Sư Phụ Lại Say Rồi

Chương 2 - Phiên Bản Khác Của Búa Thor

Hoàng Ngôn lật cẩn thận từng trang sách cũ nát, hắn chưa từng học ngôn ngữ bản địa nhưng những chữ cái này giống như tự động được phiên dịch, chỉ cần nhìn qua là hiểu nội dung.

Đại khái thế giới này được gọi là Thiên Huyền thế giới, không có ghi chép cụ thể rằng thế giới này rộng lớn bao nhiêu vì đến cả cảnh giới tối cao trên thế giới này là Đại Thừa cảnh cũng không thể đi hết.

Về hệ thống tu luyện tại thế giới này gồm: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Pháp Tướng, Hóa Thần, Động Hư, Độ Kiếp, Đại Thừa. Chín đại cảnh giới.

Nhưng vẫn còn cảnh giới cao hơn Đại Thừa cảnh, đó chính là Tiên Nhân.

Tiên Nhân không tồn tại ở Thiên Huyền giới mà là ở thượng giới, những thế giới cao cấp hơn.

Nhìn vào cuốn sách ghi chép trên tay, Hoàng Ngôn cảm thán.

“Thế giới này đã trải qua vô số thời kỳ, mỗi thời kỳ đều kéo dài cả vạn năm đi. Thế mà nhân loại thế giới này vẫn lạc hậu chẳng khác nào thời cổ đại, vĩnh viễn chỉ là phong kiến.”

Hắn cũng tìm kiếm được trong căn nhà mục nát này một tấm bản đồ cũ.

“Nếu theo bản đồ này thì ta đang ở Lâm Trung thành, hay giờ là phế tích Lâm Trung thành thì đúng hơn, bao bọc xung quanh thành là Vạn Yêu lâm, một khu rừng được đánh giá là cấp bảy do tồn tại Động Hư cảnh hung thú.

Xem ra một phàm nhân như ta có thể sống sót tới tận bây giờ là khá may mắn.

Phía đông nam khu rừng, khoảng bảy ngàn dặm có một tòa thành khác của nhân loại được gọi là Lạc Lôi thành đi.”

Hoàng Ngôn xem qua bản đồ, hắn gật gù và quyết định đi tới Lạc Lôi thành, đây là tòa thành gần nhất mà hắn thấy.

Nhưng đi được vài bước thì hắn sực nhớ ra điều gì đó.

“Khoan đã, bảy ngàn dặm… Con mẹ nó là bảy ngàn dặm! Mà một vòng Trái Đất là gần hai mươi lăm ngàn dặm, ta chỉ là một người bình thường chứ có phải là tu sĩ gì đâu mà có thể đi xa như vậy chứ?

Thằng ngu nào đã đặt một tòa thành sâu tận bảy ngàn dặm trơ trọi giữa rừng sâu đầy hung thú này!”

Lâm Trung thành không phải là một tòa thành thông thường để cho dân chúng sinh sống, đây là một tòa thành của nhân loại tiên minh đặt trong Vạn Yêu lâm chủ yếu là để giám sát thú triều.

Bảy ngàn dặm tưởng là dài nhưng đối với một khu rừng lớn như Vạn Yêu lâm thì khoảng cách này còn chưa thể xem là bìa rừng.

“Chẳng lẽ cả đời này ta đành mắc kẹt tại đây sao? Ta may mắn lắm mới có thể sống sót mò tới đây, giờ mà tìm tới Lạc Lôi thành là phải vượt qua bảy ngàn dặm, bảy ngàn dặm mà chỗ quái nào cũng có hung thú. Giờ mà đi thì khác nào tìm đường chết!”

Hoàng Ngôn ngồi bệt xuống đất trong tuyệt vọng, hắn nhớ tới vài tiểu thuyết mạng từng đọc.

“Ta Hoàng Ngôn là người xuyên không này! Hệ thống ngươi ở đâu! Hệ thống where are you now!? Hiện lên cho ta xem cái!”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời và thét lớn, nhưng đáp lại tất cả chỉ là sự im lặng, đến cả gió cũng không thổi, không có bất cứ hệ thống nào hiện thân và nhận hắn làm ký chủ.

Lần này hắn tuyệt vọng hẳn rồi, cầm trên tay chai rượu muốn uống để giải sầu nhưng cũng chẳng còn hứng để uống.

“Chết tiệt!”

Hoàng Ngôn giận dữ ném chai rượu vào tảng đá gần đó.

Ầm

Một tiếng nổ vang trời xuất hiện ngay khi chai rượu và tảng đá va chạm, bụi bay mù mịt, đá vụn văng tung tóe khắp nơi.

Một đợt sóng năng lượng màu trắng nhạt xuất hiện, nó rất nhanh đã lan ra xung quanh hàng ngàn dặm, nó đi xuyên qua mọi địa hình nhưng không hề tàn phá cảnh quan. Nhưng mọi nơi đợt sóng năng lượng ấy đi qua, tất cả hung thú đều lăn quay ra đất mà chết không nhắm mắt, sinh mệnh chúng biến mất hoàn toàn khi mà thể xác không có bất cứ thương tổn nào.

