Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Chương 47

Edit: susublue

Đoạn Thần hạ quyết tâm muốn lạnh nhạt A Sửu một khoảng thời gian. Kể từ khi bày kết giới, tiến vào sân nhỏ thì không ra ngoài nữa. Thấy A Sửu dựa vào cửa phòng hắn không chịu rời khỏi một bước. Đoạn Thần vừa bực vừa hận. Bực vì A Sửu ngớ ngẩn, hận vì bộ dáng của nàng quá ngu ngốc. Mắt thấy sắc trời âm u, mây đen đầy trời, mưa to sắp đổ xuống mà A Sửu còn ngây người đứng ở ngoài viện. Đoạn Thần cảm thấy mình bị tức đến đau gan, trời muốn đổ mưa mà cái đồ xấu xí này vẫn không biết tránh đi sao!

Ngoài viện, A Sửu dựa lưng vào tường, vẻ mặt hoảng hốt. Nàng chắc chắn là sư phụ đã biết chuyện của nàng làm, sư phụ đang giận nàng! Sư phụ cực kỳ tức giận, nếu không cũng sẽ không trốn tránh nàng, không muốn thấy nàng.

Bởi vì Đoạn Thần bày kết giới trong sân nhỏ nên A Sửu không vào được. Mấy ngày nay, A Sửu liên tục ngồi ngoài viện, không lên tiếng cũng không rời đi, cứ yên lặng canh giữ ở ngoài sân nhỏ của Đoạn Thần, chờ Đoạn Thần hết giận.

Ầm - - ầm - - ầm - -" Đột nhiên trên bầu trời âm u có vài tiếng sấm vang tận mây xanh, dọa A Sửu run lên bần bật.

Một hồi lâu sau, vài giọt mưa thưa thớt rơi xuống, mưa rơi đụng phải thứ gì gì thì đều lập tức bắn nước ra bốn phía. Mặt đất vốn dĩ nóng như lò lửa, bị ngấm nước mưa lạnh buốt thì lại nguội lạnh. A Sửu nhìn đến thất thần nên nhất thời quên mất phải tìm chỗ tránh mưa.

Trong phòng, Đoạn Thần nhìn qua lớp chướng ngại vật, thấy A Sửu không có chút phản ứng nào, không nhúc nhích, mặc cho mưa xối. Mưa quá lớn nên trong nháy mắt A Sửu đã ướt đẫm, mái tóc vốn dài, dienxxdafnllequysdoon dầy và đen nhánh lập tức trở nên thưa thớt thành nhiều đoạn, trông thấy cực kỳ chật vật. Điều quan trọng là dưới lớp áo mỏng dính nước mưa, y phục dán chặt lấy thân thể A Sửu, phác hoạ rất rõ đường cong trên cơ thể khiến Đoạn Thần nhìn không được nữa. Hắn liền vứt bỏ hết mọi chuyện lúc trước ra sau đầu rồi xông ra ngoài như một làn khói.

"Ngươi ngu xuẩn sao! Không nhìn thấy trời mưa sao! Cứ để cho mưa xối rất vui vẻ sao!" Đoạn Thần hét lớn một tiếng về phía A Sửu rồi lập tức kéo nàng đi vào trong sân.

Vừa vào đến phòng, Đoạn Thần cũng mặc kệ trong tủ đều là nam trang không thích hợp cho nàng, tùy tiện tìm vài món liền ném cho A Sửu."Còn ngây người ở đó làm gì! Ngươi ngã bệnh thì sao! Còn không mau thay quần áo!" Thấy bộ dáng của A Sửu, Đoạn Thần gõ đầu A Sửu một cái, không nhịn được cơn tức, lại tiếp tục hét về phía A Sửu.

A Sửu đột nhiên ngu ngốc cười toét miệng với Đoạn Thần, cười cực kỳ rạng rỡ."Sư phụ, người chịu gặp ta rồi. Người còn quan tâm đến ta, thật tốt!"

Bây giờ điều quan trọng là cái này sao! Lửa giận trong lòng Đoạn Thần bị nụ cười tươi sáng của A Sửu dập tắt, tức giận búng trán của A Sửu một cái rồi trách mắng: "Còn không mau đi thay quần áo! Nếu không muốn thay thì đi ra ngoài!"

"Đúng! Ta nghe lời sư phụ thay đồ." A Sửu cầm lấy y phục bên cạnh rồi bắt đầu cởi đai lưng.

Thấy thế Đoạn Thần lập tức xoay người, nổi gân xanh gầm nhẹ: "Đi ra sau tấm bình phong bên cạnh mà thay!"

"A, được, nghe lời sư phụ." Thấy Đoạn Thần lại muốn tức giận, A Sửu gật đầu, vội vàng ôm y phục chạy tới sau tấm bình phong bên cạnh.

