Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 3

Chiếc Bentley màu vàng đi cả đoạn đường thông suốt, sau mười mấy phút dừng lại bên ngoài một tòa dinh thự rộng rãi khí thế có diện tích hơn ngàn mét vuông.

"Nhà họ Lý"

Biển hiệu trên cửa lớn khắc hai chữ lớn rất sống động, vừa nhìn đã biết xuất xứ từ tay danh gia.

Sau khi Lý Trạch Vũ xuống xe thì ngắm nhìn bốn phía, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen.

Ba năm chưa về, mọi thứ nơi này như đã thay đổi nhưng dường như cũng không đổi gì hết.

"Gâu gâu gâu!"

Tiếng chó sủa khiến Lý Trạch Vũ phục hồi tinh thần, nhìn kỹ mới thấy một con chó Scotland đang sủa hẳn.

Lý Trạch Vũ sải bước đi tới nhấc chú chó Scotland lên cao, tát bốp bốp" vào cái miệng rộng của nó.

"Ẳng ẳng!" Đôi mắt chó Scotland lóe lên sao kim.

"BịchI" Lý Trạch Vũ tiện tay ném cho Vật Tương Vong, dặn dò: "Làm thịt, tối đến dùng nó nấu nồi lẩu."

"AI" Vật Tương Vong ngây ngốc tại chỗ, có lòng tốt nhắc nhở: "Thiếu gia, đây chính là Lassi trước kia anh thương nhất đó, thật sự muốn làm thịt hả?”

"Mẹ nó, chó ngoại chính là chó ngoại, mới mấy năm không gặp ngay cả bố mày cũng không nhận ra! Loại súc sinh này giữ lại có ích lợi gì?"

Sau khi vứt lại một câu, Lý Trạch Vũ nhanh chân đi vào trong phủ, nhưng vừa đi chưa được mấy bước thì ngừng chân Và xoay người.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong vốn cho rằng hắn đổi ý, chẳng ngờ người này nói thẳng: "Nhớ cho nhiều cẩu kỷ tí."

Đậu xanh!

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lần lượt ngã quy.


Đúng lúc này.

Lý Trạch Vũ vừa đi vào cửa lớn nhà họ Lý, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc áo vest thẳng thớm đúng lúc tiến vào.

"Em... Em họ."

Lúc người đàn ông trông thấy Lý Trạch Vũ thì vẻ mặt lập tức thay đổi, giống như gặp ma giữa ban ngày.

"Lâu rồi không gặp, anh họ."

Lúc Lý Trạch Vũ nói chuyện, nơi khóe miệng nở nụ cười gian xảo.

Ba năm không gặp không lâu lắm cũng không tính là ngắn, đủ để khiến hắn bình tĩnh lại đi phân biệt ai là người ai là ma.

Ngay cả Lý Tu trước mặt, từ nhỏ đến lớn chăm sóc hẳn chu đáo tỉ mỉ, thậm chí là nói gì nghe nấy.

Chỉ là...

Vụ án phong lưu ba năm trước, người sau lưng giật dây hẳn khiếm nhã với Diệp Khuynh Thành chính là người anh họ này.

Lý Trạch Vũ vô cùng thông suốt.

Hản là dòng độc đỉnh của nhà họ Lý mà Lý Tu chỉ là dòng thứ, nếu như hẳn xảy ra chuyện gì thì Lý Tu chính là người được chọn duy nhất cho vị trí người kế thừa gia chủ nhà họ Lý tương lai.

Thứ tốt như vậy có thể khiến anh em trở mặt thành thù cũng không có gì lạ.

"Em họ, em trở về lúc nào vậy?"

Vẻ hoảng sợ hiện rõ trên mặt Lý Tu. Mặc dù mấy ngày trước anh ta nghe tin đồn gia tộc muốn móc nối quan hệ nên lôi Lý Trạch Vũ từ nơi quỷ quái kia ra

nhưng không phải còn chưa bảt đầu tiến hành sao?

Hơn nữa cho dù tiến hành thì ít nhất cũng mất nửa năm đến một năm, nào có nhanh như vậy?

"Ha ha ha, chuyện này nói ra rất dài dòng."

Lý Trạch Vũ vỗ vai Lý Tu, cười nói: "Hôm nào đợi em rảnh sẽ chọn thời gian từ từ kể cho anh."

Chẳng biết vì sao, nụ cười trên mặt Lý Trạch Vũ càng rực rỡ, trong lòng Lý Tu lại càng cảm thấy không rét mà run.

Cảm giác này giống như bị hồng hoang mãnh thú để ý vậy, khiến anh ta cực kỳ khó chịu.

“Trạch VũI" Bỗng nhiên một giọng nói đanh thép truyền tới.

Lý Trạch Vũ giương mắt nhìn lên, một ông lão mặc quân trang, tóc mai hai bên trảng xóa đi như bay tới.

"Ông nội." Lý Tu hơi cúi đầu, cung kính gọi một tiếng.

Người đến tên Lý Định Quốc, gia chủ hiện tại của nhà họ Lý, nguyên soái quân đoàn Hổ Khiếu, cũng là ông nội ruột của Lý Trạch Vũ.