“Khụ Khụ! Sao tảng đá tự nhiên lại nổ vậy? Có ai cài bom vào đá chắc.”

Hoàng Ngôn vừa ho vừa dùng hai tay để quạt chỗ bụi đá bay đi, bụi đá dính đầy làm trắng cả tóc hắn khiến cho người thanh niên tuổi đôi mươi vốn nhìn như một ông chú trung niên bỗng dưng trở thành một ông già tuổi xế chiều.

Bụi đá tan đi để lại một cái hố nông trên mặt đất, nơi vừa rồi còn có một tảng đá lớn nằm ngay tại đó.

“Thế mà lại không vỡ? Ta còn đang muốn xem trong chai còn chứa bao nhiêu rượu nữa đây.”

Bất ngờ về chai rượu của mình, Hoàng Ngôn chuẩn bị nhặt lại chai rượu thì đột nhiên chai rượu từ dưới hố tự động bay về tay hắn.

“Gì đây? Búa sấm sét của Thor phiên bản vodka giả sao?”

“Va chạm mạnh như vậy mà thậm chí một vết xước cũng không có sao?” Hắn phủi đi lớp bụi còn bám trên chai rượu, vỏ ngoài vẫn hoàn mĩ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tuy đã xuyên không qua thế giới này được vài tháng nhưng tới giờ Hoàng Ngôn mới biết chai vodka hàng face của hắn không chỉ có nguồn rượu vô cùng vô tận mà còn có thể thay thế cục gạch.

“Thử lại lần nữa.”

Hoàng Ngôn hào hứng tung chai vodka lên không trung, chai rượu bay rất cao và xa, nhanh chóng khuất tầm mắt hắn.

Cách phế tích Lâm Trung thành năm ngàn dặm.

“Ngươi chẳng phải là Lâm Thương trưởng lão của Chính Đạo Liên Minh sao?! Tại sao lại phục kích giết người của Kim Cương môn chúng ta?!”

Thiếu niên bị đánh ngã lăn ra đất, từ mái tóc đen chảy rất nhiều máu, ánh mắt đầy hận thù. Người này mặc một bộ y phục gọn gàng màu đen, bên hông có một lệnh bài chứng minh thân phận ghi hai chữ Kim Cương.

Cậu là đệ tử thân truyền thứ năm của chưởng môn Kim Cương môn, tên là Dương Trọng, một tu sĩ mười lăm tuổi Luyện Khí tầng bảy.

“Đừng có trách ta, chỉ trách đám người bọn ngươi đã thấy thứ không nên thấy thôi. Lão phu đang vui vẻ mà đám sâu kiến các người phá đám thì chết không đáng tiếc.”

Đứng trước Dương Trọng là một lão già y phục luộm thuộm màu trắng, khoác bên ngoài là áo choàng màu xám, bên hông có một lệnh bài bằng ngọc trắng khắc bốn chữ đỏ “Quang Minh Chính Đại”. Lão nở một nụ cười khinh bỉ nhìn gương mặt không chịu khuất phục của Dương Trọng.

Tên của hắn là Lâm Thương, một Nguyên Anh cảnh sơ kì tu sĩ, là trưởng lão của Chính Đạo Liên Minh chi nhánh vùng lân cận Vạn Yêu lâm.

Dương Trọng từng thấy hắn tham gia chúc mừng trong ngày Kim Cương môn được thành lập nên cũng nhậm ra mặt Lâm Thương.

Bình thường tên Lâm Thương này tỏ ra là một kẻ thân thiện, một chính nhân quân tử, nhưng bộ mặt thật của hắn lại hoàn toàn khác. Đó là một kẻ hoang dâm vô đạo, hắn hay tìm kiếm và dựa vào thân phận của mình để lừa những thiếu nữ xinh đẹp hoặc những nữ tu sĩ cảnh giới thấp lên giường cùng hắn.

Vì trong tâm trí đầy dục vọng như vậy nên tự làm trể nãi việc tu hành, hơn một ngàn năm hắn vẫn chưa đột phá đến Nguyên Anh trung kì, đến cả khi thọ nguyên sắp tận, râu tóc bạc phơ rồi vẫn thường đi ra ngoài tìm kiếm gái đẹp để thỏa mãn ham muốn xác thịt.

Ngày hôm nay hắn vừa rủ rê được một nữ tu sĩ Trúc Cơ kì vào trong rừng, hòa mình với thiên nhiên để hành sự thì vô tình bắt gặp đám người của Kim Cương môn đang trên đường tham gia tông môn thi đấu được tổ chức tại Lạc Lôi thành.

Đáng lẽ ra một Nguyên Anh tu sĩ như Lâm Thương đã có thể phát hiện một đoàn người đi tới từ khoảng cách hàng dặm, nhưng do lười biếng tu luyện nhiều năm, nguyên thần ngày càng sa sút nên hắn chỉ cảm nhận được khí tức trong khoảng mười mét ngắn ngủi.