Thấy A Sửu nghe lời chạy tới sau tấm bình phong bên cạnh thay quần áo. Đoạn Thần thở một hơi, vươn tay sờ sờ mặt rồi lại sờ ngực. Cảm thấy mình có gì đó không đúng, Đoạn Thần điều chỉnh hô hấp, muốn khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Chờ A Sửu thay xong quần áo đi ra từ sau tấm bình phong thì thấy Đoạn Thần nhắm hai mắt lại lười biếng nửa nằm ở trên giường. A Sửu có chút không được tự nhiên kéo quần áo rộng thùng thình đi tới, lên tiếng nói: "Sư phụ, ta thay xong quần áo rồi."

Đoạn Thần nghe tiếng thì chậm rãi mở mắt ra, trên mặt không có biểu cảm gì, đánh giá A Sửu một cái. Thấy tóc dài của nàng ướt nhẹp, còn đang nhỏ nước thì nhăn mày lại, Đoạn Thần ngoắc tay với A Sửu: "Đến đây."

A Sửu kéo quần áo đi đến bên giường. Mở to hai mắt nhìn Đoạn Thần, vừa vui mừng vừa sợ hãi mở miệng hỏi: "Sư phụ, làm sao vậy?"

Đoạn Thần không chịu được bộ dáng nguy xuẩn của A Sửu, kéo nàng ngồi xuống bên giường. Cầm lấy một miếng vải trên giường, cởi dây cột tóc trên đầu A Sửu rồi lau tóc cho A Sửu.

A Sửu yên tĩnh tùy ý để Đoạn Thần lau tóc cho nàng, mặc dù Đoạn Thần hơi dùng sức nhưng A Sửu không hề cảm thấy đau. Ngược lại còn cười tủm tỉm, trong lòng ngọt ngư mật, cực kỳ vui vẻ!

Nghiêm túc lau tóc cho A Sửu xong, chú ý thấy A Sửu đang cười, Đoạn Thần hừ lạnh, búng vào cái trán trơn bóng của nàng một cái, tức giận nói: "Bị ướt nước mưa mà còn cười vui vẻ như vậy, xem ra ngươi chơi rất vui mà lại bị bản quân ngắt ngang."

"Không phải, không phải. Sư phụ ta không có chơi, ta vui là vì sư phụ chịu gặp ta. Sư phụ người quan tâm ta như vậy, sợ ta ngã bệnh, còn để ta thay quần áo, còn tự tay lau tóc cho ta, trong lòng ta rất vui mừng." Sợ Đoạn Thần hiểu lầm, A Sửu vội vàng xua tay giải thích.

Đoạn Thần không nói gì, lau khô được sáu phần (60%) thì ném khăn lau xuống đất rồi lấy một cái khăn khác tiếp tục lau tóc cho A Sửu.

Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, không đợi Đoạn Thần đáp lại, A Sửu liền tự chế giễu lên tiếng: "Sư phụ, ta biết sai rồi, người đừng giận ta được không?"

Đoạn Thần cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu có lần sau thì bản quân sẽ trục xuất ngươi ra khỏi Ma cung!"

"Sư phụ, ta bảo đảm không có có lần sau." A Sửu nghiêm túc bảo đảm. Đoạn Thần như vậy khiến nàng thật sự sợ, sợ hắn thật sự không cần nàng nữa. Nàng vốn là một trái trứng hoang không cha không mẹ, nếu không có sư phụ nàng có thể xuất thế sao? Trên đời này, người thân với nàng nhất chính là sư phụ, người nàng quan tâm nhất, thích nhất cũng là sư phụ. A Sửu đã nếm thử mùi vị rời khỏi sư phụ mấy ngày rồi, nàng không muốn rời khỏi sư phụ nữa!

Thấy A Sửu thành thật ngoan ngoãn nhận sai như thế hơn nữa còn bảo đảm không tái phạm, còn lại không nói đến những điều khác thì Đoạn Thần cảm thấy hài lòng. Lau tóc xong thì vuốt đầu A Sửu, Đoạn Thần lười đứng dậy nên vươn tay về phía bàn trang điểm, cái lược hoa đào trên bàn trang điểm lập tức bay tới. Đoạn Thần nghiêm túc chải tóc cho A Sửu. Mặc dù Đoạn Thần là đế vương Ma tộc nhưng hắn không thích có yêu ma khác hầu hạ bên cạnh. Ngày thường đều là tự hắn hầu hạ mình, hôm nay là lần đầu tiên hắn hầu hạ người khác.

Đoạn Thần nhìn chằm chằm mái tóc dài của A Sửu, chải tóc hết sức chuyên chú. A Sửu vặn vẹo đầu qua bên trái bàn trang điểm, hai tròng mắt nhìn chằm chằm gương đồng hình củ ấu. Trong kính là một đôi nam nữ xinh đẹp, nam tử thì chuyên tâm chải đầu cho nữ tử, hình ảnh rất ấm áp.

