Hàn Phòng Tử đứng cách sư đệ và sư phụ rất gần nên tận mắt thấy hết cái cảnh khó hiểu ấy. Hắn thầm lấy làm lạ, chẳng phải từ trước đến nay sư phụ thương Thân Đồ sư đệ nhất ư, lần này làm sao ngài lại trốn vội như thế?
“Thân Đồ sư đệ có chuyện gì thế? Chẳng bằng nói cho sư huynh nghe thử xem?”
Thân Đồ Úc nhìn sư huynh, nghĩ hắn cũng từng dạy dỗ đồ đệ rồi, có lẽ có kinh nghiệm hơn mình bèn hỏi: “Hàn Phòng Tử sư huynh, nếu có một ngày huynh thích sư phụ của mình thì phải làm sao đây?”
Hàn Phòng Tử: “???” Sư đệ à đệ đang nói chuyện kinh khủng gì vậy?
Thân Đồ sư đệ còn đang hỏi hắn: “Huynh cảm thấy liệu sư phụ có đồng ý làm đạo lữ của huynh không?”
Cái gì mà liệu có đồng ý không! Làm gì có chuyện sư phụ đồng ý! Không thể nào!
Ánh mắt Hàn Phòng Tử nhìn sư đệ ngày càng dị. Đang yên đang lành sao sư đệ lại đặt giả thiết như thế? Trừ khi đây là chuyện chính y gặp phải, chính y gặp phải… Chẳng lẽ, sư đệ thích sư phụ?!
Hàn Phòng Tử sư huynh nảy ra ý này sợ bạt cả vía, hắn nghĩ đến cảnh mới nãy sư phụ rõ ràng không muốn để ý tới sư đệ, chẳng nhẽ sư phụ cũng biết tâm tư của sư đệ rồi?
Đừng có đùa, sư đệ dám khi sư diệt tổ* như thế á? Quá to gan, sư huynh như hắn cũng phải phát sợ vì y.
(*) Ức hiếp sư phụ, ruồng bỏ/phản bội tổ chế.Hàn Phòng Tử cố giữ bình tĩnh: “Sư… Sư đệ, sư huynh cảm thấy không thể đâu.”
Thân Đồ Úc thở dài: “Quả là không thể nhỉ.”
Hàn Phòng Tử nói chắc như đinh đóng cột: “Đệ với ngài là sư đồ, tuổi đời chênh lệch quá lớn, chắc chắn là không thể nào, hơn nữa sư phụ chỉ coi đồ đệ như trẻ con thôi, đừng cố cưỡng cầu thì hơn! Từ bỏ cái ý nghĩ đấy rồi chăm chỉ tu hành chẳng phải tốt bao nhiêu!”
Thân Đồ Úc hơi thất thần nên không nghe thấy câu “Đệ với ngài là sư đồ” của Hàn Phòng Tử, cũng càng không biết hắn hiểu lầm những gì. Y mất tập trung gật gật đầu với sư huynh rồi trở về U Hoàng Sơn.
Hàn Phòng Tử nhìn theo bóng lưng của sư đệ, sao mà u sầu thảm đạm. Mà cớ gì lại xảy ra chuyện như vậy, nhìn vẻ mất hồn mất vía này của sư đệ rõ ràng là rơi vào lưới tình, nhưng mấy trăm năm qua vẫn bình thường đấy thôi, đột nhiên như vậy là thế nào?
Sư đệ sư muội khác thấy hắn đứng yên tại kia một hồi lâu bèn tò mò tới hỏi: “Hàn Phòng Tử sư huynh, mới rồi huynh nói gì với Thân Đồ sư huynh mà mặt mày lại nghiêm túc thế?”
Hàn Phòng Tử thấy quá mệt tâm, chẳng muốn nói gì sất nên im lặng khoát tay đi mất.
Thân Đồ Úc quay về U Hoàng Sơn, vào trong lò luyện. Thân người Ô Ngọc trong lúc y rời đi vẫn ngồi yên ở kia trông chừng đồ đệ phòng khi xảy ra vấn đề gì trong quá trình luyện chế. Hai người ngồi yên ở đó, trơ mắt nhìn việc luyện chế đi đến hồi cuối.
Thân Đồ Úc khẽ thở dài.
Ở U Hoàng Sơn có mùi hương rất khác. Nơi này ẩm ướt yên tĩnh, luôn vương mùi hoa đỗ quyên ngọt ngào. Tân Tú ở đây mấy năm nên rất quen mùi hương ấy, nàng chưa mở mắt đã vô thức biết mình về nhà, thế nên tự động thả lỏng cơ thể.
