Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 262

Khi mặt trời mọc, vùng đất Tây Cương đã nhiễm một màu đỏ tươi.

Tiếng súng, tiếng pháo đạn, tiếng kêu r3n nối liền không dứt.

Binh lính đánh thuê của chín binh đoàn phối hợp vô cùng ăn ý, càng đánh càng hăng.

Mười hai chiến thần Tu La đã cho mọi người biết thế nào là thu hoạch trên chiến trường, nơi nào họ đi qua quân địch đều người chết ngựa đổ.

Mặc dù nhân số binh lính của nước Thần Tam nhiều, nhưng bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, hơn nữa vũ khí và sức chiến đấu đều yếu, hoàn toàn bị đối phương đè bẹp.

Chiến trường cách đó không xa.

Lý Trạch Vũ dựa lưng vào một gốc cây đại thụ, miệng ngậm thuốc lá, giống như là một khán giả đang xem phim.

Đúng lúc này, Melos dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc đồ của nước Thần Tam đến đây.

"Đại đương gia, bọn họ muốn đàm phán!"

Melos nói.

Người đàn ông trung niên chủ động mở miệng: "Tôi là sứ thần Mirhan của nước Thần Tam, hy vọng có thể đàm phán với các ngài."

Nhưng mà Lý Trạch Vũ lại bất động, hắn làm như không nghe thấy.

"Ngài có nghe thấy tôi nói không?"


Mặc dù Mirhan khó chịu với thái độ của đối phương, nhưng trước mắt bên phía mình đang hoàn toàn bị bao vây, ông ta cũng chỉ có thể cố nén sự bất mãn trong lòng.

"Muốn đàm phán?"

Lý Trạch Vũ nhìn từ trên cao xuống.

Mirhan lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy, ý của tướng quân Chachai của chúng tôi là hy vọng hai bên có thể ngưng chiến, đội quân của chúng tôi cũng sẽ rời khỏi lãnh thổ của nước Hạ ngay lập tức!

"Tôi không đồng ý!"

Lý Trạch Vũ lạnh lùng nói ra bốn từ.

Cái gì?

Mirhan sửng sốt, ông ta không ngờ đối phương sẽ trực tiếp từ chối.

Dù sao trong mắt ông ta, nước Thần Tam bọn họ chủ động muốn đàm phán, chắc hẳn nước Hạ phải vô cùng vui mừng.

"Ngài xác định phải làm như vậy sao?"

Mirhan căng thẳng hỏi.

Lý Trạch Vũ rít điếu thuốc, hắn sửa lại: "Có thể đàm phán, nhưng không phải bây giờ."


Hả? "Vậy đó là khi nào?" Mirhan buột miệng hỏi.

Lý Trạch Vũ bình tĩnh nói: "Chờ tôi đánh mấy người tàn phế, rồi đến nói chuyện saul"

Trước khi đến, hắn đã có quyết định rõ ràng, không phải chỉ đơn giản là đuổi người của nước Thần Tam ra khỏi nước Hạ.

Khi đối đầu với địch phải tàn nhẫn, bạn không tàn nhẫn, người ta sẽ nghĩ rằng bạn dễ bắt nạt!

Trước đó nước Hạ đánh thắng nước Thần Tam, đánh cho bọn họ sợ hãi, mới đổi lấy được hơn sáu mươi năm hòa bình.

Vậy nên lần này hắn cũng phải đánh tới khi đối phương sợ mới thôi!

"Mặc dù trước mắt các cậu chiếm ưu thế, nhưng binh lực của chúng tôi gấp mấy chục lần các cậu, chỉ cần tướng sĩ của chúng tôi điều chỉnh tốt trạng thái, đến lúc đó mấy người sẽ chết rất thảm!"

Mirhan tức giận, ông ta bắt đầu uy hiếp.

"Chậc, còn dám uy hiếp ông đây!"

"Bốp bốp!"

Lý Trạch Vũ xắn tay áo, nâng tay cho tên ngốc này hai cái bạt tail

"Cậu, cậu dám đánh tôi!"

Mặt Mirhan đỏ tía tai: "Hai quân đang giao chiến, không được giết sứ thần! Nếu cậu làm vậy sẽ bị thiên hạ thóa mại"

"Bốp!"

Melos bên cạnh tát Mirhan một cái, hắn ta cười lạnh nói: "Đám ma cà bông mấy người ngu xuẩn như vậy? Đại đương gia của bọn tôi không giết ông, ông đang uy hiếp cái gì vậy?"

"Cái này..."

Bình Luận (0)
Comment