Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Chương 56

Sau khi Hàn hộ pháp rời đi thì bên trong điện chỉ còn lại Đoạn Thần. Trong lòng cảm thấy bực bội, Đoạn Thần cầm bình ngọc từ trên án kỷ lên, rót cho mình một ly rượu ngọc lộ rồi ngửa đầu uống cạn.

Kể từ khi Đoạn Thần hiểu được tâm ý của mình với A Sửu thì luôn hồi tưởng lại những ngày sống chung với A Sửu, cả những người mà A Sửu tiếp xúc, nghĩ đến việc A Sửu và Linh hộ pháp thân mật thì trong lòng Đoạn Thần lại có chút tức giận. Không khống chế được suy nghĩ của mình, luôn ác ý phỏng đoán giữa A Sửu và Linh hộ pháp có thể cũng tồn tại tình cảm. Càng nghĩ như vậy thì Đoạn Thần lại càng sợ hãi tình cảm mà A Sửu dành cho hắn không phải là tình yêu nam nữ mà chỉ là cảm xúc yêu thích vì có quan hệ thân mật thôi.

Mà hắn mới vừa biết được từ miệng Xích hộ pháp là Linh hộ pháp cũng không nghỉ không nghỉ vì A Sửu, trở nên cực kỳ thất thường. Điều này khiến Đoạn Thần lập tức nổi giận. Trong lòng càng không nhịn được lại phỏng đoán liệu có phải Linh hộ pháp có tình cảm gì khác với A Sửu ngoài tình cảm chủ tớ không? Vừa nghĩ tới có yêu ma khác cũng thích A Sửu thì Đoạn Thần lại cực kỳ tức giận. Ở trong lòng Đoạn Thần, ai dám cướp đoạt A Sửu với hắn thì đều đáng chết, dù đó có là yêu ma hầu hạ hắn từ nhỏ suốt mấy trăm năm thì Đoạn Thần cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.

Đoạn Thần không hy vọng Linh hộ pháp giống như những gì hắn nghĩ. Linh hộ pháp là yêu ma tốt, thuộc hạ tốt, hắn không muốn xuống tay với Linh hộ pháp. Nhưng sự tham lam muốn chiếm giữ từ tận đáy lòng khiến Đoạn Thần không khống chế nổi, muốn tiêu diệt tất cả những ai mơ ước đến A Sửu!

Nhắm mắt lại thầm niệm Thanh Tâm chú, Đoạn Thần thở dài đứng dậy đi về phía Lăng Hoa Điện.

Linh hộ pháp nghe Xích hộ pháp nói Ma quân kêu hắn đến Lăng Hoa Điện thì cuối cùng khuôn mặt than ngốc trệ mấy ngày nay cũng có biến hóa, phi thân như gió bão về phía Lăng Hoa Điện. Đứng đợi ở ngoài Lăng Hoa Điện một lúc lâu, cuối cùng cũng chờ được Ma quân.

"Thuộc hạ tham kiến Quân thượng!" Linh hộ pháp cúi đầu hành lễ với Đoạn Thần.

Đoạn Thần liếc mắt thấy Linh hộ pháp, không nói không rằng gọi hắn đứng lên.

Linh hộ pháp khom người, đứng một lúc lâu mà không nghe thấy Ma quân cho hắn đứng lên, cho rằng Ma quân muốn phạt hắn nên cũng không dám lên tiếng cầu xin tha thứ. Dù sao tiểu chủ gặp chuyện không may vốn là do hắn vô trách nhiệm, là do hắn sai.

Hai người giằng co nửa tiếng đồng hồ, Đoạn Thần chậm rãi mở miệng, nói: "Đứng lên đi, theo bản quân vào trong điện."

Nghe nói hắn có thể vào Lăng Hoa Điện thì Linh hộ pháp lại thấy vui sướng, thật giống như có mấy trận tuyết lớn đổ xuống, bây giờ trời quang mây tạnh, những hậm hực giấu ở trong lòng lâu ngày như vậy bỗng chốc tan thành mây khói, cả người đầy tinh thần. Đoạn Thần âm thầm chú ý, thấy Linh hộ pháp như thế thì trong lòng dâng lửa, sắc mặt lạnh như sương, bình tĩnh dẫn Linh hộ pháp vào trong điện.

Sau khi Đoạn Thần vào điện thì liền ngồi xuống, không hề dẫn Linh hộ pháp đến tẩm điện A Sửu đang tĩnh dưỡng.

Linh hộ pháp thấy vậy, biết rõ Ma quân có chuyện muốn nói với hắn. Cẩn thận nhìn Ma quân một cái, Linh hộ pháp thấp thỏm mở miệng hỏi: "Không biết Quân thượng triệu thuộc hạ đến có gì dặn dò."

"Ngươi không biết sao? Bản quân thấy ngươi rất vui vẻ, có phải cho rằng bản quân cho ngươi gặp A Sửu cho nên mới vui như vậy không?" Đoạn Thần cười lạnh với Linh hộ pháp.

Nhìn ra lúc này tâm trạng Ma quân thật sự không tốt, Linh hộ pháp vội vàng quỳ xuống, cũng không dám thanh minh. Lúc Ma quân vui buồn thất thường, còn cười lạnh nữa thì dù nói cái gì cũng đều sai, giờ phút này im lặng mới là cách thanh minh tốt nhất.

Thấy Linh hộ pháp ngày thường sôi nổi bây giờ lại im lặng không đáp. Đoạn Thần cho rằng Linh hộ pháp chột dạ, không dám thừa nhận. Cơn tức lại dâng lên, hình tượng Ma vương khiêm tốn nhún nhường ngày thường lập tức trở nên rất ác liệt, vỗ bàn trà. Không nén được cơn tức, Đoạn Thần mắng Linh hộ pháp: "Nói! Không phải ngươi rất giỏi nói sao! Sao lại câm rồi! Không phải ngươi thật sự muốn biến thành người câm chứ? Nếu đã vậy thì bản quân có lòng tốt thành toàn cho ngươi!"

Nghe vậy Linh hộ pháp lập tức ngẩng đầu lên biện hộ: "Quân thượng, thuộc hạ tuyệt không có ý đó! Thuộc hạ chỉ không biết nên nói như thế nào, trong lòng đang cân nhắc nên trả lời Quân thượng thế nào thôi."

"Vậy ngươi cân nhắc xong chưa?" Giọng nói âm trầm, trên mặt Đoạn Thần lộ vẻ ý uy hiếp. Linh hộ pháp có thể đáp "Chưa nghĩ ra" sao? Không thể! Chỉ có thể nói: "Quân thượng, đúng là thuộc hạ có chút vui mừng. Hai ngày trước Quân thượng có nói với thuộc hạ là trước khi tiểu chủ tỉnh thì không thể xuất hiện trước mặt người. Thuộc hạ cho rằng..."

"Ngươi cho rằng cái gì? Ngươi cho rằng A Sửu tỉnh lại phải không?" Trên mặt Đoạn Thần lộ vẻ chế giễu.

Linh hộ pháp ngây ngẩn cả người, vẻ mặt thất vọng và sợ hãi, hỏi: "Chẳng lẽ không đúng sao? Tiểu chủ không có tỉnh lại ư?"

"Đúng! Nàng không có tỉnh!" Nói xong, nhìn thấy Linh hộ pháp sụp đổ thì trong lòng Đoạn Thần lại có chút vui sướng. Ngay sau đó nghĩ đến A Sửu vẫn chưa tỉnh lại thì sự vui sướng liền bị sự đau lòng thay thế.

Nghe nói A Sửu không tỉnh, Linh hộ pháp bỗng chốc trở nên chán chường như trước. Nhún vai, thất vọng cúi đầu xuống, im miệng không nói nữa.

Trong điện lập tức yên tĩnh lại, Đoạn Thần khôi phục lại vẻ bình tĩnh thì mở miệng nói với Linh hộ pháp: "Có biết vì sao bản quân triệu ngươi đến không?"

