Edit | 4702i.
Hai đôi huynh muội còn chưa chạy ra khỏi cổng được trăm mét đã bị hai vợ chồng sa sầm mặt bắt về.
Đôi huynh muội nhà này hẳn lớn lên trong sự cưng chiều của gia đình, rất ít khi bị phạt, nên khi bị treo lên trụ rồng và bị quất bằng nhánh liễu, hai đứa trẻ đều sốc đến nỗi cùng bật khóc.
Tuy hai đứa trẻ này khóc nhưng vẫn chưa sợ hẳn, chúng đang thăm dò, bình thường chúng khóc to như thế lẽ ra trưởng bối đã tha.
Nhưng lần này thì không, dẫu là bà nội yêu thương chúng nhất, hay cha và cô cô dễ mềm lòng nhất đều không lên tiếng, mặc chúng bị đánh, đến cuối cùng hai đứa mới sợ thật mà khóc lóc thê thảm.
Nhưng cậu bé bị nhốt lại thì không khóc, nó chỉ nhón chân bám cửa sổ nhìn ra ngoài sân, tiểu muội của cậu bé dựa sát vào ca ca, sợ tới méo miệng.
“Đã biết sai chưa? Ta và cha các con đã nói thế nào? Hả?!” Người phụ nữ vừa quất roi thật mạnh vừa gặng hỏi.
Hai đứa bé lại không biết vì sao trưởng bối phẫn nộ và sợ hãi đến thế, chỉ nghĩ do mình không nghe lời nên mới bị trách phạt, cả hai đều kêu khóc mình sai rồi, cuối cùng được bế về nhà.
Tân Tú tựa vào tấm đá mài xem hết vở kịch vừa rồi.
Nàng không cần động não cũng biết chuyện gì xảy ra, bà lão nhà này dẫn con trai con gái ra ngoài cướp con người ta về chết thay con cháu mình, chọn người chịu tội thay để hiến tế cũng chẳng phải chuyện gì mới.
Ồn ào một hồi như thế đã gần rạng sáng.
Người nhà này lần lượt đi nghỉ, lúc này chúng khôn hơn nhiều, chúng đặt một tượng làm từ gỗ liễu nho nhỏ ngoài cửa phòng nhốt hai đứa trẻ bị trộm, chỉ cần có người tới gần cửa tượng gỗ sẽ la to lên cho mọi người biết.
Phiền phức nhất là nó không có mắt, huyễn thuật vô dụng với nó, nó lại thông minh, phát hiện cả những điều bất thường cực kỳ nhỏ nhặt.
Vốn Tân Tú có thể tới mở cửa cứu hai đứa bé ra, giờ lại hơi rắc rối.
Nhưng mà, cũng chỉ hơi rắc rối thôi.
Nàng suy tư một lát đã nghĩ ra cách, nàng móc cái bình nhỏ chỉ bằng ngón cái ra và gõ gõ thân bình, “Hồ Tam Nương, Hồ Tam Nương, ra đây.”
Hồ Tam Nương chính là nữ quỷ ngày xưa nàng thu nhận, còn được nàng vá ngực cho.
Lúc trước nàng ta nhập vào tượng gỗ, về sau Tân Tú lại cất nàng ta vào bình nhỏ bên người.
Có lúc Hồ Tam Nương tỉnh, đôi khi lại điên điên.
Cũng may khi Tân Tú đổ nàng ta ra khỏi bình, Hồ Tam Nương vẫn còn tỉnh táo.
“Nàng thử nhập thân vào tượng gỗ kia xem.”
Thực vật khó sinh linh trí hơn động vật, thực vật có linh trí muốn sinh thần trí lại càng khó.
Tân Tú nhận ra tượng gỗ liễu kia tuy có linh tính lại không có thần trí, liễu mộc thuần âm, đối với nữ quỷ thì ấy là vật nhập hồn không tệ chút nào, còn thích hợp hơn cả người gỗ của lão ngũ và chiếc bình nhỏ.
Nếu như Hồ Tam Nương ngụ trong tượng gỗ hẳn sẽ được tẩm bổ.
Hồ Tam Nương nghe lời bay tới chui vào cơ thể tượng gỗ, sau đó nàng ấy còn ợ một cái rất giống người, Hồ Tam Nương ngó dáo dác xung quanh một lát rồi nhảy xuống cửa chạy về phía Tân Tú.
Tân Tú ngồi xuống để tượng gỗ bước lên bàn tay mình, nàng cười: “Thân thể mới của nàng nhìn không tệ chút nào.”
