Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 166

Bạch Tố Y nhìn xung quanh, cô ấy không thấy bóng dáng Lý Trạch Vũ đâu.

Tiểu Mẫn xấu hổ nói: "Hắn đi rồi!" "Hắn đi đâu? Gia nhập đạo môn hay chùa?”

Bạch Tố Y lo lắng hỏi.

"Hắn không gia nhập thánh địa nào..."

Tiểu Mẫn nói lại lời của Lý Trạch Vũ trước khi đi. Vẻ mặt Bạch Tố Y trở nên vô cùng phức tạp. "Thánh nữ, hắn có nhìn thấy..."

Tiểu Mẫn muốn nói lại thôi.

Bạch Tố Y ngầm hiểu, cô ấy cố ý nói sang chuyện khác: "Tôi nhất định sẽ khiến hắn thay đổi quyết định!"

Giọng cô ấy cực kỳ kiên định.

Khoa học kỹ thuật Vân Dương, bộ phận chứng khoán.

"Khoa học kỹ thuật Trung Phát mua một ngàn vạn cổ phiếu!"

"Công ty Áo Thái bán bốn trăm vạn cổ phiếu!"


Hai mắt Myhill đỏ au, ông ta nhìn chằm chằm chỉ số trên màn hình.

"Myhill tiên sinh, dựa theo chỉ số thì nên bán cổ phiếu khoa học kỹ thuật Trung Phát, ngài xác định muốn mua vào sao?"

Trần Thanh Tuyết nghiêm túc hỏi lại một lần. "Người khác sợ hãi tôi tham lam, người khác tham lam tôi sợ hãi, đây là phong cách từ trước đến giờ của bàn tay vàng."

Diệp Khuynh Thành ngắt lời nói: Đây là Myhill tiên sinh dự đoán được quyết định của đối thủ."

“Diệp tiểu thư phân tích không tồi!" Ánh mắt Myhill nhìn Diệp Khuynh Thành mang theo sự tán thưởng: "Trong những người trong giới tôi từng gặp, thiên phú của cô là xuất sắc nhất!"

Trần Thanh Tuyết ở bên cạnh khế nhíu mày, trong lòng không khỏi uể oải.

Thích so sánh là bản tính trời sinh của phụ nữ!

Mà không chỉ so sánh về nhan sắc, mà còn những phương diện khác.

Ví dụ như năng lực!

Diệp Khuynh Thành là mỹ nữ đẹp số một Hoàng Thành, đồng thời cũng là một thương nhân cực kỳ tinh anh.



Trần Thanh Tuyết không chấp nhận bản thân không bằng đối phương, dù sao dưới sự dẫn dắt của cô, chỉ trong ba năm giá trị của khoa học kỹ thuật Vân Dương đã tăng gấp nhiều lần!

"Myhill tiên sinh quá khen!"

Diệp Khuynh Thành không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại, cô mừng thầm trong lòng.

Đến cả bản thân cô cũng không rõ, tại sao chính mình lại có suy nghĩ so đo cao thấp với Trần Thanh Tuyết!

Chẳng lẽ là bởi vì người kia sao?

Hơn nửa tiếng sau, kết quả giống như Myhill dự đoán, cổ phiếu của khoa học kỹ thuật Trung Phát bắt đầu tăng mạnh."


"Bán một ngàn vạn cổ phiếu khoa học kỹ thuật Trung Phát!"

Myhill bỗng nói.

Diệp Khuynh Thành khó hiểu hỏi: "Myhill tiên sinh, cổ phiếu của khoa học kỹ thuật Trung Phát có xu thế tăng rất rõ ràng, tại sao bây giờ lại phải bán tống?"

"Bởi vì Myhill tiên sinh không muốn đánh cược!"

"Bởi vì ít nhất bây giờ bán, chúng ta có thể kiếm được mười triệu, nếu không bán, rất có thể sẽ rơi vào bẫy đối phương đã giăng sẵn..."

Trần Thanh Tuyết phân tích rõ ràng. Myhill cười đồng ý: "Giám đốc Trần nói rất chính xác, năm đó ở châu u tôi đã rơi vào bãy của thăng khốn đó, nên mới thất bại!"

Trần Thanh Tuyết nhận được lời khen, khóe miệng cô không khỏi cong lên.

Mà trùng hợp lúc này Diệp Khuynh Thành nhìn về phía cô.

Hai người phụ nữ nhìn nhau như vậy, tỏ vẻ không ai chịu thua ai.

"“Cọt kẹt!" "Tình hình thế nào rồi?"

Lý Trạch Vũ đẩy cửa vào, hắn lập tức cảm nhận được mùi thuốc súng dày đặc.

Diệp Khuynh Thành và Trần Thanh Tuyết đồng thời thu hồi tầm mắt, bọn họ nhìn về phía Lý Trạch Vũ.

"Anh tới làm gì?"


"Anh tới làm gì?"

Hai người phụ nữ đồng thời nói.

"Buồn cười!"

Lý Trạch Vũ giật mình, hắn chỉ vào mũi mình hỏi ngược. lại: "Tôi là đại cổ đông của công ta, chẳng lẽ tôi đến công ty của mình là phạm pháp sao?”

Lời này khiến hai cô không thể phản bác được.

"Đại đương gia, chỉ cần nhiều nhất bảy ngày, tôi chắc chản sẽ khiến đế quốc thương mại nhà họ Khương hoàn toàn sụp đổi"

Myhill nói vô cùng tự tin.

"Bảy ngày nhiều quá! Đêm nay tôi sẽ khiến bọn họ sụp đổ!"

Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười lạnh.

"Đã đến lúc nhà họ Khương bị xóa tên khỏi nước Hạ..."

Bình Luận (0)
Comment