Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 175

Khương Thượng Đức có nằm mơ cũng không ngờ Lý Trạch Vũ lại có thế tìm ra được bí mật sâu nhất mà õng che giấu. Kể từ khoảnh khắc đó, tới cả hy vọng sống sót ông cụ cũng không còn!

“Đúng là ác độc!” Khương Thượng Đức mặt xám mày tro hét lớn.

Một tiếng “Bộp!” Vang lén, Khương Chính Hoẳng bất ngờ quỳ rạp xuống đất, nói giọng như van lơn: “Lý đại thiếu, bọn tỏi sai rồi, cầu xin cậu hãy tha cho chúng tòi một đường sống!”

“Khốn nạn, mày đứng dậy cho tao! Nó là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Khương chúng ta cơ mà, sao mày lại cầu xin nó…”

Thấy con trai mình hèn hạ như vậy, Khương Thượng Đức đau khố vô cùng, cũng tức đến suýt lén cơn đột quỵ. Nhưng Khương Chính Hoằng vẩn thờ ơ chẳng thèm đế ý đến sự sống chết của người cha già mà vần tiếp tục liều mạng dập dầu xin Lý Trạch Vũ tha thứ, như thế chỉ cần hắn đồng ý buông tay thì dù người cha già này có chết tươi ngay lặp tức cũng chắng sao.

Lúc này, bản tính thối nát của nhà họ được thế hiện vỏ cùng rõ ràng!

“Giờ mới biết hối hận ư? Vô ích thỏi!”

Lý Trạch Vũ khẽ lăc đầu, đáp: “Dù tỏi chịu bỏ qua cho các ông thì những người từng bj các õng áp bức, giết hại sẽ không đồng ý đâu!”


“Lý đại thiếu, cầu xin cặu đó, hãy cho tòi một cơ hội sửa sai, làm lại cuộc đời đi mà. Tói vẫn còn một khối tài sân trị giá vài tỷ ở nước ngoài, chỉ cần cặu đồng ý bỏ qua, tói hứa sẽ dâng tặng toàn bộ số tài sân đó cho cậu!”

Khương Chính Hoằng sợ thật rồi. ông ta vần còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống giàu sang hạnh phúc mà, ông ta không muốn chết đâu!

Tiếc thay Lý Trạch Vũ lại không cho ông ta cơ hội đó.

“Ầm!”

Một chưởng giáng xuống, Khương Chính Hoăng còn chưa kịp ngóc đau thì cả người đã nâm chèm bẹp, được cái là lìa dời ngay mà không phải chịu bất cứ nỗi thống khổ gì.

Khương Thượng Đức trợn tròn mắt, run rấy chỉ tay vào mặt Lý Trạch Vũ, nhưng đến một chữ cũng không thốt ra được.

“Tới lượt ông!” Lý Trạch Vũ cất bước đi tới.

“Anh bạn trẻ à, trên đời này chuyện gì bỏ qua được thì nén bỏ qua!”

Đúng lúc này, tử bên ngoài căn biệt thự truyền tới một giọng nói già cỗi, tiếp sau đó là một bóng hình già dặn khoảng chừng bảy mươi tuổi đang chắp hai tay ra sau lưng, từ tốn tiến lại gần.

“Ông… ông Mộc!”

Khi thấy người đến là ai, trong mắt Khương Thượng Đức lập tức lóe lén tia sáng lấp lánh.

Ông cụ phất tay ra hiệu cho òng bình tĩnh, không cần vội vàng như vậy, sau đó hướng đòi mắt sắc bén về phía Lý Trạch Vũ: “Phật từng viết, ông trời có đức hiếu sinh, anh bạn hãy còn trẻ mà sát khí đã nặng tới vậy, xem ra sát nghiệp trên người không hề nhỏ chút nào.”

“Mắc mớ gì tới ông?”


Lý Trạch Vũ lườm ông ta, tỏ vẻ khinh thường hỏi: “ông muốn làm chim đầu đàn hả?”

“Ông Mộc, chính thằng nhãi chết tiệt này đã giết chết Mộ Bạch, òng nhất định phải báo thù cho nó!” Khương Thượng Đức bày ra dáng vẻ đau khổ, tức giận hét lớn.

Nhưng ông cụ lại chỉ gục gặc thở dài: “Phật từng nói, nhàn quả trên đời đều do ỏng trời định sẵn, cái chết của Mộ Bạch cũng vậy.”

Dứt lời, ỏng cụ nhìn sang Lý Trạch Vũ, đối giọng khuyên ngăn: “Anh bạn trẻ, oan oan

tương báo khi nào mới dứt, chi bãng… mẹ kiếp!”

Ông ta còn chưa nói hết câu, Lý Trạch Vũ đã bất ngờ tung một đấm mạnh mẽ tới.

“Bốp…!”

Phân ứng của ông cụ xem như nhanh nhạy, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đã kịp tung chưởng tiếp chiêu.

Quyền chưởng va chạm, tạo thành luồng sóng khí cực mạnh tỏa ra khắp bốn phía, khiến bàn trà bị ép vỡ nát.


“Ầm!”

Ngay sau đó, dưới ánh mắt bàng hoàng của Khương Thượng Đức, ông cụ bay thẳng ra ngoài, đặp mạnh lên trụ Chống Trời.

“Khụ!”

Ông cụ chống tay xuống đất, há miệng khạc ra một bãi máu lớn, đòi con ngươi liên tục co rút đã bán đứng nội tâm của ông cụ lúc này.

ông cụ thật sự không dám tin với thực lực của mình mà còn chắng đỡ nối một chiêu của đối phương!

Lý Trạch Vũ quắc mắt nhìn ông cụ từ trên cao, gằn từng chữ một rằng: “Tôi đây bình sinh ghét nhất là những kẻ hay ra vẻ, đặc biệt là kẻ đã không có thực lực còn thích giả vờ giả vịt, loại người đó há, gặp người nào tôi chém người ấy!”

Ông cụ run lấy bấy, nửa chữ cũng không dám nói.

Bình Luận (0)
Comment