Edit | 4702i.
Mấy trăm yêu quái tiền hô hậu ủng, huênh hoang khiêng kiệu đi ngang qua biên thành Hậu quốc.
Bởi đang dùng thân phận của Chu Vinh hộ pháp và còn dẫn theo đám thuộc hạ Chu Sát pháp sư để lại, nên nhóm Tân Tú cũng không đi nhanh.
Từ trước đến nay lão ngũ luôn là đứa yên lặng nhất, mấy ngày nay hắn đều ngồi trong góc xe ngựa làm quen với tu vi mới của mình.
Linh căn của lão ngũ vốn hệ Mộc, giờ đây lại có linh lực hệ Thủy của Long mẫu, trong cơ thể có thêm viên linh châu tụ Thủy, bởi cây cối sống nhờ nước nên thuật pháp hệ Mộc của hắn càng thêm lợi hại.
Tu vi đột ngột tăng thành ra lão ngũ tự giác liệt mình vào nhóm chiến đấu chủ lực, ngày nào cũng nghiêm túc luyện tập.
Lão tứ ngồi trên xe làm mô hình Thiên Công nhưng không thành công, hắn tư lự gì đó với vẻ rất bối rối, bỗng nói: “Đệ vẫn chưa hiểu lắm.
Trên đời này thực sự có Long Thần ư? Hai con nghiệt long kia là con của Long Thần sao?”
Mấy ngày nay, sau khi nghe chuyện Long mẫu xong hắn vẫn còn rối lòng.
Còn Tân Tú thì đánh cờ với Bạch tỷ tỷ đang “dưỡng thương” —— cờ ca rô.
Nàng nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Nghe nói Long Thần chết sớm, nhưng Long Thần này cũng chưa chắc là con rồng cụ thể nào đó, hẳn đó chỉ là cái danh cho một tồn tại thần kỳ thôi.
Cảm mà thụ thai, đại khái là trong trời đất phải có hai con rồng, sau đó sẽ có một người thuận theo thời thế xuất hiện để gánh chịu trách nghiệm thai nghén ra chúng, tóm lại không giống với cách nhân loại mình sinh con, mà cũng chưa chắc đã liên quan quá nhiều tới vị Long Thần nào đó trong truyền thuyết.”
Nàng nói xong bèn cười với Bạch Tỷ tỷ lạnh lùng ngồi đối diện: “Phải không tỷ tỷ?”
Thân Đồ Úc nhìn chằm chằm vào bàn cờ, lạnh nhạt đáp đồ đệ: “Chỉ cần là rồng đều có thể xưng là con cháu của Long Thần, nhưng tùy vào việc được giống loài nào mang thai mà chúng sẽ trở thành những loài rồng khác nhau.”
“Bẩm sinh rồng đã có sức mạnh sánh với Tiên Thần, chúng khác hẳn tất cả các sinh vật trên thế gian này, sự xuất hiện của chúng dù nhiều hay ít, đôi khi sẽ quyết định số phận trần thế, ngược lại, số phận trần thế cũng có phần ảnh hưởng tới thứ sinh linh huyền diệu ấy.”
Y tiện mồm giải thích, thấy đồ đệ sắp sửa hạ quân cờ thứ tư, nếu y không làm gì nàng sẽ thắng.
Bàn cờ ca rô này họ chơi đã lâu, Thân Đồ Úc chỉ nghĩ một lát đã quyết định giả vờ không nhìn thấy để đồ đệ thắng một ván.
Y đánh quân cờ trắng sang bên cạnh.
Tân Tú lại đánh quân cờ đen cạnh quân cờ trắng của y, nàng không đi nốt quân thứ năm.
Hai người họ đang nhường lẫn nhau, Thân Đồ Úc đánh một hồi đành nghe theo ý đồ đệ, y thắng ván này.
Tân Tú: “Bạch tỷ tỷ lợi hại thật! Lần đầu chơi cờ ca rô đã thắng!”
Thân Đồ Úc chưa được ai nhường bao giờ, y còn tưởng mình đang chơi với trẻ con, ai ngờ giờ mới biết đồ đệ đang chơi với mình, hơn nữa còn cố ý thua cho y vui.
Thân Đồ Úc bối rối liếc đồ đệ, nhớ tới chuyện mấy ngày nay nàng chăm sóc mình cực kỳ chu đáo lại bắt đầu lo ngay ngáy.
Chẳng phải đồ đệ thích nam tử ư?
Lão tứ còn định hỏi thêm gì lại thấy đại tỷ và Bạch tiền bối đã chơi ván thứ hai, dù một bên cười còn bên kia lạnh mặt, nhưng bầu không khí hòa hợp đến nỗi chẳng hiểu sao hắn không dám mở lại.