Đâu chỉ không tệ, phải nói là rất hợp, gương mặt người gỗ lúc trước hơi thô ráp nay đã sở hữu vài phần phong vận của Hồ Tam Nương, nàng ấy đã hoàn toàn dung hợp ít linh tính trong liễu mộc về mình, chưa biết chừng sau này còn nhờ chút linh tính ấy mà tu thành Quỷ Tiên.
Giải quyết xong vấn đề này Tân Tú lập tức bước vào phòng, nhận ra hai đứa bé kia đã nằm trên giường thiếp đi, hai đứa đắp chiếc chăn bông sạch sẽ, ngủ rất say.
Tân Tú phất tay áo giấu chúng trong lòng, lại yên lặng rời khỏi nhà này quay về nhà Thủy Nguyên.
Lão ngũ đang ở trong phòng chăm chú nhìn một nhánh liễu mộc, không biết đang suy tư gì, hắn thấy nàng về còn ôm hai đứa trẻ trong lòng bèn vịn xe lăn rướn người lên hỏi: “Tỷ tìm được trẻ con rồi? Không sao chứ ạ?”
“Không sao.” Tân Tú không muốn khiến hai đứa bé tỉnh ngủ nên trên đường đi sử dụng chút thuật pháp với chúng, để chúng ngủ say hơn.
Lão ngũ xoa đầu hai đứa bé, ngập ngừng nói: “Hai đứa bé này dường như thích hợp tu luyện.”
Tân Tú không quá quan tâm những lời ấy, nàng ngồi cạnh bàn thảo luận về điểm kỳ quái của nơi này với lão ngũ.
Lão ngũ: “Mới nãy đệ trò chuyện với Thủy Nguyên một lát, đệ cảm giác năng lực của họ không giống cách tu luyện linh lực của chúng ta lắm.”
Tân Tú: “Có rất nhiều cách tu luyện, chúng ta tu luyện theo cách của Thục Lăng, kể cả Hạng Mao trước kia ta từng đi qua cũng tu luyện theo cách khác.”
Lão ngũ còn nói: “Đệ cảm thấy giếng nước có vấn đề, nhân lúc múc nước cho Thủy Nguyên đã xích lại gần quan sát, đệ cảm giác như dưới ấy có thứ gì đó.”
Tân Tú: “Là thứ gì vậy?”
Lão ngũ: “Không rõ nữa, chỉ có cảm giác rất mơ hồ.” Hắn sở hữu linh căn hệ Mộc, bẩm sinh nhạy bén hơn bình thường.
Tân Tú suy tư một lát: “Vậy chờ chúng ta đưa đám trẻ về nhà lại quay lại đây.” Nàng mà đã tò mò thì không hiểu cho ra nhẽ là không chịu được.
Trời sáng rất mau, người nơi này đều dậy rất sớm, Tân Tú sử dụng thuật pháp tạm biến hai đứa trẻ thành búp bê nhét vào trong lòng.
Nàng dẫn Ngưu đạo sĩ ra khỏi sân cho lão ngũ ngồi lên và định cáo từ rời đi.
Đang định ra cửa lại thấy đại bá của Thủy Nguyên bước vào với vẻ mặt khác thường, gã liếc họ, thì thào gì đó với bà lão.
Thủy Nguyên đứng gần đó cũng nghe thấy, chàng ta cãi lại: “Chuyện này thì liên quan gì đến họ, đêm qua họ chưa từng ra ngoài, cũng chỉ mang theo bằng ấy thứ hành lý, nếu giấu người đã nhìn ra ngay.”
Tân Tú dựng thẳng lỗ tai, nghe vài câu đã hiểu.
Hẳn nhà nào đó đã nhận ra mất trẻ con mới báo cho những người khác trong trấn, nên hai người lạ là họ bị nghi ngờ, hiện tại chúng không muốn cho họ đi.
Đây đúng là tình huống bết bát nhất, bởi vì thế có nghĩa là, việc cướp trẻ con thế tội là việc toàn trấn đều biết, chúng nối giáo cho giặc, cấu kết lẫn nhau, cũng có nghĩa đây không phải lần đầu chúng làm thế.
Ra là giữa chốn bồng lai mỹ lệ đến vậy, bên trong vẫn có ác ma ăn thịt người.
Tân Tú lại nhận ra rằng, vùng tu tiên của Thục Lăng, trên thực tế là chốn ẩn cư cho những người không muốn sống tại thế gian hỗn độn, lại không cách nào thay đổi thế gian, nên mới tạo riêng ra một chỗ để tu thân dưỡng tính.
