Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 57

Edit | 4702i.

“Ô Ngọc, mắt ta lại đau rồi.”

Thân Đồ Úc vô cảm nhìn thẳng mắt đồ đệ, thực không biết lần này nàng nói thật hay nói dối, nhưng y vẫn thò mặt lại gần thổi mắt cho nàng. Khí y thổi ra không phải gió bình thường mà có lẫn khí kim, tạm thời khí tim có thể áp chế Vạn Tuế Quang đang sinh trưởng trong mắt đồ đệ, khiến cơn đau của nàng dịu lại.

Thế nhưng… Nếu Vạn Tuế Quang vẫn chưa sinh trưởng thì kim khí sẽ chỉ càng khiến mắt nàng đau hơn.

Tân Tú bỗng khựng lại, lông mi nàng run run, nước mắt trào ra.

Thân Đồ Úc: “Càng đau đúng không.”

Tân Tú vẫn mạnh miệng: “Đâu có, ta đang cảm động đấy, Ô Ngọc à huynh tốt với ta quá, ta không có gì cả, đành lấy thân báo đáp huynh vậy.”

Thân Đồ Úc: “Nếu nói dối, chỉ mình nàng phải chịu đau thôi.”

Tân Tú không đáp lại y, nàng bỗng nhiên ồ lên, khua khoắng tay trước mặt mình, chợt nhìn bên trái lại ngoảnh sang phải, nhìn trên dưới trái phải hết một lượt, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên và thảng thốt.

Thân Đồ Úc lại không lấy làm lạ, y biết rất rõ đặc tính của Vạn Tuế Quang, đồ đệ đã đau mắt ba ngày rồi, cũng là lúc phải trông thấy thứ gì đó kỳ quặc.

Tân Tú nhìn một lát bèn che mắt lại, nàng hỏi y: “Ta lại nhìn thấy rồi, nhưng trước mặt là một mảng sáng xanh xanh đỏ đỏ, chuyện gì xảy ra vậy?”

Trước đó bị mù nàng cảm giác quanh mình đen kịt, về sau dùng linh thức để nhìn, thấy vạn vật trên thế gian đều có hình có dáng như thể bị chiếu X quang, trông như lạc vào thế giới kinh dị, nhưng bây giờ nàng đau mắt mấy ngày lại thấy được ánh sáng.

Nàng nhìn thấy rất nhiều thứ, phong phú đến nỗi hoa cả mắt, giống các mảnh vỡ gương sặc sỡ màu sắc hoặc là thạch anh kim cương phản xạ ánh sáng, để hình dung cụ thể hơn thì giống đang nhìn một chiếc kính vạn hoa, lại còn là cỡ siêu khổng lồ bao quát cả cơ thể nàng.

Thế giới quá lòe loẹt, chẳng thấy rõ được thứ gì, đâu đâu cũng kỳ quặc.

Lúc đầu Tân Tú còn thấy mới lạ, nhưng nhìn một chốc thì không chịu nổi nữa, cứ ồn ào nói mình không chịu nổi.

“Nhìn lâu khó chịu quá!”

“Sao nhắm mắt lại còn thấy chứ?”

Vì những thứ này do Vạn Tuế Quang sinh trưởng trong đôi mắt nàng phát ra nên dù không mở to mắt, nàng vẫn có thể “nhìn thấy” ảo giác. Thân Đồ Úc đã tính được việc này từ sớm bèn bảo nàng dùng linh thức.

“Một khi dùng linh thức sẽ không thấy những thứ này nữa.”

Tân Tú nghe vậy thì vô thức nắm tay y và mở linh thức ra, quả nhiên không thấy những thứ hoa lệ đấy nữa, “So với kính vạn hoa lòe loẹt thì thế giới kinh dị dễ chịu hơn nhiều, chí ít không đau mắt.”

Nàng dùng linh thức nhờ vào linh lực của Ô Ngọc, bỗng nhiên ngộ ra, “Chẳng lẽ huynh đã biết trước sẽ có chuyện này nên mới dạy ta dùng linh thức?”