Lão ngũ ngồi cạnh kéo lão tứ về sau, thì thầm: “Tứ ca, đệ cảm thấy giờ đừng nên quấy rầy họ thì hơn.”
Lão tứ im lặng một lát, lùi lại ngồi cạnh lão ngũ: “Có phải bệnh cũ của đại tỷ lại tái phát rồi không?”
Lão ngũ im lặng gật đầu.
Phàm là người nào lọt mắt xanh vị tỷ tỷ này của họ, đại tỷ nhất định sẽ tìm cách để kết bạn với người đó, đồng thời đối xử với người ta hết sức nhiệt tình.
Lão tứ: “Ta biết ngay mà, ai càng lạnh lùng với đại tỷ, tỷ ấy càng thích, càng muốn kết bạn với người ta.”
Tân Tú ngoảnh lại, cười lạnh: “Lão tứ, ta nghe thấy hết đấy.”
Lão tứ xoa trán, im miệng lùi về sau.
Thân Đồ Úc cũng nghe thấy hết, y thoáng suy tư, tự dưng cảm thấy được khai sáng.
Ra vậy! Lúc trước khi làm Ô Ngọc, vì gương mặt thân người vốn bị hỏng, y lại cứ mãi đắn đo nhiều chuyện nên đối xử với đồ đệ rất lạnh lùng, thành ra đồ đệ mới thích Ô Ngọc như vậy.
Thân phận Bạch Vô Tình hiện tại của y cũng rất lạnh lùng nên đồ đệ lại đối xử tốt với “nàng”, còn cứ thế nữa, nếu đồ đệ thích thêm cả “nàng” thì không hay chút nào.
Thân Đồ Úc ngẫm một lát, tự cảm thấy mình phải đổi tính ngay.
Bạn gấu trúc ngay thẳng chỉ biết ăn sắt hoàn toàn không nghe ra Tân Tú và lão tứ chỉ đang đùa nhau.
Thế mà y còn tự “khai sáng bản thân”, lại nghiêm túc suy nghĩ phương án khả thi đồng thời quyết định cách thức hành động: phải thay đổi ngay lập tức.
Thế nhưng, khiến một con gấu trúc động đậy đã là chuyện rất khó khăn rồi, giờ lại bắt y phải nhiệt tình… Nhưng mà nhiệt tình là thế nào? Thân Đồ Úc chịu, đời này chắc y không có duyên với hai chữ nhiệt tình.
Nhìn nụ cười tươi và đôi mắt sáng lấp lánh của đồ đệ, Thân Đồ Úc vừa thấy đồ đệ siêu đáng yêu, lại vừa khổ tâm nghĩ: Sư phụ mệt quá rồi.
Đồ đệ đáng yêu như vậy mà sao lại có sở thích kỳ quặc thế nhỉ?
Tân Tú thấy Bạch tỷ tỷ có vẻ không vui bèn nghĩ thầm, thắng còn không vui, chẳng lẽ tỷ ấy nhận ra mình nhường?
…
Vì họ phô trương thanh thế như vậy, lại nể thân phận của Chu Vinh hộ pháp mà suốt dọc đường thành chủ phú hào thấy họ đi ngang qua đều phải mở cửa nghênh đón khách sáo mời họ vào ở.
Cho dù có phải thật lòng hay không thì tóm lại vẫn phải nể nang.
Đương nhiên Tân Tú chẳng thèm khách sáo gì, lần nào nàng cũng ìm tới nhà nào có tiền có thế nhất, trước tiên “đào” nội tình của chúng, sau mới quyết định thân thiện hay không thân thiện với nhà đó.
Một khi Tân Tú biết chúng làm chuyện xấu, nàng vừa rời khỏi nhà nào nhà nấy ắt phát sinh phong ba bão táp loạn như cào cào, nên “Chu Vinh” bị gọi là sát tinh.
Tân Tú: Hắt nước bẩn lên đầu Chu Vinh hộ pháp và Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát sướng quá.
Họ lại vào ở trong phủ thành chủ tại một tòa thành nhỏ, Tân Tú vẫn diễn kịch như thường lệ, sau đó mới sung sướng xé túi da của Chu Vinh hộ pháp ra tìm Bạch tỷ tỷ chơi.
Dù sao thân ở trại địch, để ngừa có chuyện gì bất trắc bốn người họ luôn chia thành hai nhóm theo giới tính, hiển nhiên Bạch Vô Tình và Tân Tú ở chung một chỗ.