Cho tới khi nàng đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trước khi mình té xỉu.
Oan chết mất, nàng chỉ phát hiện sự thật nên tiện mồm nói ra thôi, thế mà chưa nói xong đã bị Ô Ngọc bóp gáy choáng mất. Lúc ấy nàng đã lo vị nam tử dễ xấu hổ nọ không chịu nổi, đã không ghẹo y lại còn cố nói năng bằng ngữ điệu rất bình tĩnh, vậy mà người này vẫn phản ứng quyết liệt đến thế, đúng là vừa bực mình vừa buồn cười.
Mở mắt ra thấy tòa lầu trúc quen thuộc, nhất thời Tân Tú vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sao nàng vừa mở mắt đã quay về U Hoàng Sơn rồi?
Tân Tú liếc thấy sư phụ ngồi cạnh bèn vô thức gọi: “Sư phụ.”
Sau đó giật mình ngồi bật dậy: “Hử? Con nhìn thấy rồi?”
Trước khi nàng tỉnh lại Thân Đồ Úc đã mất một lúc lâu chuẩn bị tâm lý, thành ra hiện giờ vẫn có thể tỏ thái độ bình thường khi làm sư phụ, thế nhưng sau khi Tân Tú nghiên cứu đôi mắt của mình xong bèn quay ngoắt ra nhìn Thân Đồ Úc chằm chằm, cho tới khi y đã bắt đầu thấy hơi bối rối nàng còn bổ thêm một câu gọi là long trời lở đất: “Sư phụ, con biết thân phận khác của người rồi!”
Gì cơ?!
Thân Đồ Úc giật mình thon thót, suýt nữa thì bật ngã khỏi ghế, bàn tay vịn lên thành ghế kêu lên cái két.
Đồ đệ biết rồi? Con bé biết Ô Ngọc cũng là y rồi? Nhưng sao nàng biết được?
Chẳng lẽ đôi mắt này… Không, đôi mắt y luyện chế cho đồ đệ chỉ có thể nhìn thấu ảo ảnh, nhìn rõ chân thân của đám yêu quỷ, hẳn còn có tác dụng mê hoặc gì đó, nhưng cũng không thể xem thấu thần hồn của người khác, huống chi thân thể Ô Ngọc tại bên ngoài nàng còn không nhìn thấy, sao vừa mở mắt đã biết thân phận của y được. Y nghĩ đi nghĩ lại một hồi mới chắc chắn mình chưa lật tẩy chỗ nào.
Chỉ một lát Thân Đồ Úc đã nghĩ đến rất nhiều điều, vẻ mặt y hết sức phức tạp, y chậm chạp hỏi: “Sao con biết?”
So với vẻ nghiêm trọng của Thân Đồ Úc thì Tân Tú thản nhiên hơn nhiều, nàng cười nói: “Con biết từ chỗ cuốn chiếu yêu ấy, hơn nữa về sau tại hang yêu mọi chuyện rõ mồn một như thế mà, đương nhiên con sẽ đoán được thôi, có khó đoán đâu.”
Tất cả mọi người gọi sư phụ là Thâm Đồ yêu vương. Dù không ai kể thẳng nguyên hình của y trước mặt nàng, chính sư phụ cũng không nói đến việc này, nhưng nàng lại không phải người ngu, đương nhiên có thể xác định được nguyên hình của sư phụ là thực thiết linh thú rồi, từ đó cũng suy ra được y chính là mẹ gấu trúc thôi, sao sư phụ lại ngạc nhiên chuyện nàng biết điều ấy thế nhỉ, chẳng lẽ trong lòng sư phụ nàng ngốc nghếch lắm?
Thân Đồ Úc nhớ tới con tiểu yêu cuốn chiếu nọ, y ngạc nhiên vì đồ đệ nhận ra từ tận lúc đó, thế là tức tới nghiến răng: “Con đã biết được thân phận của vi sư rồi mà vẫn không nói?”
Tân Tú: “Vâng.” Dạo này nàng có về Thục Lăng gặp sư phụ đâu, nói thế nào được.
Thân Đồ Úc thấy đồ đệ không hề ăn năn chút nào, thậm chí còn không hề giải thích, thấp thỏm tuyệt nhiên càng không, vả lại còn có vẻ hơi hưng phấn thì thật sự không biết phải nói con bé như thế nào.
Nếu lúc tại hang yêu đồ đệ đã biết thân phận Ô Ngọc của y, mà về sau còn làm những chuyện ấy với “Ô Ngọc” được, thế giả như nàng không biết, thì chẳng lẽ đồ đệ sẽ thực sự không màng tình cảm sư đồ mà nhất định yêu Ô Ngọc hay sao?
