Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 280

Nhà hàng Y Nhân là một địa điểm nổi tiếng dành cho các. cặp đôi ở Tuyên Thành.

Trong một góc trên lầu hai, Diệp Khuynh Thành cô đơn lẻ bóng ngồi đợi tận ba tiếng đồng hồ. Đây là lần thứ hai cô bị đàn ông cho leo cây, hơn nữa còn là cùng một người. Tâm trạng của cô lúc này chẳng khác màn mưa ngoài cửa sổ là bao - sấm sét giữa trời quang.

"Chào cô, đã đến giờ nhà hàng của bọn tôi đóng cửa rồi ạt" Nhân viên phục vụ tỏ vẻ áy náy, mở miệng nói.

"Bộp!" Diệp Khuynh Thành lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu, đặt lên bàn: "Mở cửa tiếp, tốn bao nhiêu tiền cũng không saol"

“Thưa cô, thật ngại quá, nhà hàng chúng tôi không có quy định đó ạ!" Phục vụ khó xử đáp.

"Vậy đi nói với giám đốc của cậu rằng tôi muốn mua lại nhà hàng này!" Diệp Khuynh Thành khí phách trả lời.

Phục vụ chỉ đành xấu hổ rút lui.


Lát sau, có một cô gái mặc đồ công sở bước tới, mỉm cười hỏi: "Chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô?"

"Một trăm triệu, mua lại nhà hàng này!" Diệp Khuynh Thành nói ngắn gọn.

"Chuyện này..." Nụ cười trên mặt quản lý lập tức cứng lại, sau đó không kiềm nổi sự vui mừng mà nói: "Xin cô chờ cho. một lát, tôi sẽ lập tức liên hệ với ông chủ ngay."

Nhà hàng này cùng lắm chỉ tầm hai mươi, ba mươi triệu, giờ lại có người ra giá cao gấp ba lần để mua lại, chắc chắn ông chủ của các cô sẽ vui lắm cho xem.

Với Diệp Khuynh Thành mà nói, một trăm triệu chẳng phải con số gì lớn. Cô chỉ muốn tiếp tục ngồi đợi, tới khi nào người đàn ông kia chịu tới mới thôi!

Tại sơn trang Nguyệt Lạc.

Lý Trạch Vũ nhanh chóng mặc quần áo tử tế, thừa dịp Trần Thanh Tuyết ngủ say rón rén rời khỏi phòng. Nhưng hắn lại không biết rằng, khoảnh khắc cửa phòng hé mở, Trần Thanh Tuyết đang nghiêng người ngủ say bỗng lặng lẽ mở. mắt.

"Cạch!" Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Lúc này, hai dòng lệ trong suốt cũng chảy dài trên gò má Trần Thanh Tuyết. Cô thật không ngờ cuối cùng Lý Trạch Vũ vẫn bỏ cô lại, đi gặp người phụ nữ kia.

Chẳng lẽ người đó thật sự quan trọng hơn cả mình sao? - Cô tự hỏi thầm bản thân trong lòng.

Cùng lúc này.


Lý Trạch Vũ vừa bước ra khỏi biệt thự đã đụng phải một người quen.

Là Mộc Hăng Sinh!

"Cậu Lý, tôi cầu xin cậu, mau đưa thuốc giải cho tôi đi!" Vừa mới chạm mặt, Mộc Hằng Sinh đã quỳ xuống đất cái rầm. Mấy hôm trước, lão ta từng bị Lý Trạch Vũ cưỡng chế đút cho một viên thuốc không rõ tác dụng, ban đầu cứ tưởng Lý Trạch Vũ chỉ đang hù lão ta mà thôi, ai ngờ đầu, kể từ hôm qua, lão ta bỗng thấy ngứa ran khắp người, hơn nữa tần suất ngày càng nhiều. Cảm giác ngứa ngáy đó vô cùng mãnh liệt, không thể nào chịu nổi, đôi lúc chỉ muốn gãi rách cả da cả thịt.

Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông.

Mộc Hãng Sinh biết rất rõ chỉ có tìm tới Lý Trạch Vũ thì may ra mình mới được cứu, nên đã ba chân bốn cảng chạy tới Tuyên Thành. Vượt qua vô số hiểm nguy, trắc trở, cuối cùng lão ta cũng biết tin Lý Trạch Vũ hiện đang ở sơn trang Nguyệt Lạc...

"Giờ ông đây không rảnh tâm sự với ông, cút sang một bên đi." Lòng Lý Trạch Vũ nóng như lửa đốt.

Nhưng Mộc Hằng Sinh đâu thể nào buông tha cho hắn dễ dàng, mặt dày ôm chặt lấy chân của hẳn, khóc chảy cả nước mắt nước mũi: "Cậu Lý à, cầu xin cậu đưa thuốc giải cho tôi đi mà, tôi có thể nói cho cậu một chuyện vô cùng quan trọng!"

"Chuyện gì?" Lý Trạch Vũ vô thức hỏi lại.


Mộc Hăng Sinh khóc không ra nước mắt đáp: "Cậu Lý, cậu đưa thuốc giải cho tôi trước đi, tôi hứa sẽ không lừa cậu đâu, tôi cũng không có cái gan đói"

"Vụt!" Lý Trạch Vũ ném một viên thuốc tới miệng Mộc Hãng Sinh, lão ta chẳng hề do dự mà há miệng nuốt lấy. Nhìn dáng vẻ sợ chết của lão ta, hắn thật sự không hiểu tại sao loại người này lại dạy dỗ ra được đồ đệ tốt như Khương Mộ Bạch chứ?!

"Phù... phù... Mộc Hăng Sinh há to miệng th ở dốc, cảm giác ngứa ngáy trên người dần biến mất.

"Nói đi, có chuyện lớn gì?" Lý Trạch Vũ thúc giục.

Mộc Hãng Sinh không dám giấu diếm, lập tức nói đúng sự thật: "Đệ tử Tê Tiên Nhi phái Nga Mi gặp nạn!"

Hả?

Bình Luận (0)
Comment