đuổi thì cô cũng chẳng xuống đâu.

“Không sao, chỉ là lái thử thôi! Anh chưa mua mà.” Anh lạnh nhạt nói.

Tiền còn trong túi mình, xe bị hỏng cũng đâu phải là trách nhiệm của họ. Trán người bán xe đổ đầy mồ hôi, chưa kịp rút đơn thỏa thuận thử xe ra thì đã nghe thấy tiếng đề máy ‘bùm bùm bùm’.

Duy Duy phấn khích nhấn mạnh ga, bỗng có tiếng ‘á á á’ phía sau. Rồi một tiếng ‘kít’ pha

Duy Duy le lưỡi nói: “Xin lỗi, thật xin lỗi… Em chưa lái xe tự động bao giờ.”

Người bán xe âm thầm kêu cứu mạng, đang lúc lưỡng lự có nên cho lái thử hay không…. Hay bảo toàn tính mạng trước thì hơn!

“Gài chữ D.” Phía sau vang tiếng nói lành lạnh nhắc nhở, nhân tiện bình tĩnh thắt dây an toàn cho mình.

Ồ ồ ồ, gạt vào chữ D! [1]

Sau vài tiếng rồ ga ‘rịn rịn rịn’ , Duy Duy nhanh chóng gài số D, lái chiếc xe như bay ra ngoài.

“Hãy thử nghe dàn âm thanh coi.” Anh đem chiếc đĩa CD chuẩn bị sẵn đưa tới.

Người bán hàng vội vàng nhận lấy, chẳng nghi ngờ gì nhét vào dàn máy. Và một bài hát tiếng Anh thật sôi động bất chợt phát ra khắp xe.

Trong khi người bán xe đứng tròng, thì bài nhạc Rock kích động khiến toàn bộ máu huyết Duy Duy sôi trào. Chỉ thấy theo âm điệu bài hát, cả người cô lắc lư, tốc độ cũng càng nhanh hơn.

“Xe này chưa được cấp giấy phép để lái.” Đằng sau lại truyền tới tiếng đề nghị nhẫn tâm.

Duy Duy lập tức tăng tốc chạy tới đèn đỏ. Với tốc độ chạy như vậy, làm cả người cô sảng khoái, bao nhiêu mây đen sương mù đều đẩy lùi đi xa.

“Thích chiếc này hả?” Thình lình có câu hỏi cất lên.

“Thích, rất thích, vô cùng thích!” Duy Duy gật đầu như gà con mổ thóc.

“Được rồi, vậy lấy chiếc này, khỏi cần xem xe khác.” Anh nói chẳng do dự.

“Các người muốn màu nào?” Người bán xe mừng rỡ.

“Màu đen, màu đen, em thích màu đen!” Duy Duy giành trả lời trước.

Màu đen huyền hoặc bề ngoài, bên trong nội thất toàn màu đỏ, chính là màu mà cô yêu thích nhất.

“Được.” Anh đồng ý vô điều kiện.

“Tôi muốn chiếc xe này ngay.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!” Người bán xe vội vàng gật đầu với vẻ mặt lấy lòng.

“Xin hỏi anh có cần chúng tôi phục vụ thêm thứ gì không?” Gắn camera quay phim trên xe… nếu anh thích cứ việc yêu cầu.

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Có nước đá, và Coca vị gừng không? Nếu có, tôi cần nó.”

* * *

Buổi tối mười hai giờ, Duy Duy lái chiếc xe anh mới mua chạy khắp nơi trong thành phố, chỗ nào cũng đi, chẳng chịu về nhà.

“Lên núi đi.” Anh đề nghị.

“Em chưa lái lên núi bao giờ!” Duy Duy thành thật nói.

“Anh không sợ chết đâu.” Anh cũng trả lời thành thật.

Hơn nữa, nếu được chết chung với cô cũng coi như chết vì tình, phải không? Anh sợ gì chứ!

Thấy anh nói vậy, Duy Duy đâu còn gì do dự, trực tiếp chạy xe thẳng lên núi.

Trên đỉnh núi yên tĩnh không một bóng người, cô dừng xe lại, quay sang tha thiết yêu cầu.

“Mai mốt nếu em nghiện lái, anh có thể cho em mượn chạy ké không?” Mới một buổi tối mà cô đã điên cuồng yêu thích chiếc xe này. Nếu anh sẵn lòng, cô nhất định phải chạy qua nhà anh mượn xe.

“Không cho mượn.” Anh từ chối ngay.

Duy Duy cắn chặt răng như muốn cắn đứt đôi tên quỷ keo kiệt này, nhưng lời tiếp theo của anh khiến cô bàng hoàng…

“Anh mua cho em.”

Duy Duy ngây dại, hoài nghi tai mình có vấn đề.

“Tuy nhiên phải có việc trao đồi.” Anh chậm rãi

Duy Duy vẫn còn bất động tại chỗ.

“Trong lúc em xạ trị, cái gì cũng nghe lời anh, phải để anh chăm sóc.”

A, nghe nói lúc xạ trị rụng tóc rất nhiều, cô muốn trốn biệt chẳng thích gặp ai, đặc biệt là anh.

“Nghỉ ngơi một tuần sau, em sẽ đưa đón anh đi làm.” Dĩ nhiên anh chịu mọi chi phí.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết, chiếc xe đẹp như vậy sau này sẽ là của riêng em.” Anh ngắt lời.

Chiếc xe đẹp đẽ…

Chết tiệt! Rụng mất vài lọn tóc chỉ làm dáng vẻ xấu xí thôi. Chờ hoàn thành hết số lần xạ trị, cô cũng không thể nằm bẹp trong nhà chờ chết, nên lái xe đưa anh đi làm cũng rất tốt!

“Á, Thỏ Thỏ! Tại sao anh mua xe mà không lái, lại đưa cho em? Em đâu phải là thứ con gái có thể dùng tiền để mua? Hừ, cầm lại đi!” Xe của cô, đau lòng quá, giả bộ thanh cao… Mẹ nó, thiệt đau lòng!

Qua vài phút sau, anh mới chậm rãi trả lời: “Anh chưa có bằng lái.”

Duy Duy thiếu điều té xỉu.

“Vậy sao anh đi mua xe?” Cô hét to.

Lại mất mấy phút nữa, mắt anh tràn ngập ý cười: “Chiếc xe này không phải rất đẹp à? Em làm như anh mù.”

Bị mù? Anh chẳng phải loại ngây thơ!

“Không phải lúc này em tạm thời thất nghiệp hả? Đây là cơ hội khiến em bận rộn.” Khi bệnh nhân xạ trị bằng hóa chất, bác sĩ sẽ đề nghị đừng nên làm việc, nhưng anh sợ cô buồn chán sinh bệnh.

Từ khi quen Duy Duy tới nay, anh đã biết trời sinh ra cô là một người không thể nhàn rỗi.

“Duy Duy à, vì thế ngày mai sau khi xạ trị xong, lập tức tỉnh táo cho anh!” Anh ra lệnh.

Muốn cô mau tỉnh táo để lái xe miễn phí cho anh? Duy Duy thấy anh thật đ giận, nhưng cũng đồng thời thật ấm áp.

Duy Duy tháo dây an toàn, chủ động nhích lại gần hơn. Anh thoải mái vươn tay ra, kéo cô nép vào lòng mình.

“Bây giờ em… muốn… anh nói qua kiểu ‘nóng – lạnh song hành’ đó…” Cô cúi đầu, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, ngón tay vẽ vòng vòng trước ngực anh.

“Anh nghĩ… phải làm sao?” Bỗng nhiên muốn anh, rất muốn được làm tình với anh.

Anh suy nghĩ một lát rồi nói:

“Trời rất lạnh, không thể cởi tung hết ra, nếu không ngày mai hai người chúng ta đều bị cảm.” Anh thì chẳng sao, nhưng ngày mai cô phải đi xạ trị.

Duy Duy kinh ngạc. Anh là con giun trong bụng cô à? Một cơn xúc động thoáng qua, cô muốn cùng anh làm tình dưới ánh trăng.

“Nhưng làm xong, chúng ta vẫn có thể ngắm sao.” Hiếm khi thấy anh tình nguyện chiều theo ý muốn ngớ ngẩn của cô.

Nghe vậy, Duy Duy liền trèo qua ngồi lên anh.

“Không phải em muốn thử ‘nóng – lạnh song hành’ hả?” Anh lẳng lặng nhíu mày.

“Anh phải nằm trên em mới được, nếu không làm sao được?”

Anh có nói sai hay không vậy? Duy Duy ngơ ngẩn nhìn anh.

