Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 272

"Có thể hưởng vinh hoa phú quý vô tận!" Tân Chấn nhẹ nhàng nói.

"Xí! Ông cảm thấy tôi đây thiếu tiền sao?" "Ách!"

Tân Chấn cảm thấy mình ẩu rồi.

Người nhà họ Lý làm sao có thể bị tiền mua chuộc được! Nhưng nếu nghĩ lại một chút, tiền không mua được, quyền lực thì có vẻ cũng không có tác dụng, hình như người ta căn bản không thiếu một cái gì.

"Hay là ông biết điều nói tôi nghe Nam Cung Thạc đang ở đâu đi, sức kiên nhẫn của tôi có hạn!"

Lý Trạch Vũ vốn còn muốn xâm nhập Vu Giáo để điều tra thử, nhưng nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy không cần thiết.

Chỉ cần bắt được Nam Cung Thạc là có thể tiêu diệt Vu Giáo trong nháy mắt!

"Muốn biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ cậu không?"

Đột nhiên, Tân Chấn nói ra một câu làm mặt Lý Trạch Vũ biến sắc.

"Soạt! Lý Trạch Vũ đứng dậy, trên người hắn tỏa ra một khí thế lạnh như băng, giọng nói cũng rét lạnh: "Nói ra hết những gì ông biết!"

"Chỉ cần cậu đồng ý gia nhập Vu Giáo, vậy thì cậu sẽ có thể biết mọi chuyện!"


Tân Chấn không sợ chút nào. "Vèo!"

Lý Trạch Vũ vọt đến trước mặt Tần Chấn, hắn đưa tay muốn nắm lấy cổ họng đối phương.

"Ầm ầm!" Không ngờ Tần Chấn tuổi đã cao nhưng lại có thể phản ứng nhanh chóng lạ thường, ông ta không những tránh mà còn có thể đánh ra một đòn.

Trong khoảnh khắc hai người tách ra, ghế sa lon chung quanh bị đánh văng lộn xộn.

Lý Trạch Vũ có chút bất ngờ với thực lực Tân Chấn, ông ta còn mạnh hơn Trần Huyền một bậc, hăn là ngang hàng với người sáng lập Long Tổ, Long Thanh Phong.

"Cậu thật sự cho là mình có thể giết tôi?”

"Ha ha ha!"

Tân Chấn cất tiếng cười to.

"Ếch ngồi đáy giếng!"

Lý Trạch Vũ nói với đối phương bốn chữ, ngay sau đó chợt nắm chặt tay phải, đấm đánh ra.

Không có động tác võ thuật đẹp mắt, chỉ là một cú đấm rất bình thường, nhưng trong mắt Tân Chấn, cú đấm này như có sức mạnh dời núi, đánh hổ.

Trong lòng có một âm thanh nhắc nhở ông ta đừng cố gắng lấy đá chọi đá!

Từ trước đến giờ Tân Chấn vẫn luôn cẩn thận, ông ta chợt lui lại, không đụng chạm với hướng tấn công của đối phương.

Thế nhưng tốc độ của Lý Trạch Vũ đâu phải thứ ông ta có thể so sánh?

"Choang choang!"

Cú đấm chưa đến nơi, nhưng năng lượng trong cú đấm lại bộc phát ra, đi trước một bước mà đánh vào người Tân Chấn.

"A!"

Tân Chấn ngã xuống đất lăn mấy vòng, phụt một tiếng, khạc ra một ngụm máu lớn.


Lý Trạch Vũ không dừng lại, hản nhấc chân đạp "rắc rắc!" hai tiếng.

Hai chân Tân Chấn cứ thế bị đạp gãy.

Lần này Lý Trạch Vũ không cần lo ông ta sẽ chạy.

Tân Chấn đau đến tái mặt, nhưng ông ta vẫn cắn răng không cầu xin tha thứ, ngược lại vẫn không sợ hãi mà nói: "Cậu dám giết tôi sao? Nếu như tôi chết, cậu sẽ vĩnh viễn không biết cha mẹ mình chết như thế nào!"

"Ông đây không thể giết ông, nhưng ông đây có thể khiến cho ông sống không bằng chết!"

"Bụp bụp!"

Trong lúc nói chuyện, Lý Trạch Vũ điểm mấy cái lên những chỗ huyệt vị trên người Tân Chấn.

"Cậu... Cậu muốn làm gì?"

"Mẹ kiếp, a... "

Tân Chấn còn chưa dứt lời đã cảm giác được.Trong cơ: thể ông ta như có vô số con kiến đang gặm cản, cho dù có sức chịu đựng hơn người nhưng cũng không nhịn được mà phải kêu r3n.

Đây là dấu hiệu cổ trùng phát tác!

Ánh mắt Tân Chấn lộ ra vẻ sợ hãi không che giấu được.

"Ha ha, chắc ông cũng rất quen thuộc với mùi vị này nhỉ."


Ánh mắt Lý Trạch Vũ rất dữ tợn, hắn nhắc nhở: "Chỉ cần ông ngoan ngoãn nói ra câu trả lời tôi mong muốn, tôi có thể giúp ông giải hết cổ trùng trong cơ thể, từ nay về sau ông sẽ có thể thoát khỏi sự khống chế của Vu Giáo!"

"Aa.."

"Cậu đang nói thật sao?"

Tân Chấn nửa tin nửa ngờ.

"Bụp bụp bụp!"

Lúc này Lý Trạch Vũ lại điểm lên người đối phương mấy cái.

"Hô..."

Tân Chấn mồ hôi đầm đìa, nhưng cơn đau tê tâm liệt phế trong cơ thể cũng dần dần biến mất.

Lý Trạch Vũ đứng trên cao nhìn xuống đối phương.

"Bây giờ thì ông có thể nói..."

Bình Luận (0)
Comment