Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 20

Có tổng cộng mười hai vị sư thúc thân trúc, họ lấy mười hai canh giờ làm tên, chức trách là bảo vệ cấm địa sau núi. Nhưng công việc này rất khó khăn, vì Thục Lăng tuy rộng nhưng không nơi đâu bị cấm vào trong, dù dưới Vân Gian Đạo Trường là chỗ trấn áp địa long, tổ sư gia Linh Chiếu tiên nhân cũng không hề cấm nhóm đồ đệ đồ tôn vào đó thăm thú, duy chỉ có phía sau núi là chốn cấm địa không được tùy tiện bước vào.

Thế thì hay rồi, chỗ nào càng cấm mọi người càng muốn vào. Hơn nữa hình phạt khi xông vào sau núi nghe như đùa —— ngay lúc ấy không phạt mà tích lũy theo số lần, ba năm phạt một lần.

Cách trừng phạt này quả thực chẳng khác nào trò đùa. Theo các sư thúc thân trúc thấy, nếu thực sự muốn cấm người ta vào sau núi thì dứt khoát dùng hình phạt nào đó nghiêm khắc hơn đi, nhưng Linh Chiếu tiên nhân lại chẳng làm vậy.

Thành ra nhiều năm qua, cứ thuở nào những đứa nhóc trước ngã xuống là đám trẻ tới sau lại ngoi lên, âm mưu xâm nhập vào sau núi. Có đứa do nghe danh thực thiết linh thú hung tàn, có đứa lại muốn trông thấy Linh Chiếu tiên nhân tại Thượng Thiên đài sau núi, thậm chí còn có đứa cố tình mạo hiểm xông vào đây, chỉ vì chúng coi việc thoát được mười hai người trông chừng sau núi như một trò chơi.

Vì điều này mà các sư thúc thân trúc phiền não vô cùng.

Mãi mới chờ đến lúc các đệ tử cũ đã lớn, chín chắn hơn trước, phía sau núi không còn là sân chơi cho họ nữa, thì các tân đệ tử không nghe lời lại mò vào.

Thân Đồ Úc là người đầu tiên tới nhận đồ đệ, dù sao y cách nơi này gần nhất. Khi tới đó, y nghe thấy đồ đệ mình nói với mấy sư điệt: “Tại ta, lái xe không ra gì mới liên lụy tới các anh em.”

Một cô nương khác nói: “Sao lại là lỗi của đại tỷ được chứ, tại lão nhị không ngoan ngoãn ngồi xe, cứ nhích tới nhích lui hoài.”

Thiếu niên cụt tay chẳng quan tâm tới việc bị đổ lỗi, hắn cười toe toét huých tay hai người, “Thôi mà, mình là anh em khác cha khác mẹ mà, truy cứu cái này làm gì, mọi người đừng sợ, sư phụ ta đã nói hình phạt tùy tiện lắm, lúc trước người chỉ bị phạt trồng một núi trúc thôi.”

Một thiếu niên khác tỏ ra sợ hãi: “Mới nãy lúc phi xuống đây ta sợ gần chết, còn tưởng ngã nát bét mất cơ.”

Thiếu niên mặc y phục xanh là đứa nhỏ nhất và cũng e dè nhất, hắn cẩn trọng hỏi mọi người có ngã bị thương ở đâu không.

Đồ đệ trả lời: “Không ngã được đâu, lúc ấy ta thấy sắp tiêu rồi, sợ ngã chết thật nên vô thức quặt xe về phía sau núi, bên này có các sư thúc canh chừng, chúng ta nhất định sẽ bị ngăn lại trước khi rơi xuống đất.”

Thân Đồ Úc: Ừm, quả nhiên đồ đệ thông minh thật, vẫn biết tự bảo vệ mình.