Ước chừng trải hết khổ sở trần ai cuối cùng đều muốn quay về Thục Lăng, từ đây chẳng màng thế sự, chỉ còn chư vị đồng môn.
Giờ nàng đã hiểu vì sao tổ sư gia lại để mấy con nghé con mới đẻ các nàng liều lĩnh xông vào vũng nước tù trần gian này, có lẽ Người biết họ sẽ khiến nước chảy.
Ông già nhà Người chắc cũng chẳng phải lần đầu làm chuyện này.
Lão ngũ hiển nhiên cũng nhận ra người trong trấn này có vấn đề, hắn liếc Tân Tú, Tân Tú cũng ngơ ngác nhìn hắn – một cử động rất hợp với thân phận họ lúc này.
Họ chỉ bị cản lại một lúc, Thủy Nguyên vừa giận vừa ngại: “Hai người ở lại đây hai ngày đi, bây giờ… Không tiện rời khỏi đây.” Chàng ta thấy lão ngũ có chỗ bất tiện còn chủ động ôm hắn xuống lưng trâu, lại đi lấy thức ăn cho họ, sau đó giận dữ ngồi một bên cắn bánh bao, đôi mắt cố nén vẻ u sầu bực bội.
Rất nhanh, Tân Tú lại gặp trưởng bối của đôi huynh muội kia, chúng cõng một bà lão đang ho lên sù sụ, bà ta nhìn họ một cái sắc lẻm, Tân Tú thấy choáng váng nhẹ, có kẻ đang thi triển thuật pháp!
“Các ngươi là người phương nào?!” Giọng nói nghiêm nghị cất lên.
Tân Tú ngơ ngác nhìn vẻ choáng váng của lão ngũ, cũng lơ ngơ đáp: “Là người qua đường.” Nói xong bèn lặng lẽ vẽ bùa thanh tâm sau lưng hắn.
Lão ngũ cũng nói theo nàng: “… Người qua đường.”
“Các ngươi có thấy một đôi huynh muội không?!”
Tân Tú: “Không.”
Lão Ngũ: “Không.”
Tiếng chuông reo lên khe khẽ, Tân Tú thấy đầu óc tỉnh táo trở lại.
Khá lắm, chúng còn biết thuật mê hoặc, may mà nàng có đôi mắt này, lại phải cảm ơn sư phụ thôi, sư phụ thật lợi hại!
Họ không còn bị tình nghi nữa nhưng vẫn không được đi, Tân Tú nghe thấy bà lão hai nhà ngồi nói chuyện với nhau.
“Đã mất tích rồi, giờ đi tìm cũng không kịp nữa.” “E là chỉ có thể…” “Thực sự hết cách, tế Long mẫu không thể có vấn đề được, nếu không…” “Ta hiểu rồi.”
Họ rời đi khi mắt đỏ hoe, Tân Tú bình tinh vỗ vỗ bụng, hai đứa trẻ biến thành búp bê nằm yên trong lòng nàng ngáy o o, không hề biết trấn Phong Vũ bão bùng ra sao.
Hôm nay bên ngoài ầm ĩ hơn hôm qua nhiều, bởi lễ tế Long mẫu ngay đêm nay, Thủy Nguyên mời họ về phòng, dặn họ chớ chạy lung tung.
Vừa đóng cửa, Tân Tú nhanh chóng biến ra hai hình người giả, sau đó cõng lão ngũ lên lưng: “Đi, chúng ta đi xem rốt cuộc những người này muốn làm gì.”
Đám trẻ bị nhốt trong nhà không được ra ngoài, bên ngoài, dù nam giới hay nữ giới đều mặc đồ trắng, trông rất giống… Đồ tang.
Các cụ già lớn tuổi cũng mặc đồ trắng nhưng kiểu dáng có phần khác biệt, trông long trọng hơn, áo rộng tay dài, họ vấn tóc bằng liễu mộc.
Các cụ già tụ lại trong miếu.
Tân Tú và lão ngũ ngồi trên đỉnh miếu, tứ phía quanh trấn nườm nượp người đi lại như đang tìm kiếm thứ gì, Tân Tú nghe thấy bên dưới vang lên tiếng nói chuyện của các cụ già.
“Vân Vu, chuẩn bị kỹ càng cho hai đứa bé nhà bà đi.”
Im lặng một hồi, giọng nữ khàn khàn mới vang lên: “Ta hiểu, sẽ không làm hỏng lễ tế Long mẫu.”
