Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Chương 33

Edit: susublue

Ngày mùa hè ánh nắng bừng bừng. Núi non như ngọc bích, dưới bóng cây xanh ngắt, mặt trời rực rỡ chiếu từ trên cao xuống dưới, Đoạn Thần ngồi dưới gốc cây đại thụ. A Sửu thấy Đoạn Thần toát mồ hôi thì kiễng chân lau mồ hôi cho hắn.

Đoạn Thần cũng không tránh A Sửu, hất cằm về phía Linh hộ pháp, nói: "Đi hái cho bản quân chút dây leo."

"Thuộc hạ tuân lệnh!" Linh hộ pháp nói xong thì liền co cẳng chạy vào trong rừng.

A Sửu lau xong mồ hôi cho Đoạn Thần thì hỏi: "Sư phụ, còn nóng không?"

"Ừm." Đoạn Thần nhắm mắt, tựa vào người A Sửu. Lúc ở Ma giới Đoạn Thần không cảm thấy thân thể A Sửu có gì đặc biệt, nhưng ra khỏi Ma giới thì Đoạn Thần mới phát hiện thân thể A Sửu quả thực rất lạnh! Đối với sự phát hiện này, Đoạn Thần rất ngạc nhiên và mừng rỡ. Chủ động nắm tay A Sửu, dienxxdafnnllequydoon đi được một đường. Điều duy nhất làm người ta không thoải mái chính là ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào người A Sửu khiến có A Sửu hơi nóng, Đoạn Thần cảm thấy không thoải mái.

Linh hộ pháp không biết có phải Ma quân muốn dây leo để ăn hay không, vì vậy nên chọn loại sạch sẽ nhất. Hái xong thì quay trở về đưa cho Đoạn Thần."Quân Thượng, dây leo đây!"

Đoạn Thần cầm lấy dây leo, tựa vào người A Sửu, thong thả ung dung ghim dây lại thành vòng tròn. Chờ đến khi tạo thành một vòng lá đội đầu thì Đoạn Thần lại để lên đầu A Sửu.

A Sửu hiếu kỳ sờ vòng lá trên đầu, hỏi: "Sư phụ, người đội vòng lá này lên đầu ta làm gì?"

"Che nắng. Như vậy có thể giảm bớt ánh nắng chiếu vào người ngươi." Đoạn Thần tùy ý trả lời xong thì lại kéo A Sửu tiếp tục lên đường. Trên đường đi, vì vó vòng lá đội trên đầu nên A Sửu không bị nắng chiếu vào nhiều như lúc trước, điều này cũng làm Đoạn Thần thư thái hơn rất nhiều.

Đi được một đoạn đường, lúc này một chiếc xe ngựa chạy từ phía sau về phía đoàn người Đoạn Thần. Người đánh xe hét với họ: "Người phía trước đội vòng lá, mau tránh ra! Đừng cản đường ta!"

Trời đang nóng nên Đoạn Thần vốn đã rất bực bội. Hiện tại lại gặp một tên không có mắt, Đoạn Thần xoay người, giận tái mặt mở miệng nói với Linh hộ pháp: "Linh hộ pháp, đi chặn chiếc xe này lại cho bản quân."

Linh hộ pháp gật đầu, thân thể như tia chớp, lập tức đến trước xe ngựa. Không chớp mắt vươn tay ấn chặt đầu ngựa, làm ngựa không ngừng đá chân, nhưng mà không đi về phía trước được.

"Ngươi là ai! Lại dám cướp xe!Không muốn sống nữa sao!" Phu xe là thị vệ võ công cao cường. Lúc đang nói chuyện đã nhanh chân xuống xe muốn động thủ với Linh hộ pháp.

Lúc phu xe muốn chạm vào Linh hộ pháp thì bị hắn dùng pháp lực khống chế thân thể. Khinh thường phủi tay, Linh hộ pháp hô lớn với người bên trong: "Người bên trong mau ra ngoài!"

Trong xe ngựa không có động tĩnh gì khiến Linh hộ pháp hoài nghi bên trong không có ai. Khi Linh hộ pháp lơ đãng thì từ trong xe ngựa bay ra mấy cây ngân châm, tốc độ cực nhanh khiến Linh hộ pháp không kịp phản ứng, cần cổ bị một cây ngân châm đâm vào.

Một lúc lâu sau Đoạn Thần thấy Linh hộ pháp chậm chạp thì kéo A Sửu đi tới.

"Linh, ngươi làm sao vậy?" Đến gần thấy Linh hộ pháp không nhúc nhích thì A Sửu duỗi ngón tay ra chọc chọc thân thể hắn, quan tâm hỏi.

" Hình như thuộc hạ không nhúc nhích được." Sắc mặt Linh hộ pháp bắt đầu biến thành màu đen, lúc nói chuyện trông rất gian nan.

Lúc A Sửu đang nói chuyện với Linh hộ pháp thì trong xe lại bay ra mấy cây ngân châm nữa.

"Tiểu chủ cẩn thận!" Linh hộ pháp cố hết sức hô to.

A Sửu không rõ chuyện gì quay đầu lại thấy Đoạn Thần chắn trước người của nàng. Nghi hoặc hô lên: "Sư phụ?"

--- susublue ~ diendanlequydon ---

Đoạn Thần không để ý tới A Sửu, hất ngân châm qua một bên, sau đó đánh một chưởng về phía xe ngựa. Xe ngựa vốn dĩ có rèm vải che chắn lập tức tan tành thành vụn nhỏ. Người trong xe cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

Người trong xe không ngờ kết quả lại như vậy, khi thấy dung mạo Đoạn Thần thì ngây ngẩn cả người.