Y vừa xuất hiện, đồ đệ đã lập tức ngậm miệng lại và ngây thơ cười với y. Thế là các sư điệt còn lại cũng bất giác nở nụ cười tương tự với Thân Đồ Úc, có vẻ cả đám đã từng được huấn luyện nghiêm ngặt.

Tân Tú đứng dậy định theo sư phụ trở về, nhưng Thân Đồ Úc ra hiệu cho nàng ngồi xuống: “Trước tiên con hãy ở đây chờ ta đã.”

Tân Tú lại ngồi xuống, nàng, các đệ đệ muội muội và các sư thúc thân trúc cùng nhau trơ mắt nhìn sư phụ bước vào rừng trúc, biến mất sau khóm trúc tía.

“Các sư thúc, sư phụ con vào sau núi kìa, các sư thúc không ngăn người lại ạ?” Tân Tú hỏi.

Sư thúc thân trúc: “Tổ sư gia từng nói Thân Đồ sư huynh có thể vào sau núi tùy thích.

Đãi ngộ đặc biệt thế này, chẳng lẽ… sư phụ là con ruột của tổ sư gia? Tân Tú vừa nghĩ thế lão nhị đã lặng lẽ thò lại hỏi nàng: “Lão đại, chẳng lẽ Thân Đồ sư bá đúng là con ruột của tổ sư gia nhà mình à?”

“Nói linh tinh gì thế hả, nếu là con ruột thật chẳng lẽ ta không biết hay sao!” Tân Tú giơ tay cốc đầu lão nhị một phát.

Những người khác lần lượt bị sư phụ hoặc sư huynh dẫn về, chỉ còn Tân Tú vẫn ngồi yên tại chỗ cũ chờ sư phụ. Nàng chống cằm, bắt đầu mơ mơ màng màng, thầm nghĩ chẳng lẽ sư phụ đi trộm gấu trúc về cho nàng nuôi?

Dù nàng đoán không chuẩn lắm nhưng cũng chẳng khác là bao. Thực ra Thân Đồ Úc đi gặp Linh Chiếu tiên nhân trước.

Thượng Thiên đài nằm trong một thung lũng sau núi. Nơi ấy chỉ có một cái đài tầm thường, trên đó tuy ngăn nắp nhưng lại quá sơ sài, cái đài không cao cũng không rộng, thậm chí hoa cỏ dại còn mọc trên những khe hở bậc thang, trông rất giống chỗ bị bỏ hoang từ lâu, duy chỉ có một gốc ngọc thụ* tỏa ánh sáng rực rỡ mọc ở trung tâm đài.

(*) Theo thơ Lý Bạch, ngọc thụ còn là cây tiên.

Thân Đồ Úc bước lên bậc thang, hành lễ.

“Sao con lại tới đây.” Trong ngọc thụ vang lên tiếng người.

“Là vì chuyện của tiểu đồ đệ Tân Tú ạ.”

“Ừ, con chịu thu đồ đệ rồi à?” Linh Chiếu tiên nhân hỏi.

Thân Đồ Úc nói: “Là người lần trước sư phụ bảo con.”

Chỗ ngọc thụ im lặng một hồi, mãi Linh Chiếu tiên nhân mới nói tiếp: “Chẳng phải ta nói, người này có mối nhân duyên với con từ trước hay sao.”

Thân Đồ Úc lấy làm lạ: “Chính vì sư phụ nói người đó có duyên nợ từ kiếp trước với con nên đệ tử mới nhận con bé làm đồ nhi, dù không biết là nhân duyên thế nào, nhưng nhận con bé làm đồ nhi chắc chắn không có vấn đề gì cả.”

Linh Chiếu tiên nhân im lặng.

Linh Chiếu tiên nhân không biết nên nói gì nữa.

Ngài đã tu thành chân tiên, có nhiều chuyện ngài không còn quan tâm nữa, chẳng qua đó giờ luôn khá thiên vị đồ đệ Thân Đồ Úc, bởi vậy lần trước phát hiện mệnh số y xảy ra điều lạ mới tiện tay tính toán, phát hiện đường tình của Thân Đồ Úc rất long đong, thế nên vì muốn y chịu bớt kiếp nạn ngài mới chỉ điểm cho Thân Đồ Úc đôi câu, ai ngờ biến khéo thành vụng… Hai người này vốn không nên là thầy trò.

Linh Chiếu tiên nhân: “Thôi.” Những chuyện thế này để tự chúng tự giải quyết với nhau thôi.

Thân Đồ Úc không hiểu lắm, nhưng y không hỏi tiếp, dù sao lần nào sư phụ cũng nói bỏ lửng như thế, làm y chẳng hiểu ra sao. Y nói thẳng ý định mình tới đây: “Tân Tú đồ nhi của con có phần thích thực thiết linh thú, đồ đệ muốn xin một con về cho con bé nuôi.”

Linh Chiếu tiên nhân: “… Đi đi.”

Thân Đồ Úc từ biệt sư phụ, vào sau núi tìm thực thiết linh thú phù hợp. Cũng đã lâu y chưa tới nơi này, dù đây từng là chỗ ở của y nhưng sau một thời gian dài, cỏ cây trong núi đến tuổi khô héo, nơi đây đã biến thành vẻ khác từ lâu.

Tân Tú đợi đến chán ngán bèn tựa lưng vào hai cây trúc lẩm nhẩm lại pháp kim hỏa, nàng nhận ra giờ mình có thể dùng được ít linh khí hệ kim, vừa rồi nàng thử lấy linh khí hệ kim bọc móng tay mình lại để thử kiểm nghiệm một chút, đào đất cứ như đào cát vậy.

Hai củ măng to dính đầy đất lăn lóc bên chân Tân Tú là thứ nàng tiện tay móc ra lúc thí nghiệm đào đất, toàn thân củ măng tím sậm, bề ngoài sờ mềm như nhung. Mấy khóm trúc tía này chỉ sau núi mới có, nàng chưa ăn măng tím bao giờ, lần này tiện thể mang về nếm thử xem sao.

Nếu không phải các sư thúc thân trúc nhìn nàng với ánh mắt quá kì dị chắc nàng đã đào hết măng quanh đây lên rồi.

Thấy sư phụ xuất hiện, lúc đầu Tân Tú hơi giật mình, sau nàng mừng ra mặt, vội vã tới đón y.

“Sư phụ! Thứ này người cho con ạ?!”

Nàng chăm chú nhìn cục bột nằm trong lòng Thân Đồ Úc, lòng thầm tán thưởng. Đáng yêu vượt chuẩn rồi đấy, nếu trên thế giới này có thứ nào đáng yêu hơn gấu trúc, vậy chắc chắn là gấu trúc con!

Nhìn con vật nhỏ như cục bột nếp này đi, trông nó có khác cái bánh trôi nhân hạt vừng bị cắn mất một miếng làm lộ ra phần vừng bên trong không chứ.

Tiếng kêu non nớt của con non nghe thật đáng yêu, nó tựa đầu vào ngực Thân Đồ Úc, lúc ngóc đầu lên trông rất giống bé con.

Tân Tú: “Sư phụ, cho con ôm đi!”

Thân Đồ Úc bèn đưa nhóc con trong lòng mình cho một nhóc con khác, “Sau này con phải cẩn thận đấy.”

“Vâng vâng vâng, con nhất định sẽ chuẩn bị măng ngon cho nó mỗi ngày! Quan tâm chăm sóc nó!” Tân Tú liên tục đồng ý.

Thân Đồ Úc: “Ý ta là chính con phải cẩn thận, đừng để nó khiến con bị thương.”

Dù sao cũng là linh thú hung mãnh có tiếng, dù chỉ là con non nhưng gấu trúc con cũng đã hơn đồ đệ biết bao nhiêu tuổi, chuyện nó bất cẩn cẩn đả thương nàng rất có khả năng sẽ xảy ra. Trước kia Thân Đồ Úc không muốn để đồ đệ nuôi thực thiết linh thú quá sớm cũng chính vì lo nàng tuổi quá nhỏ, tu vi quá thấp, sẽ bị linh thú đả thương.

Tân Tú: “… Con? Bị nó đả thương á?”

Nàng quan sát bé gấu trúc ngây thơ đáng yêu, chỉ nhỏ bằng một nửa cơ thể mình, kiểu gì cũng không nghĩ được chuyện nó sẽ đả thương nổi mình, chẳng lẽ nó sẽ cào nàng bằng móng vuốt hả ha ha ha!

Sư phụ nói nghe giật gân quá, nhóc con này bé thế làm sao có lực sát thương gì được. Nàng tạm cho rằng sư phụ mình lần đầu làm phụ huynh nên lao tâm khổ trí hơi quá.

Tân Tú ôm quả cầu nhung lên mới biết nó rất nặng, nàng thấy hơi bất ngờ, gấu trúc con nặng chẳng khác gì quả cầu sắt cả, nếu không phải nàng tu tiên nên khỏe hơn người thường chắc chắn không ôm nổi nó.

Cho dù ở thế giới cũ chưa được ôm gấu trúc bao giờ, nhưng Tân Tú cũng biết rằng gấu trúc chắc chắn không thể nặng thế này được, nàng thậm chí còn nghi ngờ có khi đám gấu trúc ở nơi đây ăn sắt thật, trong bụng toàn quả cân không.

Nhưng nếu được ôm nhóc gấu trúc đáng yêu như bánh trôi nhân hạt vừng này, có nặng cũng là gánh nặng ngọt ngào, nàng không quan tâm.

“Để ta ôm.” Thân Đồ Úc hiểu rõ sức nặng của thực thiết linh thú chủ động san sẻ gánh nặng với đồ đệ.

Tân Tú càng ôm chặt bé gấu trúc hơn: “Không không, tự con ôm được mà.”

Tân Tú rất cưng nhóc gấu trúc con, nàng đan cái rổ tre nhỏ làm giường cho nó, lại tới hỏi Thân Đồ Úc xem gấu trúc còn bé xíu vậy có thể cắn trúc được không, hay nàng phải đi tìm sữa cho nó.

Thân Đồ Úc: “Không cần quan tâm nó quá đâu, con gấu trúc này đã không còn nhỏ nữa, bình thường mình nó cũng sinh tồn được. Đói bụng hoặc khát tự nó sẽ tìm được trúc.”

Tân Tú nghĩ, sư phụ chỉ biết ru rú trong nhà lại hơi quái gở của nàng có khi cũng chẳng biết cách nuôi gấu trúc đâu, nàng không thể nghe y được.

Nàng ôm gấu trúc con đi tắm ở suối nước nóng, bồi dưỡng tình cảm với nó, còn đào không ít măng và chặt những cây trúc tươi non về thử đút cho nó ăn. Quả nhiên là động vật hoang dã, nó cực kỳ dễ nuôi, cho gì cũng ăn.

Chỉ là… Nửa đêm Tân Tú bị đánh thức bởi tiếng răng rắc, phát hiện gấu trúc con đang cắn giường, cái giường trúc không hề nhỏ bị nó gặm mất cả mảng to đùng.

Tân Tú: “Thảo nào thấy phần mông lạnh thế, mi mà gặm sang bên này nữa là ta ngã khỏi giường đấy.”

Nàng ôm chăn mền ngồi xuống, đỡ trán.

Sao nàng lại quên đồ đạc rồi gác mái sàn nhà ở đây toàn làm từ trúc chứ, với gấu trúc mà nói đây chẳng khác gì căn phòng sô-cô-la, chỗ nào cũng ăn được. Nó đang ngủ dở, ngửi thấy mùi thơm nên thèm quá bò dậy gặm cũng là chuyện thường.