“Mười hai năm mới tế một lần, không thể xảy ra vấn đề được, chú ý trẻ con từng nhà đừng tới giếng Phong Vũ, tránh xúc phạm tới Người.”
“Chủ tế… Năm nay để Vân Vu làm đi.”
“Bảo đám thanh niên phải thận trọng, chớ để xảy ra chuyện kia, lỡ có chuyện gì cũng không phải chết một hai đứa bé, tất cả chúng ta đều phải chịu tai họa ngập đầu mất.”
Đám người này nói liên miên lải nhải mãi, lại quỳ lạy với tượng thần Long mẫu trong miếu, miệng niệm kinh văn.
Tân Tú đánh bạo xích lại gần quan sát, thấy tượng thần vị Long mẫu này không giống tượng bình thường, không phải mặt bầu mắt nhỏ môi dày mà cực kỳ xinh đẹp, nàng cũng mặc áo lụa trắng giống các cụ bà, tay ôm hai đứa trẻ với thân dưới hình rồng quấn lấy tay nàng.
Đám người này như không biết đói khát, họ tụng kinh mãi tới tận lúc hoàng hôn mới lần lượt rời khỏi miếu, họ đeo lụa trắng che mặt, những người con trai con gái không còn trẻ trung cầm chiếc đèn lồng trắng đi sau lưng họ, dải lụa trắng thắt trên những chiếc cột tung bay, hệt như một đội đưa tang lặng lẽ.
Trên đường đi, nhà nhà ôm giỏ bện từ liễu mộc tiến tới bờ sông dâng tế lễ và quỳ lạy.
Bọn họ đi ngang qua nhà đôi huynh muội nọ, Tân Tú đứng trên nóc nhà nghe tiếng khóc văng vẳng từ phía dưới.
Đôi huynh muội nàng gặp hôm qua đã nhắm mắt lại, nằm yên không nhúc nhích trên chiếc nôi liễu mộc, mặt chúng trắng bệch, bờ môi và mi tâm điểm sắc đỏ, hai đứa trẻ mặc y phục sặc sỡ, để chân trần.
Người mẫu thân khóc tới run bần bật tự tay phủ tấm lụa trắng lên người hai đứa con.
Mười mấy thanh niên cố nén cơn đau buồn, họ khiêng hai đứa trẻ ra ngoài, đi theo đội ngũ màu trắng.
Sau lưng họ xuất hiện người bưng ấm vẩy nước dọc đường đi, chiếc chuông trên tay người nọ vang lên những tiếng leng keng.
Họ lên núi, sương mù trắng bao trùm cơ thể, thấm ướt cây cối trong rừng.
“Leng keng —— “
“Sàn sạt —— “
Như thể trong núi xuất hiện du hồn.
Cuối cùng cả đội ngũ dừng trước vách núi nơi có một đầm nước: “Thả Long tử Long nữ xuống giếng Phong Vũ đi.”
Hai đứa trẻ say ngủ ấy nằm trong nôi, từ từ chìm xuống đầm nước.
Không ai nói chuyện, bởi mỗi người đều đeo tấm lụa trắng nên gương mặt ai ai cũng mờ mờ ảo ảo.
Họ cắm đèn lồng trắng bên đầm nước, sau đó lập tức tản đi.
Sau khi bình tĩnh lại, Tân Tú và lão Ngũ xuất hiện tại bên đầm nước, cả hai liếc nhau.
Tân Tú thả trâu và hai đứa trẻ ở bên bờ: “Ngưu đạo sĩ, ngươi ở đây trông, bọn ta đi một lát rồi về.”
Hai tỷ đệ không thương lượng gì thêm, cứ vậy nhảy thẳng vào đầm nước.
Chiếc đầm này nhìn từ bên ngoài tưởng không sâu, nhưng nhảy xuống rồi mới nhận ra không thể thấy đáy.
Đáy nước không hề tăm tối mà còn tỏa ánh sáng dìu dịu.
Tân Tú: Ai mắc chứng sợ biển chắc đột tử tại chỗ quá.
Bóng hai đứa trẻ dần dần chìm xuống, Tân Tú và lão ngũ mỗi người bơi lên ôm lấy một đứa, đúng lúc này, đầm nước sáng rực, giúp họ thấy rõ khung cảnh dưới đáy đầm nước.
Dưới đáy đầm nước là một gốc liễu khổng lồ, nhánh liễu lơ lửng trong nước, rất nhiều nhánh đang ôm một thứ giống kén.
Thi thể, ấy là vô số thi thể trẻ con.
Mà thứ đang tỏa sáng dưới đáy đầm, chính là cây liễu nọ..