Nhưng tuy hai người chung phòng lại chưa từng ngủ chung giường, đêm đêm, Bạch Vô Tình hoặc nghiêm túc tu luyện, hoặc “dưỡng thương” trắng đêm, tóm lại, lần nào Tân Tú mời nàng ấy ngủ chung Bạch Vô Tình đều từ chối cả.
Tắm rửa cũng vậy, Tân Tú mời Bạch Vô Tình tắm rửa càng là chuyện không thể.
Một lần tắm đã đủ khiến y đau tim, thêm mấy lần nữa có khi bản thể gấu trúc của y đốn hết đại thụ trên U Hoàng Sơn mất.
Giờ Thân Đồ Úc nghĩ lại, có khi tại mình từ chối quá nhiều khiến đồ đệ sinh chấp niệm không nhỉ, hay là cứ nghe theo lời nàng, có lẽ nàng sẽ bớt nhiệt tình lại?
“Bạch tỷ tỷ, cùng đi tắm thôi.” Tân Tú chào hỏi như thường lệ.
Thân Đồ Úc nghiến răng: “Được thôi.”
Tân Tú sững người, không ngờ nàng ấy lại đồng ý.
Sau đó Tân Tú bật cười, vui vẻ nắm tay y đi ngâm mình.
Quả là có công mài sắt có ngày nên kim, vị tỷ tỷ lạnh lùng này cuối cùng cũng bị hâm nóng bởi sự nhiệt tình của nàng, nàng ấy không còn kiên quyết chối từ nàng nữa.
Từ đó có thể thấy, lần ấy nàng đoán tỷ tỷ này là kiểu trong nóng ngoài lạnh không sai chút nào, giờ chưa được bao lâu đã tự nguyện vượt khó cho phép nàng thân thiết với mình rồi.
Tân Tú thấy hơi thành công bèn thuận thế hỏi:
“Ta chà lưng cho tỷ tỷ nhé?”
Thân Đồ Úc nhìn đồ đệ bằng ánh bắt đau thương: “… Được thôi, ta cũng có thể, có thể…”
Tân Tú: “Có thể chà lưng cho ta đúng không, vậy cảm ơn tỷ tỷ.”
Nàng nói xong lập tức ngoảnh mặt đi, suýt cười thành tiếng.
Má ơi, vị Bạch tỷ tỷ này là người dễ ngại nhất nàng từng gặp, từ trước nàng hay ngâm mình với các chị em, từ trò chuyện đến đùa nhau bóp đâu cũng được, chuyện 18+ chỉ là mây bay.
Kể cả khi ngâm mình cùng các sư tỷ tại Thục Lăng cũng chưa thấy ai căng thẳng như Bạch tỷ tỷ.
Mấu chốt là, tỷ tỷ này rõ ràng căng thẳng vậy rồi còn chủ động muốn chà lưng cho nàng, cũng như định nhiệt tình lại với Tân Tú vậy, người quý hiếm như tỷ tỷ đây rốt cuộc từ đâu ra vậy nhỉ, thú vị chết mất.
Thân Đồ Úc nằm nhoài trên tảng đá nhẵn bóng, vô thần nhìn đế đèn trước mặt, nghe thấy đồ đệ ở sau lưng nói: “Bạch tỷ tỷ, da tỷ nõn nà như ngọc vậy, ngày xưa ta còn tưởng miêu tả như thế là khoa trương kia đấy.”
Thân Đồ Úc nghe nàng nói vậy lại bắt đầu hồi tưởng, hình như đúng là trước kia y đã dùng một loại ngọc để luyện chế thân thể này.
Một lát sau, y đột nhiên ngoảnh đầu ra chỗ khác: “Không phải bảo chỉ chà lưng thôi à?”
Tân Tú: “Đúng thế, nhìn người tỷ tỷ cứng ngắc chắc là mệt mỏi lắm, nên ta tiện tay đấm bóp cho tỷ tỷ.”
Nàng tỏ ra cực kỳ vô tội, chứ lòng đã cười to lắm rồi.
Thân Đồ Úc cố chịu cảm giác gãi ngứa vi diệu nọ quay đầu về, y loáng thoáng nhận ra đồ đệ đang cố tình giỡn với mình, nhưng y có làm được gì đâu, y lại không thể ném con bé ra ngoài, nên đành để yên cho đồ đệ đấm lưng bóp vai, tự nhủ đây là đồ đệ hiếu thảo với mình, không có vấn đề gì cả.
Tân Tú: “Xong rồi, tỷ tỷ, tới lượt tỷ.”
Thân Đồ Úc từ từ nghiêng đầu, thấy đồ đệ lại vội ngoảnh đầu đi.