Từ lúc nghe anh nhắc, cô về nhà xem qua sách báo mới biết được, ‘nóng – lạnh song hành’ là cách quan hệ tình dục được gái bán hoa ở Đông Nam Á kế thừa cải tiến… Thực hiện bằng cách dùng miệng [2] kích thích vật nam tính xen kẽ nóng và lạnh. Khiến đàn ông ở trong nước ấm gần đạt cao trào hay chuẩn bị đạt đỉnh điểm sẽ dùng hơi lạnh làm giảm nhịp độ hoặc làm biến mất cảm giác cao trào. Cứ luân phiên như thế, sẽ đạt tới mức khoái cảm vô vàn.

Cô biết ban nãy trong đại lí xe anh có lấy một túi nước đá. Nhưng cô không ngờ… Ghế xe bị hạ xuống, hai người cũng hoán đổi vị trí, Tiêu Đồ đè lên người cô, rồi cởi đồ cô ra.

“Thỏ Thỏ…” Duy Duy rất vô cùng phấn khích.

Vừa mua xe mới đã hưởng thụ được đủ thứ lợi ích, cô – Chu Duy Duy phải làm người lái xe vang danh! Bởi vì sự kích thích mới lạ, khiến hai má Duy Duy đỏ ửng, nhưng anh vẫn chậm rãi uống nước và mở nhạc…

Đó là bài hát « Run » kinh điển của Snowpatnol, giờ phút này với tiết tấu âm nhạc như thế khiến các giác quan cô như bùng cháy. Làm phía dưới cô nhanh chóng mềm mại ẩm ướt, chuẩn bị tốt cho anh.

Bây giờ, bây giờ cô vô cùng mong muốn… vô cùng mong muốn anh đi vào, nhưng anh lại còn đủ thời gian uống Coke! Chán ghét, chán ghét, chán ghét!

Ngay lúc các ngón chân Duy Duy vểnh lên, muốn thúc giục anh mau xâm nhập thì anh mới buông lon Coke, nghiêng đầu xuống dưới… Duy Duy thở một hơi lạnh toát, mất hết kiềm chế, năm ngón tay xòe ra vỗ vào cửa kính, bởi vì….

Phía dưới hạ thân rất nóng, Coca là nóng, gừng là lửa, đầu lưỡi của anh cũng nóng… cứ như một con rắn linh hoạt chui vào cơ thể cô tận tình khiêu khích. Mỗi tấc trên cơ thể đều bị anh cẩn thận tô vẽ…

Duy Duy hết nhẫn nại nổi, điên cuồng rên rỉ thành tiếng. Nóng quá, nóng quá… cả người như thiêu đốt.

Duy Duy run rẩy khi từng đợt nóng ấm truyền khắp người. Cô thấy mình bị kéo lên vô tận, toàn bộ vũ trụ đều nổ tung… Trò chơi tình ái chỉ mới bắt đầu mà cô nhạy cảm đến mức bị anh khiêu khích sắp phát khóc.

“Thỏ Thỏ, ôi… ôi… ôi…” Cô rên siết, toàn thân đổ mồ hôi, vầng trán khó chịu nhăn nhúm lại.

Cô cảm thấy máu mình chảy ngược lên, khô rát mất kiềm chế, thì con rắn lửa ấy trượt ra ngoài. Cô nghĩ mình sẽ được thở một hơi sảng khoái, nhưng cảm xúc đều hỏng nát. Vì ngay sau đó một viên đá lạnh chui vào, khiến cô hét toáng lên…

Rét lạnh và nóng ấm hoán đổi vị trí, vô cùng – vô cùng khốn khổ, nhưng cũng vô cùng – vô cùng sung sướng, một sự sung sướng trước nay chưa từng có.

Cả người cô lúc nóng lúc lạnh, hai má đỏ như cánh hồng, đôi mắt dại hẳn…

Những ngôi sao lấp lánh đang ở ngay sau lưng, nhưng cô chẳng hay biết gì, vì cả đầu óc cô đều rối loạn…

Xe thể thao, tốc, nóng – lạnh song hành… còn có anh.

Chỉ có sung sướng của dục vọng, không có đau thương của bệnh tật.

~*~

[1] D = Drive đó quý vị. Cứ xe nào là automatic transmission thì gài chữ D là chạy, tôi lái xe automatic nên ko phân biệt được sự khác nhau giữa tự động và không tự động đâu.

[2] Nguyên bản KJ: slang: quan hệ bằng miệng.
Bình Luận (0)
Comment