Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 117

Lý Trạch Vũ chẳng hiểu gì, quay lại nhìn hai tuỳ tùng, dường như đang hỏi: "Hôm nay là ngày gì?"

Vật Tương Vong cười khổ: "Thiếu gia, cái đó... Hôm nay là ngày hai nhà Diệp - Khương liên hôn!"

"Mẹ kiếp, ông quên khuấy mất!"

Lý Trạch Vũ tỏ rõ vẻ kinh ngạc.

Vừa rồi thắng tiền sướng người quá, vả lại Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong còn tâng bốc câu này nghe lọt tai hơn câu

trước, khiến hắn quên mất chuyện lớn này.

"Cụ Lý đừng kích động, cháu sẽ đi ngay bây giờ, chắc vẫn tới kịp thôi!"

Lý Trạch Vũ dập tàn thuốc, nhấc chân ra vẻ đi luôn.

Không ngờ Lý Viễn Sơn lại cản đường hắn, nghiêm mặt hỏi: "Cháu định đi một mình à?”

"Bằng không thì là mấy mình?”

Lý Trạch Vũ hỏi vặn lại.

Shhh!


Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong hoảng ra mặt.

Hai nhà Diệp - Khương đều không phải hạng tầm thường. Chỉ một thân một mình mà dám đến ngăn cả đám cưới nhà người ta.

Thế chẳng khác nào chán sống rồi?

Song, Lý Viễn Sơn cũng bật ngón cái lên, khen ngợi: "Gan thật đấy!"

"Đúng vậy, mọi người đều biết cháu của ông cố gan dạ mà” Lý Trạch Vũ nói với vẻ kiêu ngạo.

"Nhưng chỉ có sự can đảm là chưa đủ đâu."

Lý Viễn Sơn bình thản ra lệnh: "Đi, lấy đồ tôi đã chuẩn bị tới đây"

"Vâng!"

Lính cảnh vệ cung kính đáp.

"Cụ Lý, ông mang cho cháu cái gì thế?" Lý Trạch Vũ chẳng hiểu gì.

Lý Viễn Sơn làm bộ thần bí, cười bảo: "Cháu sẽ biết ngay thôi."

Một lát sau.


Người cảnh vệ kia quay lại, trên tay bưng một chiếc hộp đựng quần áo bằng gỗ.

"Két"

Lý Viễn Sơn tự tay mở hộp, cẩn thận lấy ra một chiếc áo khoác quân đội xỉn màu có khoảng mười mấy vết thủng lỗ chỗ.

Lý Trạch Vũ chỉ thoáng nhìn qua đã nhận ra ngay, đây chính là chiếc chiến bào năm đó Lý Viễn Sơn mặc khi hành quân đánh giặc!

"Qua đây, mặc nó vào!"

Lý Viễn Sơn trầm giọng nói.

Lý Trạch Vũ bước lên mấy bước, đưa hai tay nhận lấy áo khoác nói: "Cụ Lý, thật ra không cần làm vậy đâu!"

"Cho cháu mặc thì mặc luôn đi, còn lề mề có tin ông đánh cháu không!

Lý Viễn Sơn không nhịn được mà thúc giục.



Lý Trạch Vũ cuối cùng cũng không thể lay chuyển đối phương, hắn khoác áo lên người.

Lý Viễn Sơn nhìn dáng vóc hiên ngang kia, nước mắt tuôn đầy mặt, dường như ông cụ nhớ về cái thời bản thân bễ nghễ khoác quân phục trên chiến trường năm xưa.

"Được rồi, không còn sớm nữa, cháu phải đi ngay đây!"

Lý Trạch Vũ sờ lên chiếc áo khoác trên người, trăm mối cảm xúc đan xen trong lòng.

Mặc lên chiếc áo này, có thể nói không một thanh đao lưỡi kiếm nào trên khắp nước Hạ này dám chĩa vào người hẳn.

Bình Luận (0)
Comment