Thấy người trong xe thì A Sửu bị dung mạo nàng làm cho kinh sợ. Chỉ nàng ta nói với Đoạn Thần: "Sư phụ, cô nương bên trong đẹp quá!"

Thấy bên trong là một cô nương, Đoạn Thần lạnh nhạt mở miệng: "Ngươi tự mình đi xuống hay là chờ ta ném ngươi xuống?"

Mỹ nữ trong xe bỗng nhiên hoàn hồn, sắc mặt có chút khó xử. Hàn Sở sở nàng lớn như vậy rồi vẫn chưa từng gặp ai dám nói với nàng như vậy!

Thấy nàng ta không có phản ứng gì, Đoạn Thần xoay người vươn tay bắn một viên thuốc gì đó vào miệng Linh hộ pháp. Không đầy một phút, thân thể Linh hộ pháp khôi phục lại bình thường.

"Thuộc hạ đa tạ Quân Thượng cứu mạng!" Linh hộ pháp quỳ xuống trước mặt Đoạn Thần.

Đoạn Thần nhìn chằm chằm A Sửu đang mê mẩn nhìn mỹ nữ, kéo nàng qua một bên, ra lệnh cho Linh hộ pháp: "Ném nữ nhân trên xe xuống cho bản quân."

"Dạ"Linh hộ pháp đáp lại, thừa dịp nàng ta còn chưa kịp phản ứng, dùng pháp thuật khống chế thân thể nàng ta. Nhảy lên xe ngựa, ôm cổ nữ tử xách xuống xe rồi ném xuống đống cỏ dại bên cạnh.

Đoạn Thần hài lòng, kéo A Sửu lên xe. Liếc mắt nhìn phu xe giữa đường, Đoạn Thần nói: "Ném hắn qua một bên, cản trở đường."

Linh hộ pháp làm theo mệnh lệnh, ném phu xe về phía bụi cỏ dại. Sau đó lên xe ngựa, kéo dây cương, quay đầu hỏi Ma quân: "Quân Thượng, đi luôn bây giờ sao?"

"Ừ." Nhẹ nhàng gật đầu, Đoạn Thần nhích tới gần A Sửu.

Bên cạnh có người lạnh buốt hạ nhiệt độ ngoài trời, xe ngựa đi chậm trên đường, có gió mát thổi vào, cuối cùng Đoạn Thần cảm thấy thoải mái hơn.

A Sửu đặc biệt vui mừng ôm Đoạn Thần, hết sức thích ý để Đoạn Thần dựa vào lòng nàng, điều này khiến A Sửu có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Vuốt tóc Đoạn Thần, A Sửu hỏi: "Sư phụ, có phải chúng ta không được tốt lắm không? Hình như trong sách viết người xấu mới cướp xe người khác."

"Bản quân cam tâm tình nguyện." Đoạn Thần không thèm để ý trả lời A Sửu.

"A. Sư phụ vui vẻ thì ta cũng vui vẻ! Sư phụ, vừa rồi người có thấy không? Cô nương kia thật xinh đẹp! Ta chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp như vậy ở Ma giới!" Nghĩ lại sung mạo của nữ nhân lúc nãy, A Sửu vẫn còn nhớ, nhịn không được cảm khái.

"Một lớp da mà thôi, qua vài năm sẽ già đi, không có gì đẹp mắt." Đoạn Thần không cho là đúng, cười nhạo nói.

"Vì sao?" A Sửu không hiểu hỏi.

Linh hộ pháp đánh xe ở phía trước nhịn không được chen vào giải thích cho A Sửu: "Tiểu chủ, người đã quên thuộc hạ từng nói với người là tuổi thọ của con người rất ngắn sao? Người phàm không giống hai tộc Thần Ma chúng ta, chỉ có mấy chục năm tuổi thọ. Nữ tử có đẹp thì qua vài năm cũng không thắng được sự tổn hại của năm tháng."

A Sửu hiểu gật đầu, vẻ mặt tiếc hận nói: "Vậy thì thật đáng buồn. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà chỉ có thể dùng được vài năm thôi."

"Có gì mà buồn. Bất kể là người phàm hay yêu ma thì vẻ bề ngoài đều không quan trọng, tất cả đều sẽ bị năm tháng bào mòn. Quan trọng là lúc sống có gì đặc sắc, không uổng công sống trên đời." Đoạn Thần không thích A Sửu quá bi quan.

Nghe vậy thì A Sửu suy ngẫm rồi gật đầu."Sư phụ nói đúng. Bộ dáng không quan trọng! Ta nhớ sư phụ đã nói qua lúc đầu gặp ta ta xấu đến kinh người. Ta xấu như vậy mà sư phụ còn tình nguyện sử dụng pháp lực ấp nở, sư phụ đối với ta thật tốt!" Nói xong, A Sửu ôm chặt Đoạn Thần. Quả nhiên, dienxdafnllequysdoon từ đầu đến cuối người đối xử với nàng tốt nhất chỉ có sư phụ!

Đoạn Thần ừ một tiếng nhưng không trả lời.

Linh hộ pháp ngồi bên ngoài đánh xe nghe A Sửu nói vậy, thấy Ma quân đang ở đây thì nuốt hết mọi chân tướng đã trào ra tới miệng xuống bụng.

Ban ngày thì nắng nóng, nhưng buổi tối gió lại nhẹ nhàng khoan khoái. Đoạn Thần dựa vào trong lòng A Sửu cực kỳ thích ý. Nghe A Sửu nỉ non không ngừng thì dần dần nhắm mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment