Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 1004

Lang Vương đứng dậy nhìn lại, ba bốn chiếc xe thương vụ dừng bên ngoài biệt thự, mười mấy người đàn ông mặc áo đuôi én lần lượt bước xuống xe.

Người cầm đầu không phải ai xa lạ, chính là Helen - người bị bọn họ đánh trong quán bar.Jazz trước đó.

Cùng lúc ấy, hơn hai mươi thành viên của điện Lang Nha lần lượt hiện thân, cản đường đám người Helen.

“Xử lý bọn họ.” Helen đúng kiểu kẻ ác không nói nhiều.

“Khoan đã!” Lang Vương nhảy từ sân phơi trên tầng hai xuống, ông ta đáp đất một cách vững vàng, thong dong bước tới trước mặt mọi người: “Xin tự giới thiệu, tôi là Lang Vương!”

Lang Vương?

Đồng tử của Helen bỗng co rụt lại: “Ông chính là Lang Vương?”

“Nếu cậu cũng biết tôi thì chuyện dễ giải quyết rồi!”

Khí thế của Lang Vương không hề suy giảm, ông ta nói: “Chuyện ở quán bar azz vừa nấy chỉ là hiểu lầm thôi, giờ các người có thể đi rồi!”


“Đi ư? Ha ha~”

Helen cười khẩy rồi nói: “Dù ông là Lang Vương thì có làm sao? Ông có biết tôi là ai hay không?”

Lang Vương khẽ gật đầu, nói với giọng bâng quơ: “Tôi biết, công tước Adams là cha cậu đúng không?”

“Nếu đã biết tôi là ai, sao các người vẫn dám đánh tôi?” Helen càng nghĩ càng tức.

Bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, nếu anh ta không trả lại cục tức này thì có khác nào trở thành trò cười cho đám người ở tộc Bất Tử.

Lang Vương thấp giọng hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”

“Giao hai thằng nhãi dám đánh tôi ra đây, ngoài ra phải bồi thường tiền thuốc men cho tôi.” Helen cười khẩy: “Cũng không cần nhiều lắm, chỉ cần một trăm triệu đô la Mỹ là được!”

Một trăm triệu đô la Mỹ ư?

Chút tiền ít ỏi ấy vốn chẳng là gì với Lang Vương, nhưng rõ ràng đối phương đang coi ông ta là kẻ coi tiền như rác! Hơn nữa, sao ông ta có thể giao Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ra chứ?

“Không còn cái khác để thương lượng sao?” Lang Vương cau mày hỏi.

Helen không chịu nhượng bộ, anh ta nói với thái độ kiên quyết: “Giao người và một trăm triệu đô la Mỹ ra đây, nếu thiếu một xu, tôi sẽ khiến các người không thể

bước ra khỏi thành phố New York!”

“Tôi có thể cho cậu một trăm triệu đô la Mỹ, nhưng tôi sẽ không giao bạn bè của tôi ra.”

Nói đi cũng phải nói lại, chuyện đêm nay là do lỗi của họ nên Lang Vương vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Có điều, sự nhượng bộ của Lang Vương chỉ đổi lại lòng tham của Helen.

“Không giao người cũng được, vậy trả một tỷ đô la Mỹ!”


Một tỷ ư?

Nghe tới đây, Lang Vương nheo mắt: “Bây giờ đừng nói là một trăm triệu đô la Mỹ, ngay cả một xu đô la Mỹ tôi cũng không muốn cho cậu. Cậu cút khỏi nơi này

mau, nếu không... Giết không thal”

Cảm nhận được sát khí từ đối phương, Helen bắt đầu sợ hãi, nhưng nghĩ lại, anh ta thấy mình có nhiều người như vậy, anh ta vốn không cần sợ.

Kết quả là...

“Bắt lấy bọn họ cho tôi!” Helen vung tay lên.

Hơn mười người đàn ông mặc áo đuôi én lần lượt xông lên.

“Giết!” Lang Vương chỉ thốt lên đúng một chữ.

Trong chốc lát, hai mươi mấy thành viên điện Lang Nha lao tới nghênh đón.

Khi hai bên cùng giao đấu, tại một con hẻm nhỏ nào đó trong thành phố New York.

Lý Trạch Vũ đứng dưới ánh trăng, miệng ngậm một điếu thuốc lá.


Trước mặt hắn lúc này là hai lão già và ba gã thanh niên.

“Quân Đế, chúng ta từng gặp nhau một lần trong bữa tiệc do ngài Hafit tổ chức, ngài còn nhớ tôi không?”

Một ông già trong số đó mở miệng cười nói.

Lý Trạch Vũ rít một hơi thuốc, sau đó nói với giọng điệu thong dong: “Brent, công tước tộc Bất Tử?”

Lão già gật đầu: “Trí nhớ của Quân Đế thật tốt!”

Lý Trạch Vũ hỏi với thái độ đùa cợt: “Ông dẫn người theo dõi tôi suốt một đoạn đường chẳng lẽ chỉ để ôn lại chuyện cũ với tôi?”

“Không không không!”

Brent lắc đầu giải thích: “Là có người muốn gặp Quân Đế, hy vọng ngài đừng làm tôi khó xử!”

Nghe tới đây, Lý Trạch Vũ nheo mắt lại: “Nếu tôi nói không thì...”

Bình Luận (0)
Comment