Tân Tú nhận ra sư phụ có phần hoảng hốt và hơi hơi tức giận, thậm chí y còn không chịu nhìn mặt nàng mà cứ quay ngoắt về phía cửa sổ thì vui chết được.
Sư phụ làm sao thế nhỉ, sợ nàng không thích chuyện y là yêu quái ư? Nàng chống tay mình lên tay Thân Đồ Úc, mắt sáng như đèn pha: “Nên là sư phụ, đừng giấu con nữa!”
Thân Đồ Úc định giật tay ra, “Nghịch ngợm.”
Tân Tú: “Biến thành nguyên hình cho con xem chút thôi! Con đã biết sư phụ chính là mẹ gấu trúc rồi ha ha ha!”
Thân Đồ Úc đang rút tay dở chợt dừng lại.
Thân Đồ Úc hoang mang một giây đột nhiên ngộ ra, hình như, mình và đồ đệ đang nói về hai chuyện khác nhau.
Thân phận đồ đệ nói không phải là thân phận Ô Ngọc, mà là thực thiết linh thú… Thân Đồ Úc đang giận dỗi bỗng dưng trở nên cực kỳ chột dạ.
Để thăm dò, y ngậm miệng lại, để Ô Ngọc ở ngoài phòng bước vào thu hút sự chú ý của đồ đệ.
Tân Tú thấy Ô Ngọc quả nhiên dính mắt vào người y, nàng mừng rỡ nói: “Hóa ra huynh cũng ở đây.”
Sau khi ngủ dậy nàng nhận ra mình đang ở U Hoàng Sơn bèn đoán, có lẽ Ô Ngọc không giải quyết được đôi mắt của nàng nên trả nàng về nhờ sư phụ cứu giúp, mà lúc trước sư phụ đã phản đối họ yêu nhau đến vậy, bây giờ nàng về lại mù thì chắc chắn sẽ đối xử tệ bạc với Ô Ngọc, đuổi thẳng cổ huynh ấy đi đã là nhẹ nhàng lắm rồi.
Giờ thấy Ô Ngọc còn lành lặn đứng đây sao nàng không mừng cho được.
“Sư phụ, người tốt với con quá đi mất!” Nàng cười hì hì cầm tay sư phụ, Tân Tú lúc này hệt như một đứa con trai đang giải quyết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vừa phải an ủi bà mẹ già sốt ruột vừa lặng lẽ che chở Ô Ngọc.
“Có phải Ô Ngọc dẫn con về không ạ? Lúc trước con bất cẩn mù, cả quãng đường vừa qua đều nhờ Ô Ngọc chăm sóc con, còn vì con mà mạo hiểm đi tìm các loại bảo vật, tuy huynh ấy bảo không phải nhưng con biết chắc chắn huynh ấy tìm những bảo vật đó đều vì mắt con.”
Cuối cùng nàng kết luận: “Sư phụ đã biết hết mọi việc rồi, chắc sẽ không khó xử ân nhân của đồ đệ chứ ạ?”
Thân Đồ Úc chỉ biết cạn lời, quả thực y chẳng biết diễn thế nào. Sao có thể bắt một con gấu trúc mắc chứng sợ xã hội chấp nhận
mối quan hệ ba người phức tạp giữa hai người được chứ?
Y đành phải đồng ý lung tung một hồi, để “Ô Ngọc” luôn trưng vẻ vô cảm im lặng, lại dùng nguyên thân bảo “Ô Ngọc” mau đi nghỉ ngơi đi, sau đó áy náy dùng thân phận sư phụ đối mặt với đồ đệ không hay biết gì.
Tân Tú thấy Ô Ngọc tội nghiệp vừa vào thăm mình một lát đã bị sư phụ lạnh lùng đuổi ra, bèn thầm nghĩ khó trách xưa nay lắm chuyện mẹ chồng nàng dâu mà đàn ông chỉ biết bó tay đứng giữa, giờ thì nàng đã hiểu cảm giác đấy rồi.
Thấy sư phụ còn sầm mặt Tân Tú tưởng y vẫn không thích mình qua lại với Ô Ngọc, bèn cợt nhả nói: “Sư phụ người đừng giận, con cho người biết một tin tốt, con với Ô Ngọc vẫn chưa yêu đương gì đâu.”
Sư phụ vui mới không kiếm chuyện với Ô Ngọc.
Thân Đồ Úc: “Đấy mà là tin tốt ư.”
Tân Tú: “Với sư phụ thì đây không phải tin tốt ạ.”
Nàng nũng nịu như một đứa trẻ, ca cẩm: “Con thấy bọn con còn phải lằng nhằng dữ lắm, sư phụ không biết đâu, Ô Ngọc cứ như hòa thượng ấy, thanh tâm quả dục, chạm cũng không cho chạm.” Khi đó y phản ứng khủng khiếp như vậy, khiến nàng phải hoài nghi có khi y chưa từng xảy ra phản ứng sinh lý như thế không.
Hòa thượng? Thân Đồ Úc nghe thấy lời vô tâm này của Tân Tú bỗng nảy một ý hay. Phải nói, đây vẫn cứ là cách hay để từ chối đồ đệ.
“Mới rồi mình còn chưa nói xong đâu, sư phụ, rốt cuộc người có thừa nhận mình là mẹ gấu trúc không ạ?” Tân Tú truy hỏi.
Thân Đồ Úc vừa mới nghĩ thông, y thản nhiên trả lời: “Thừa nhận.” So với thân phận kia thì cái này có là gì.
Tân Tú vui vẻ lại chỗ sư phụ, “Tạ ơn sư phụ, lúc trước đồ nhi không biết đấy là nguyên hình của sư phụ nên có phần mạo phạm, chắc sư phụ cũng không so đo với đồ nhi đâu ạ?”
Thân Đồ Úc: “Không so đo.”
Tân Tú: “Từ nay sư phụ có còn bằng lòng hóa về nguyên hình cho đồ nhi chải lông, làm tròn đạo hiếu không ạ?” Nàng nói việc mình sờ lông một cách rất là đường hoàng, lập tức trở thành đồ đệ hiếu thảo mẫu mực.
Thân Đồ Úc vẫn đang trong dòng suy nghĩ: “… Được thôi.”
Tân Tú nghiêng nghiêng đầu, “Sư phụ, nhìn người hơi mệt, người có sao không?”
Thân Đồ Úc lặng lẽ gạt tay nàng ra khỏi người mình, y nói: “Không có gì, chẳng qua mới nãy ta đấu với Băng Long một trận nên hơi mệt.”
Tân Tú ngẩng đầu lên: “Băng Long? Băng Long đến Thục Lăng mình kiếm chuyện ư?”
Rốt cuộc Thân Đồ Úc vẫn nhẹ nhàng xoa đầu đồ đệ: “Không sao, tổ sư gia đã giải quyết rồi.”
Với y Tân Tú vẫn là tiểu đồ đệ ngoan ngoãn, nàng lập tức nói: “Vậy sư phụ mau nghỉ ngơi đi ạ, đồ nhi không làm phiền người nữa.” Về sau vẫn có thời gian sờ nguyên hình gấu trúc mà.
Chân trước Thân Đồ Úc vừa đi, chân sau Tân Tú đã chạy đi tìm Ô Ngọc.
“Ô Ngọc, ra là huynh ở đây.” Tân Tú tới dưới tàng đỗ quyên, đứng chung một chỗ với Ô Ngọc.
“Bình thường sư phụ không cho ai vào vùng xung quanh lầu trúc trong U Hoàng Sơn đâu, lần này huynh có thể vào trong, hẳn là sư phụ cũng không phải không chấp nhận huynh được.” Tân Tú hỏi dò.
Vừa mới rồi Ô Ngọc đã nảy ý hay khi nói chuyện với đồ đệ, y nhìn Tân Tú đứng đối diện mình, nghiêm túc nói: “A Tú, có việc này ta phải cho nàng biết.”
Tân Tú: “Tự nhiên huynh nghiêm túc như thế cứ như xảy ra chuyện lớn gì ấy, huynh đừng dọa ta.”
Ô Ngọc: “Ta không thể yêu nàng được, cũng không thể làm đạo lữ với nàng, bởi vì ta là Phật Tu ở Tự Tại Thiên, chẳng mấy chốc ta sẽ quay lại Tự Tại Thiên, về sau không ra ngoài nữa.”
Tân Tú: “… Gì cơ? Phật Tu gì cơ?”
Ô Ngọc giơ tay gỡ mái tóc đen dài của mình ra, làm lộ cái đầu sáng bóng: “Không tin nàng nhìn đi, ta đã quy y rồi.”
Tân Tú: “???”
Lời tác giả:Sư phụ: Quá khổ.… Này là lần bao nhiêu sư phụ kêu khổ rồi ta?Editor: Ngạc nhiên chưa =)))