Tân Tú bật cười: “Gì vậy chứ, cái ta có tỷ tỷ cũng có, lại còn to hơn ta kìa.”
Thân Đồ Úc: “Ngươi nằm sấp xuống đi.”
Tân Tú: “Được được được, ta nằm sấp, ta nằm sấp đây, ha ha —— “
Thân Đồ Úc xắn tay áo, y cầm lấy khăn tắm.
Tân Tú không cười nổi nữa: “… Tỷ tỷ, tỷ đang báo thù vì vừa nãy ta cười tỷ à?”
Thân Đồ Úc dừng lại, chẳng hiểu ra sao: “Hả?”
Tân Tú nhe răng trợn mắt quay đầu lại: “Tỷ có tin tỷ lại chà lưng ta với sức như thế thêm hai lần nữa, da ta bay màu luôn không?”
Không hổ là Bạch tỷ tỷ tu vi cao cường, sức chà lưng thật khủng khiếp, nếu là người bình thường chắc ngủm luôn rồi.
Thân Đồ Úc nhẹ tay lại, chà lưng đồ đệ như lau đá.
Tân Tú:”Ai da —— đau quá, nhất định là da ta đỏ lên rồi!”
Thân Đồ Úc: “Nhẹ thêm nữa nhé?”
Tân Tú: “Nhẹ thêm nữa đi.”
Thân Đồ Úc: “Giờ thế nào?”
Tân Tú: “Ha ha ha ha! A ha ha ha!”
Thân Đồ Úc rầu rĩ: “Nhẹ thế này không thể nào có chuyện ngươi không chịu nổi.”
Tân Tú: “Nhẹ quá nên ngứa.”
Nàng uốn a uốn éo khiến mái tóc dài tuột xuống, Thân Đồ Úc tiện tay vén tóc lên cho nàng, y không hề chớp mắt, cứ vậy chăm chú chà lưng cho Tân Tú.
Tân Tú gật gù buồn ngủ, nàng còn đùa: “Hay tỷ tỷ gội đầu cho ta luôn nhé, ta đỡ phải nhúc nhích.”
Thân Đồ Úc: “Vậy ngươi phải nằm sấp tiếp, đừng ngoảnh lại.”
Tân Tú: “Ừ.”
Một lát sau, Tân Tú tỉnh cả ngủ, nàng ôm đầu quay lại nhìn Bạch tỷ tỷ đang vò tóc mình, buồn bã nói: “Tỷ tỷ, tỷ rứt trọc đầu ta mất.”
Sao trước kia nàng không nhận ra vị Bạch tỷ tỷ lạnh lùng hướng nội của mình lại khỏe thế nhỉ?
Thân Đồ Úc hoàn hồn, y buông tóc nàng ra, quả thật thấy mười mấy sợi tóc trên tay mình.
Ông trời có mắt, một sợi tóc đền một sợi lông.
Ngày xưa Tân Tú sờ rụng lông y, giờ y gội đầu làm rụng tóc nàng.
Tân Tú vớt mớ tóc bị vò rối bù của mình lên cho Bạch tỷ tỷ xem: “Tỷ, giờ ta đã tin trước kia tỷ thực sự không có bạn rồi.”
Dựa vào kỹ xảo không thành thạo tới lạnh cả người này, chắc chắn xưa giờ nàng ấy chưa từng làm vậy.
Thân Đồ Úc thấy đồ đệ tỏ ra nghiêm túc bỗng giơ tay, mười mấy sợi tóc trong lòng bàn tay y tự động quay về đầu nàng.
Sau khi thả tay xuống, y bình tĩnh nói: “Không sao rồi.”
Tân Tú: “Còn có pháp thuật như thế nữa ư?”
Thân Đồ Úc: “Có.” Tại ngày xưa rụng lông nhiều quá, y ngồi hóng gió trên cây thấy hơi lạnh nên nghĩ ra pháp thuật này, y còn nghiên cứu cả thuật giúp lông mọc nhanh hơn cơ đấy.
Tân Tú nhào tới ôm cổ Bạch Vô Tình: “Tỷ tỷ mau dạy ta! Ta cũng muốn học!”
Học xong cái này, sau về sờ sư phụ gấu trúc không sợ sư phụ rụng lông nữa, dù sao có thể tự cho nó cắm về lại mà.
Thân Đồ Úc sắp không thở nổi nữa.
“Thả ta ra, nằm xuống đi!”
“Ha ha ha ha! Đừng kích động đừng kích động, ta nằm xuống ngay đây!”
Tác giả:
Nằm sấp ——!
Editor: Thuật pháp đấy là gì tui phải học T o T, nhà đâu đâu cũng thấy tóc tui!!!.