Y không trả lời nhưng Tân Tú đã hiểu, nàng lập tức tươi cười, ra sức khen y: “Ô Ngọc huynh tốt quá, rất tâm lý rất hiền lành, tỉ mỉ lại còn chu đáo, trên có thể đánh yêu bắt quỷ, dưới có thể mua cơm rót nước, thế gian này nào có nam tử ưu tú được như huynh.”

Ô Ngọc bị nàng nịnh đến mức mi tâm giật giật, mà nguyên thân thực thiết linh thú ở U Hoàng Sơn xa xôi cũng thở dài, y lo lắng nhìn lông chỗ móng vuốt của mình, dạo này y sầu đến nỗi lông cũng rụng rõ nhiều.

Trước đó họ đi ngang qua một trấn nhỏ, mua không ít lương khô, Tân Tú mới đoán về sau có lẽ họ phải vào nơi hang cùng núi hẻo không một bóng người nào đó.

“Mình phải đi tới nơi nào nguy hiểm ư, nếu vậy ta không sử dụng linh thức nữa, để đỡ tốn linh lực của huynh.”

“Không cần, số linh lực dùng để mở linh thức cũng chỉ nhỏ như hạt cát thôi.” Thân Đồ Úc tiện mồm đáp trả.

Nói năng thật là to gan, hơn nữa bản thân y dường như không hề nhận ra điều này, tự tin đến mức này quả thật không hổ là đại lão. Tân Tú kéo tay y, dịu dàng nói: “Đại lão Ô Ngọc, câu đấy của huynh thật là ngầu, ta lại bị huynh mê hoặc rồi.”

Ô Ngọc… Ô Ngọc không dám nói gì thêm nữa.

Tân Tú nín cười dùng linh thức quan sát khung cảnh xung quanh. Bây giờ nàng nhận ra không chỉ người, động vật hay yêu quỷ, mà ngay cả tảng đá, cây cối thực ra cũng có sinh mệnh, bởi nàng có thể thấy được những khí khác biệt của chúng. Với cây cối thì là một luồng khí xanh lục óng ánh như nước lưu động trong thân cây và cành lá, đá tảng chồng chất lên nhau cũng có khuynh hướng sở hữu màu sắc khác biệt.

Dù bản thân nước non cây cối đất đai đã đại biểu cho linh khí Ngũ Hành, nhưng chính trong chúng cũng lẫn những linh khí khác chứ không hề thuần túy, bởi vậy màu sắc của tảng đá hay cây cối cũng chẳng giữ nguyên màu thuở mới hình thành, ví như đầm nước trước kia Tân Tú nhìn thấy chẳng hạn, nó không mang sắc lam của nước mà hầu hết là linh khí hệ Mộc.

Ô Ngọc bảo nàng rằng, trong hồ nước ấy có vô số thực vật thủy sinh, bởi vậy nàng dùng linh thức mới nhìn thấy sắc lục nhiều hơn lam.

Nàng còn thấy một tảng đá ánh vàng sặc sỡ choán cả màu đất, Ô Ngọc nói trong tảng đá ấy chứa vàng nên nó mới nghiêng về linh khí hệ Kim hơn là Thổ.

Tân Tú: Chẳng có nhẽ nào, dùng linh thức đi đánh bạc thì bách phát bách trúng?

Như thế thành ra khiến Tân Tú thỉnh thoảng cảm thấy không thể nhìn bằng mắt thực ra cũng không tệ lắm, dù sao dùng linh thức quan sát thế giới này sẽ thấy rõ ràng diện mạo vốn dĩ của vạn vật, xuyên thẳng qua lớp vỏ bên ngoài mà thấy cái nội tại.

“Cũng không phải thế.” Thân Đồ Úc nghe nàng nói vậy bèn bảo: “Linh thức của nàng chỉ có thể thấy những thứ đơn giản nhất, nếu có kẻ tu vi cao hơn nàng ngụy trang, nàng không nhận ra ắt sẽ bị lừa dễ dàng.”

“Rồi, con hiểu rồi, đa tạ sư phụ, sư phụ còn muốn dạy gì không ạ?” Tân Tú tiện mồm ghẹo y.

Nghe thấy câu sư phụ Thân Đồ Úc sợ tới suýt bay màu, còn tưởng mình đã lật tẩy, mất hồi lâu mới nhận ra nàng đang đùa, y hỏi với giọng run sợ: “… Vì sao, lại gọi ta là sư phụ?”