Đang lúc cao trào thì bị người khác phát hiện, hắn tức giận bóp chết ả tình nhân rồi sau đó quay lại giết sạch đám người Kim Cương môn mà kẻ mạnh nhất chỉ có Kim Đan sơ kì thực lực. Dương Trọng lúc đó đi vệ sinh ở nơi khác nên tránh được.

Lúc cậu quay trở về thì tất cả mọi người kể cả vị trưởng lão dẫn đội là Kim Đan kì cường giả cũng đã chết, còn lão già dê kia chỉ vừa mới kéo quần và đang dùng hỏa công để đốt xác họ, hủy thi diệt tích. Hắn có vẻ rất thành thạo chuyện này.

“Tiểu tử ngươi đáng ra đã có thể sống sót, nhưng ai bảo ngươi tự dưng quay về.”

Lâm Thương nâng cánh tay già nhăn nheo lên, chưởng ấn của hắn được bao phủ bởi một ngọn lửa nóng rực, nhiệt độ dễ dàng đốt héo cây cối xung quanh mặc dù không hề chạm vào.

Dương Trọng nằm dưới đất cảm thấy khó thở vì nhiệt độ cao, máu tươi vừa chảy đã sôi ngay trên mặt của cậu. Là một Luyện Khí tu sĩ thất tầng ,những ngọn lửa thông thường không thể ảnh hưởng đến cậu, nhưng đây là một ngọn lửa của Nguyên Anh tu sĩ, nó khiến Dương Trọng cảm giác nhự đang bị luộc sống bởi những luồng không khí nóng bức.

“Lâm lão tặc, ta cầu phúc cho ngươi sau này chết không toàn thây!”

Dương Trọng kiên cường tới phút cuối, cậu nhắm mắt lại sẵn sàng đón nhận cái chết.

“Tiểu tử ngươi sắp chết rồi mà cũng già mồm gớm.”

Lâm Thương cười đắc ý, hắn đang định tung chưởng thì…

Bốp!

Không cảm thấy bất cứ thứ gì, thậm chí nhiệt độ còn đang giảm, Dương Trọng từ từ mở mắt thì thấy dính trên mặt mình là một thứ nhớt nhớt màu trắng mềm như đậu phụ nhưng dính đầy máu, đó là một mảnh não từ cái đầu nát bét của Lâm Thương.

Vừa rồi lão già kia còn rất bá đạo thì nay đã là một cái xác nát đầu, và một dị vật từ trên trời rơi xuống đã làm điều đó, một chai vodka hàng face.

“Đây là thứ pháp bảo gì mà có thể giết chết Nguyên Anh cảnh chỉ trong một kích?”

Nguyên Anh cảnh trở lên rất khó để giết, dù cho có bị chém đầu hay bị đánh thành trăm mảnh, chỉ cần nguyên anh không bị tổn hại thì hoàn toàn có thể đoạt xá trọng sinh, một lần nữa tu luyện lại từ đầu.

Nhưng chai rượu của Hoàng Ngôn vô tình rơi xuống không chỉ đánh nát đầu Lâm Thương mà còn hủy diệt luôn Nguyên Anh của hắn, khiến hắn vĩnh viễn không thể trọng sinh.

Dương Trọng đứng lên tiến về phía cái xác không đầu kia, cậu vừa chạm vào phần cổ chai thì đột nhiên nó tỏa ra một luồng linh khí mạnh mẽ đẩy lui cậu và đồng thời cũng chữa trị những vết thương trên người.

Máu ngừng chảy, cơ thể cũng đã hồi phục, Dương Trọng nhìn chai vodka bay về phía di tích Lâm Trung thành, cậu ôm quyền hành lễ, nói vọng về hướng đó.

“Đệ tử Dương Trọng của Kim Cương môn tạ ơn tiền bối đã ra tay cứu giúp, mong tiền bối để lại chút danh tính, ta sau khi trở về tông môn sẽ hết lòng báo đáp!”

Nhưng ngoài tiếng gió, không có bất cứ ai trả lời.

Dương Trọng cũng đành lắc đầu đi tiếp, cậu muốn tới Lạc Lôi thành, nhưng không còn là tham gia tông môn thi đấu nữa, cậu tới là để vạch trần bộ mặt của Lâm Thương để hắn dù chết rồi cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ.

Về phần Hoàng Ngôn, chai rượu sau khi đi du lịch ngắn hạn nay đã trở lại trong tay hắn.

“Chai rượu này đúng là phiên bản khác của búa Thor, bay xa như vậy vẫn có thể quay về.”

Hắn đang vui thì giật mình khi chợt thấy vết máu trên chai rượu.

“Máu. Máu…Chẳng lẽ ta lỡ ném trúng ai đó sao? Thôi, là máu súc vật, là máu súc vật, là máu súc vật…”

Hoàng Ngôn liên tục lẩm bẩm, cầu hắn không ném trúng con người.

Bình Luận (0)
Comment