A Sửu bỗng nhiên âm thầm nhếch miệng, nhìn về gương đồng thản nhiên cười một tiếng. Nhìn thấy bộ dáng tươi cười của mình, A Sửu cảm thấy rất đẹp. Nghiêng đầu sang chỗ khác, duy trì nụ cười, A Sửu mở miệng hỏi Đoạn Thần: "Sư phụ, ta đẹp không?"

Đoạn Thần nhàn nhạt liếc A Sửu, không mặn không nhạt nói một câu: "Không biết xấu hổ."

"Phụt - - ha ha, sư phụ người nói thật đi, rốt cục ta có đẹp không?" A Sửu không nín được cười ha hả, lộ cả hàm trăng trắng tinh, hỏi cho tới.

Đoạn Thần khinh thường liếc A Sửu một cái, sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu thong thả, nói: "Ở trước mặt bản quân, ngươi còn chưa tới mức đẹp."

Khuôn mặt A Sửu hơi sụp đổ, thầm nghĩ: Sư phụ mới là không biết xấu hổ!

Mặc dù trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng dù A Sửu có năm trăm lá gan cũng không dám nói ra. Tròng mắt xoay chuyển một cái, A Sửu chuyển đề tài, hỏi: "Sư phụ, đã lâu rồi ta không gặp Linh hộ pháp. Người kêu Linh hộ pháp đi làm việc, còn bao lâu nữa Linh hộ pháp mới có thể trở về?"

"Nhanh thôi, Linh hộ pháp nói hắn sẽ dẫn Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp về cùng." Lúc nói đến đây thì giọng nói của Đoạn Thần có chút ít trầm trọng.

A Sửu phát giác được Đoạn Thần đột nhiên thay đổi cảm xúc, nghiêng đầu sang một bên nhìn Đoạn Thần, không hiểu hỏi: "Sư phụ, Linh hộ pháp dẫn Hàn hộ pháp và Xích hộ pháp về đây, như vậy không tốt sao?"

Đoạn Thần lắc đầu, không trả lời A Sửu. Hắn đã biết được từ chỗ của Mạnh lão, Mạnh lão thật sự thuộc Hồ tộc, dien8daffn*llequysdoon còn là một trong đám Hồ yêu chạy trốn khỏi Ma giới bốn trăm năm trước nữa. Yêu ma làm loạn ở nhân gian chính là Hồ tộc. Mà một trong những điều Mạnh lão nói khiến Đoạn Thần để ý nhất là sau khi đám yêu ma Hồ tộc chạy ra khỏi Ma giới thì đã lập ra tân vương! Mà Đoạn Thần không biết tân vương này có phải là tiểu hồ ly tinh mà con hồ ly tinh kia sinh hay không.

Nghĩ đến một loạt chuyện đã xảy ra sau khi đến nhân gian, Đoạn Thần có cảm giác nguy hiểm, giống như bọn họ đã lọt vào bẫy của người khác rồi! Đầu tiên là hai vị hộ pháp đột nhiên biến mất ở Trì Châu, sau đó hắn và A Sửu bị kẹt trong kết giới vô hình một cách khó hiểu. Sau đó Linh hộ pháp lại thuận lợi tìm được Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp, rồi nhanh chân đưa bọn họ về chỗ hắn một phút cũng không ngừng.

Nếu nghiêm túc nghĩ lại tất cả mọi chuyện thì đây chính là một cái bẫy. Đầu tiên là có yêu ma cố ý gây nhiễu loạn nhân gian, ép Ma giới ra tay. Sau đó hai Đại hộ pháp hết sức quan trọng của Ma giới bị phái đến nhân gian điều tra, cuối cùng lại biệt vô tăm tích. Khiến cho Ma quân như hắn không thể không ra mặt, tự đến nhân gian để xử lý chuyện này. Sau đó hắn lại rơi vào kết giới, hơn nữa phá nhiều kết giới như vậy mà Hồ tộc lại không có chút động tĩnh. Bố trí kết giới cũng hao tâm tổn trí mất nhiều máu và pháp lực, không thể nào lại không phát hiện được động tĩnh lúc hắn phá kết giới...

A Sửu thấy sắc mặt Đoạn Thần nghiêm trọng thì không biết Đoạn Thần nghĩ tới điều gì mà sắc mặt lại trở nên khó coi như vậy, A Sửu kéo y phục Đoạn Thần, quan tâm hỏi: "Sư phụ, người làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không sao. Đầu tóc còn chưa khô hết, ngươi ngồi im trên giường đi. Bản quân tĩnh tâm một chút để suy nghĩ vài chuyện." Đoạn Thần nhét lược vào tay A Sửu.

Thấy vậy thì A Sửu nghe lời xuống giường, chạy đến trên giường nhỏ. Yên tĩnh chờ đợi, không dám gây ra động tĩnh gì lớn, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn.
Bình Luận (0)
Comment