“Trúc non thì không ăn, cứ phải gặm mấy miếng trúc già này cơ, chẳng lẽ mi thích gặm trúc dai à?”

Tân Tú định ôm con gấu trúc con đang vội gặm giường này lại, nàng không biết rằng Thân Đồ Úc đã ngủ trên chiếc giường này rất nhiều năm, nơi này đã ngấm mùi hương của y, khắp lầu trúc đều có linh khí, với linh thú mà nói, hiển nhiên trúc thế này mới ngon.

Nhóc gạo nếp phát hiện sắp phải rời khỏi đồ ăn bèn không cam tâm ôm chân giường. Hành động của Tân Tú khiến nó cụt hứng bèn giơ móng vuốt nhỏ đập rầm lên ghế trúc bên cạnh.

Chiếc ghế trúc chia năm xẻ bảy ngay trước mặt Tân Tú.

Tân Tú: “…” Móng vuốt nhỏ đáng yêu như thế mà sao khỏe quá vậy?

Sư phụ vốn ở dưới lầu xuất hiện ngay trước cửa ra vào, có lẽ y nghe thấy tiếng ồn. Đèn lồng bay lơ lửng trước mặt y chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Thi thể giường và ghế rơi rớt đầy đất, đồ đệ ngồi xổm một bên nhìn nhóc thực thiết linh thú gặm chân giường.

“Ra đây với ta.” Giọng sư phụ hơi nghiêm khắc.

Tân Tú đứng dậy ra ngoài theo y, nàng nghĩ thầm, có lẽ sư phụ thấy nàng không nên ôm thú cưng lên giường ngủ chung rồi gây ồn lúc nửa đêm.

Nhưng Thân Đồ Úc ngoảnh lại thấy là nàng bèn dịu giọng, y nói: “Ta không bảo con, con về ngủ đi.”

Gấu trúc con vừa gặm giường bốn chân chạm đất, nó ủ rũ bò qua người nàng, đi theo Thân Đồ Úc.

Tân Tú: “?” Sư phụ à, có phải người nhầm đối tượng rồi không?

Nàng vịn vào lan can, thấy dưới lầu sư phụ đang nói chuyện với nhóc gấu trúc, y nói gì nàng nghe không rõ, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy cảnh này hơi buồn cười.

Thân Đồ Úc: “Lúc ta chọn mi chẳng phải đã nói rồi ư, đồ nhi này của ta vẫn còn nhỏ, mi lớn tuổi hơn con bé mà sao còn bắt nạt nó?”

Nhóc gạo nếp đứng yên, ủ rũ cúi gằm đầu xuống dưới đất.

Thân Đồ Úc: “Nhân loại vốn yếu ớt, nhất là con bé còn chưa thoát phàm, sao con bé chịu được móng vuốt của mi hả?”

Nhóc gạo nếp kêu gì đó, vẻ mặt Thân Đồ Úc mới hơi dịu lại: “Biết sai là tốt rồi, lần sau đừng thế nữa, nếu không, mi không được ở lại chỗ của ta.”

Nhóc gạo nếp gật đầu, Thân Đồ Úc lại dẫn nó lên lầu, y nói với đồ đệ: “Ta đã dạy dỗ nó rồi.”

Tân Tú ôm lấy nhóc con đang buồn bã cuộn người lại, nhìn cái giường tả tơi trong phòng bèn đùa vui: “Sư phụ, chẳng bằng người làm cho con cái giường sắt đi ạ, tránh việc nó ngửi thấy mùi thơm lại thèm.”

Nhưng giọng Thân Đồ Úc không giống đùa chút nào: “Giường sắt nó cũng ăn, đổi thành giường gỗ đi.”

Tân Tú: “… Hả?”

Chẳng lẽ, gấu trúc giới tu tiên ăn sắt thật sao?
Bình Luận (0)
Comment