"Thuộc hạ không biết, xin Quân thượng nói."Cảm giác hậm hực lại tập kích lông mi Linh hộ pháp lần nữa, Linh hộ pháp tỏ vẻ không yên lòng, hoang mang lo sợ.

"Bản quân kêu ngươi đến trước lúc nàng tỉnh lại là muốn hỏi cho rõ ràng một việc." Lúc này sắc mặt Đoạn Thần bình tĩnh, khiến người khác không nhìn ra lúc này trong lòng hắn vui hay giận.

"Dù Quân thượng hỏi cái gì thì thuộc hạ cũng sẽ bẩm báo chi tiết, không dám giấu giếm." Linh hộ pháp đột nhiên nghiêm túc, giữ vững tinh thần ứng đối Ma quân.

"Rất tốt. Bản quân hỏi ngươi, ngươi cảm thấy A Sửu tốt không? Ngươi có thích nàng không?" Vừa hỏi xong thì hai tròng mắt của Đoạn Thần nhìn chằm chằm mặt Linh hộ pháp.

"Tất nhiên là tiểu chủ tự rất tốt, đương nhiên thuộc hạ thích nàng!" Linh hộ pháp cũng không nghĩ nhiều mà nhanh mồm nhanh miệng trả lời.

Nói xong, Linh hộ pháp bỗng nhiên cảm thấy xung quanh có một luồng khí lạnh đánh về phía hắn. Ngẩng đầu lên nhìn Ma quân, phát hiện sắc mặt Ma quân hết sức khó coi. Thấy vậy, đầu óc mê mang của Linh hộ pháp lập tức tỉnh táo. Trong đầu nhanh chóng chuyển động, nghiêm túc suy nghĩ mấy lần cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ. Sau đó sau lưng Linh hộ pháp lạnh lẽo, hắn dập đầu "Bịch bịch" trên đất."Quân thượng, thuộc hạ không thích tiểu chủ như tình yêu nam nữ! Mà là sự yêu thích của trưởng bối dành cho một đứa bé! Thuộc hạ không có hài tử, không có đệ muội, thuộc hạ tận mắt nhìn tiểu chủ trưởng thành nên thuộc hạ luôn coi nàng như khuê nữ."

Nói đến đây, Linh hộ pháp cảm thấy mình lại nói sai rồi. Nên dập đầu "Rầm rầm rầm" mạnh hơn, nói tiếp: "Thuộc hạ lỡ lời, không có ý mạo phạm tiểu chủ. Ý của thuộc hạ là thuộc hạ chỉ coi tiểu chủ như người thân để yêu thương, tuyệt không có ý dâm loạn! Nếu thuộc hạ dám can đảm có ý bất kính đó thì thuộc hạ chết không tử tế, hồn phi phách tán, không được siêu sinh!" Lúc nói đến đây, Linh hộ pháp còn đưa tay lên trời thề.

Thấy Linh hộ pháp hoàn toàn không giống nói dối, là lời nói thật phát ra từ nội tâm thì trong lòng Đoạn Thần lại thoải mái hơn, ngọn lửa ghen tị kìm nén nhiều ngày cuối cùng cũng biến mất, rồi liền yên tâm. Sắc mặt hòa hoãn, Đoạn Thần nhếch miệng, nở nụ cười yếu ớt với Linh hộ pháp, ôn hòa nói: "Ngươi đã yêu mến A Sửu như người thân thì đi thăm nàng một chút đi."

Thái độ của Đoạn Thần đột nhiên có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, khiến lòng Linh hộ pháp sụp đổ. Ma quân bị làm sao vậy? Là uống lộn thuốc hay là cố ý hành hạ hắn? Mặc dù trong lòng có chút bất mãn nhưng Linh hộ pháp không dám biểu hiện ra ngoài. Nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy tiểu chủ, có thể hiểu rõ tình huống của tiểu chủ thì Linh hộ pháp lại có tinh thần.
Bình Luận (0)
Comment