Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 247

Nhà họ Tân.

Tân Hạo Nhiên ngồi trên xe lăn, toàn thân nhìn vào màn đêm với vẻ phiền muộn không dứt.

Hai chân của gã hoàn toàn bị phế, bác sĩ đã phán cả đời này gã không thể đứng lên được nữa.

"Anh Hạo Nhiên, anh đừng quá buồn. Em sẽ ở bên anh cả đời này, không xa không rời.”

Một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi xuất phía sau, giọng nói có sự dịu dàng khó tả.

Tân Hạo Nhiên nắm lấy tay cô gái, cố tỏ vẻ cảm động: "Hà Nhi, có thể quen biết em là may mản lớn nhất của đời anh!"

Nghe vậy, trong lòng Ninh Hà ngọt như ăn mật: "Em cũng vậy

Trước hoa dưới trăng, lúc hai người đang như keo như sơn, một ông cụ gù lưng từ từ đi tới dưới ánh đèn.

Tân Hạo Nhiên lập tức đẩy Ninh Hà ở bên cạnh ra, vẻ mặt đầy phấn khởi.


"Ngài Tư Đồ!"

Tư Đồ Tiếu, giữ vị trí cao thủ đệ nhất của nhà họ Tân, từ xưa đến nay luôn luôn bí ẩn, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Trong trí nhớ của Tân Hạo Nhiên, số lần gặp đối phương từ nhỏ đến lớn có thể đếm trên đầu ngón tay, gã không khỏi †ò mò tại sao đột nhiên đối phương lại xuất hiện.

"Xương cốt nát vụn đứt lìa, chắc hẳn y thuật bình thường không thể chữa khỏi."

Tư Đồ Tiếu nhìn chằm chằm vào hai chân của Tân Hạo Nhiên, lắc đầu thở dài.

Tân Hạo Nhiên đang suy nghĩ tỉ mỉ thì chú ý tới bốn chữ "y thuật bình thường" trong miệng của đối phương.

Y thuật bình thường không thể chữa khỏi, vậy còn những y thuật không bình thường thì sao?

Nghĩ tới đây, Tân Hạo Nhiên kích động tới mức muốn đứng dậy nhưng lại loạng choạng ngã xuống đất.

"Anh Hạo Nhiên!"


Ninh Hà muốn tới đỡ.

"Hà Nhi, em đừng động!"

Tân Hạo Nhiên từ chối ý tốt của đối phương, lấy tay ép hai chân của gã thành tư thế quỳ: "Cầu xin ngài Tư Đồ giúp tôi một tay, chỉ cần ngài có thể giúp tôi chữa khỏi đôi chân, Hạo. Nhiên sẽ ghi nhớ ân tình của tiên sinh cả đời này!"

Tư Đồ Tiếu không đáp ứng cũng không từ chối, chỉ nhàn nhạt nói: "Năm đó cậu chỉ mới năm tuổi, lão phu đã nhìn ra tố

chất của thân thể cậu chính là thiên tài trong thiên tài!"

"Vốn dĩ lão phu muốn thu cậu làm đệ tử nhưng đáng tiếc là cậu lại bỏ võ theo văn, đi theo con đường chính trị!"

"Bây giờ lão phu hỏi lại cậu một lần nữa, cậu có sẵn lòng bái lão phu làm thầy không?"

Tư Đạo Tiếu cao ngạo, cậy thế sinh kiêu.

Lần này, ông ta tin chắc người thanh niên trước mặt sẽ không từ chối ý tốt của ông ta nữa.

"Ngài Tư Đồ, ngài thật sự có thể chữa khỏi cho hai chân của tôi sao?"

Tân Hạo Nhiên quan tâm nhất đến vấn đề này.

Bình Luận (0)
Comment