Tân Tú bật cười: “Suốt đường đi huynh toàn dạy pháp thuật cho ta, bình thường đâu ai làm thế, chuyện sư phụ ta nên làm huynh cũng làm tất rồi, quả thực hệt như sư phụ ta vậy.”

Thân Đồ Úc: “…” Không phải hệt như sư phụ con đâu, đúng là sư phụ con đấy.

Thân Đồ Úc: “Thực ra…” Đột nhiên y hơi muốn thú nhận thân phận của mình cho đồ đệ biết, nếu không cứ thế này e rằng sẽ xảy ra chuyện thật.

Tân Tú: “Haiz, nếu huynh đúng là sư phụ ta thì tốt, chơi sư đồ luyến với huynh cũng chẳng tệ chút nào, nghe đã thấy kích thích rồi.”

Thân Đồ Úc lại suýt sợ bay màu, lời đến đầu môi vội vã nuốt vào bụng không dám nói ra. Y thực sự sợ mình mà nói ra, đồ đệ nghĩ quẩn một cái, tới lúc đấy thì chả có sư đồ gì nữa sất.

Y cạn lời nhìn đồ đệ, mình mẩy khó ở vô cùng, y trách nàng: “… Ăn nói vớ vẩn!”

Tân Tú lơ đễnh cười khì: “Phải phải, ăn nói vớ vẩn, dù sao ta đã có sư phụ rồi, nhìn là biết huynh không làm sư phụ ta được.”

Nói xong còn đùa: “Nhưng mà mấy lời vừa rồi huynh phải giữ bí mật cho ta nhé, nếu sư phụ biết ta nói mấy lời này chưa biết chừng sẽ lấy trúc quất ta mất.”

Thân Đồ Úc: Nếu không phải quanh đây không có trúc, giờ sư phụ đã quất cho con hai phát rồi.

Về sau Thân Đồ Úc không mở miệng nữa, dù Tân Tú có nói gì y cũng không đáp lại, hai người đã đi vào chỗ y muốn tới, Tân Tú dùng linh thức thấy khí tức xung quanh lạ lẫm cũng không dám ghẹo khiến y phân tâm, chỉ im lặng theo y.

Đất đai bình thường đều mang màu đất, nhưng nơi họ tới đất lại lẫn với màu đỏ, Tân Tú cảm giác đất dưới chân rất xốp, khí tức ấm áp trào ra từ lòng đất, thậm chí xuyên thấu đế giày của nàng, kể cả chân trần cũng cảm nhận được nhiệt độ ấy.

Cây cối xung quanh… Có lẽ là cây cối, theo mạch cây thì có lẽ là vậy, nhưng chúng không phải màu xanh lục mà là màu đỏ, nàng ngửa đầu lên nhìn, cảm giác như thể mình đang đi trong một rừng máu.

Tân Tú: Thôi đóng linh thức lại thôi, kính vạn hoa lòe loẹt đau mắt còn đỡ hơn thế giới đỏ chói này nhiều.

Nàng vừa tắt linh thức Thân Đồ Úc đã nhận ra, nhưng y vẫn không buông tay nàng. Nơi đây là đất chết, tuy chẳng là gì với thân người của y nhưng với đồ đệ vẫn là chốn nguy hiểm, để nàng đi bên cạnh y còn có thể kịp thời bảo vệ, nếu để nàng đi xằng một lát sẽ bị đất chết này ăn sạch, trở thành một thi thể dưới lòng đất nơi này và dưỡng dục biển hoa bạt ngàn.

Bây giờ Tân Tú là nhóc mù nên hiển nhiên không thấy từng chiếc từng chiếc đầu lâu chui lên từ đất, đám đầu lâu ngửa mặt lên há miệng định cắn chân nàng, vô số cánh tay xương xẩu mọc ra từ đất, trên những mảnh xương lóe lên ánh đỏ hung hiểm nhọn hoắt cùng đâm về phía chân nàng.

Nhưng nàng chỉ coi trước mặt mình là đất bằng, cứ thế thản nhiên bước đi.

