Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 192

Lý Trạch Vũ quát lên một tiếng chói tai, đau lòng nhưng trách mắng: "Chuyện đến nước này mà bà vẫn chấp mê bất ngộ, xem ra ông đây phải vạch trần tội ác của bà trước giới võ lâm, để bà có chết cũng không mặt mũi đối mặt với đại tổ sư phái Nga Mi!"

"Cậu không cần lại hắt nước bẩn lên người bần ni, vô dụng!"

Sư thái Diệt Tình nghe vậy thì bối rối như đứng giữa sương mù.

Bà không hiểu tại sao Lý Trạch Vũ cứ luôn mồm nói bà có tội , hơn nữa nhìn hắn như vậy, hẳn là bà chủ động đi tìm chết mới được, nếu không sẽ có lỗi với người trong thiên hại

"Không phải bà muốn biết mình có tội gì sao?"

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa chỉ vào Tê Tiên Nhi đang cuộn tròn trên mặt đất: "Hỏi đồ đệ tốt này của bà sẽ biết!"

Đột nhiên, cơ thể nhỏ bé của Tề Tiên Nhi khẽ run lên. “Tiên Nhi, cậu ta nói vậy là có ý gì?"

Sư thái Diệt Tình nhíu mày hỏi.

"Sư phụ, con..."

Tê Tiên Nhi cúi đầu, không có can đảm để nhìn sư thái Diệt Tình.


"Nếu cô không dám nói, vậy để tôi!"

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa nhìn sư thái Diệt Tình, gằn từng chữ một: "Đệ tử yêu quý này của bà chính là tàn dư của Vu giáo!"

Cái gì!

Con ngươi của sư thái Diệt Tình lập tức giãn ra, không tin nhìn về phía Tề Tiên Nhi.

"Nếu tôi đoán không sai, cô ta chính là mật thám mà tàn dư của Vu giáo sắp xếp vào phái Nga MiI"

Lý Trạch Vũ nói ra phỏng đoán của mình.

"Tiên Nhi, nói cho vi sư biết lời cậu ta nói đều là giả đi!"

Sư thái Diệt Tình liên tục lắc đầu, không tin được đồ đệ do chính tay mình nuôi dưỡng mười mấy năm lại là kẻ phản bội do tà giáo sắp xếp!

"Sư phụ, con, con..."


"Ngẩng đầu lên nhìn vi sư, nói răng đó không phải sự thật!"

Trong mắt sư thái Diệt Tình tràn đầy hy vọng mà ngắt lời.

Tê Tiên Nhi xấu hổ ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước, trào ra như nước vỡ đê, nghẹn ngào gật đầu: "Sư phụ, đồ nhỉ có lỗi với người!"

Cô ta biết nếu tiếp tục lừa gạt, sư thái Diệt Tình sẽ lựa chọn tin tưởng cô ta, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người

phía sau, cô ta biết mình không thể che giấu được nữa.

Sư thái Diệt Tình lảo đảo lùi về sau mấy bước như thể xác và tinh thần đều vỡ vụn.

"Sư phụ!" Cũng may đám người Tuệ Đàn kịp thời đuổi tới đỡ bà dậy. "Sư phụ, là đệ tử có lỗi với người!"

Tề Tiên Nhi bật khóc nức nở.

Tuệ Đàn không biết xảy ra chuyện gì, còn nghĩ Lý Trạch Vũ bắt nạt em mình nên hung hăng uy hiếp: "Tên nhãi ranh xấu hổ đến càn rỡ, chờ lát nữa cậu sẽ biết phái Nga Mi chúng tôi không phải chỗ mà ai cũng có thể giương oai."

Vừa nói xong thì: Rầm..."

Cánh cửa lớn từ từ mở ra, các đệ tử phái Nga Mi lao ra dày đặc.

"Mẹ kiếp!" "Thiếu gia, trong ba sáu kế, chuồn là thượng sách!"

Cẩu Phú Quý tóm lấy Lý Trạch Vũ chuẩn bị chạy trốn...

Bình Luận (0)
Comment