Thân Đồ Úc vẫn bước nhanh hơn nàng một bước, ngay sau khi chân y hạ xuống tứ phía bất chợt rung lên nhè nhẹ, tiếp đó đám đầu lâu và xương xẩu đang định “thu hoạch đồ ăn” lập tức biến thành tro nằm lại đất chết, bị Tân Tú theo sát phía sau dẫm loạn mà bay mù mịt.

Tân Tú theo Thân Đồ Úc đi về phía trước, hoàn toàn không hề biết con đường bằng phẳng dưới chân chỉ một giây trước hiểm ác dường nào. Nàng không biết nên không sợ, còn Thân Đồ Úc là không sợ thật, y nhìn những thứ này như cỏ dại ven đường, chẳng hề mảy may để tâm chút ít, thậm chí còn ung dung hơn việc đi trên đường đông đúc con người.

Tân Tú dựng tai nhưng chẳng nghe ngóng thấy bất kỳ tiếng vang gì, cũng chẳng nghe thấy những tiếng đánh nhau kỳ quái, còn tưởng trước mặt không có nguy hiểm gì nên cứ thoải mái cầm tay Thân Đồ Úc.

Nhưng lúc này họ đã đi tới trung tâm miền đất chết.

Vị trí trung tâm này không hề khác gì những chỗ trước họ đã đi qua, sở dĩ Thân Đồ Úc biết đây là trung tâm đất chết là bởi y đã từng tới nơi này. Dù sao cũng là bậc thầy luyện khí luôn cần các vật liệu luyện kim, nên đương nhiên y đã từng lấy loài hoa sinh trưởng trong đất chết này rồi.

Y hơi quỳ xuống và đè tay xuống đất, tay y chẳng khác nào sắt nóng đặt trên nền tuyết, cứ không ngừng chìm rồi lại chìm vào bên trong, chẳng mấy chốc nửa cánh tay đã chìm trong lòng đất.

Nhắm mắt một lát Thân Đồ Úc mới rút tay ra, y hất phần bùn đỏ sậm trên cánh tay xuống. Nửa cánh tay mới rồi vùi vào trong đất đỏ hỏn, khác hẳn với nửa cánh tay trắng trẻo bên trên, nhưng y không hề để ý mà chỉ nhìn trân trân vào cái hố trước mặt.

Đất đai xung quanh hố phai dần sắc đỏ sậm, dần dần biến thành màu vàng cứ lan tràn không ngừng.

Tân Tú ngồi xổm cạnh y, tuy không biết y đang làm gì nhưng hình như nàng nghe thấy tiếng rít không được vui cho lắm, sau đó chẳng biết Ô Ngọc nói “Cảm ơn” với ai.

Một bàn tay xương xẩu bất đắc dĩ vươn tay lên trên hố đất, nó xòe năm ngón tay ra dưới cái nhìn chăm chú của Thân Đồ Úc. Trong lòng bàn tay xương xẩu mọc ra năm cánh hoa trắng.

Thân Đồ Úc hái xong mấy bông hoa trắng ấy, thoắt cái xương tay đã rụt vào trong hố đất, bùn đất lập tức lấp mất cái hố đó.

Thân Đồ Úc cũng không làm khó nó, y thu lại khí kim lan tràn trên đất, để đất chết quay lại với sắc đỏ sậm lúc ban đầu.

“Đi thôi.” Y kéo đồ đệ ngoan ngoãn ngồi xổm cạnh mình lên đi về.

Tân Tú: “Gì cơ, đi nhanh vậy, mới rồi huynh làm gì thế? Chẳng phải huynh tới lấy đồ à, sao lại không có đánh nhau?”

Thân Đồ Úc: “Ta đã thương lượng với chủ nhân mảnh đất này, nó bằng lòng cho ta một ít.”

Tân Tú: “Ta còn tưởng phải đánh nhau chứ, hóa ra là có thể thương lượng à.”

Thân Đồ Úc: “Lúc nó có khả năng thắng mới dám đánh nhau, lúc nó căn bản không thắng nổi thì vẫn thương lượng được.”

Lời tác giả:

“Âu kê, giao dịch hoàn tất.” Một tác giả vừa kiểm xong số còm men cho hay.
Bình Luận (0)
Comment