"Lão Lý.

Lý Trạch Vũ gãi đầu một cái, cười ha ha nói: Mấy năm không gặp, phong thái ông vẫn hệt như xưa."


Khoảnh khắc nhìn thấy cháu trai, nguyên soái quân đoàn chinh chiến hơn nửa đời người như Lý Định Quốc kích động đến rơi nước mắt.

Con trai con dâu còn trẻ chết sớm, điều khiến ông ấy lo lắng nhất chỉ có người cháu Lý Trạch Vũ này.

Sau khi kích động thì Lý Định Quốc bỗng hình như nghĩ tới điều gì, mặt mũi đầy sợ hãi hỏi: "Sao cháu trở về đây?"

"Đương nhiên là đi máy bay về, cũng không thể đi bộ về chứ-" Lý Trạch Vũ cười ha ha.

"Đừng có đùa giỡn với ông, ông hỏi cháu làm sao đi ra khỏi chỗ đó?" Lý Định Quốc bỗng cao giọng.

Sắc mặt Lý Trạch Vũ vô cùng bình tĩnh, không hề sợ hãi: "Lão Lý, ông cũng đừng hung dữ với cháu, còn hung dữ với cháu ông có tin cháu bảo ông cố Lý đánh ông không."

"Thứ vô liêm sỉ." Lý Định Quốc lập tức thẹn quá thành giận, khó chịu nói: "Thằng nhóc cháu lại dám uy hiếp ông đây?"

Lúc đang nói chuyện, ông ấy quen tay cởi dây thắt lưng bên hông xuống, dáng vẻ muốn đánh người.

Thấy một màn này, Lý Trạch Vũ nhanh chân chạy vào trong.

Lúc này Lý Định Quốc đuổi theo.

Trước nhà chính có một vườn rau, mới trồng một số loại rau quả theo mùa.

Một cụ già râu hoa râm, mặt đầy nếp nhăn cầm một cái cuốc, đang chuyên tâm nhổ cỏ trong ruộng.

Ánh nắng xuyên qua kẽ hở lá cây chiếu vào trên người ông ấy, từng vệt loang lổ giống như thần tích.

Lý Viễn Sơn, ông cụ nhà họ Lý, một trong những người có công lớn còn sót lại của nước Hạ, dậm chân một cái đủ khiến cả nước Hạ rung chuyển vì nó, cho dù là Long Chủ đương thời cũng phải khách khí ba phần với ông ấy.

"Ông cố Lý! Đứa con bất hiếu ngoài kia của ông lại muốn đánh cháu kìa, ông vẫn có tâm trạng ở đây chơi bùn à."

Nghe được ba chữ "ông cố Lý", bỗng nhiên toàn thân Lý Viễn Sơn rung động.

Trong ký ức, trên đời này chỉ có một người dám gọi ông ấy như vậy!

Đúng như dự đoán.

Lúc Lý Viễn Sơn xoay người lại, bóng hình quen thuộc kia đập vào mắt, ông ấy ngay lập tức không kìm được nước mắt nói: "Ha ha ha, thăng nhóc thối, cháu trở về thật à."


Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: "Vui không, kích động không?"

"Ha ha ha..." Lý Viễn Sơn bước lên bờ ruộng, sau đó đi vòng quanh Lý Trạch Vũ hai vòng, vô cùng kích động nói: "Lớn rồi, mấy năm không gặp lại đẹp trai hơn, cơ thể cũng càng rẳn chắc hơn...

Lý Trạch Vũ cười hì hì, đang muốn mở miệng.

"Thằng nhóc con, cháu đứng lại cho ông."

Lý Định Quốc bước nhanh tới.

Mắt thấy con trai nổi giận đùng đùng chạy tới, hơn nữa trong tay còn cầm một cái dây lưng, gương mặt Lý Viễn Sơn lập tức tối sầm: "Mẹ nó, con lại muốn đánh chất trai cưng của cha à?"

"Không phải, cha, cha nghe con nói...

Lý Định Quốc lập tức giống như đứa trẻ mắc sai lầm, cũng không dám thở mạnh.

Lý Viễn Sơn khoát tay áo một cái, vẻ mặt và giọng nói đều †ỏ ra nghiêm túc mà ngắt lời: "Cha không nghe giải thích gì hết, sau này nếu con còn dám động đến một cọng lông của chắt trai cha, con có tin ông đây lột da con không?”

"Vâng vâng vâng." Lý Định Quốc gật đầu lia lịa.

Trên đời này có thể khiến cho vị nguyên soái quân đoàn Hổ Khiếu này cúi đầu, e rằng chỉ có vị cha già trước mắt ông ấy. thôi.

Nhìn ông cố dạy dỗ ông nội, Lý Trạch Vũ xém chút nữa bật cười.

Lý Định Quốc âm thầm lườm hẳn một cái, dường như lại muốn nói: "Thằng nhóc thối, cháu đợi đấy cho ông."

"Đúng rồi!" Bỗng nhiên Lý Viễn Sơn nhíu mày, nghiêng đầu dò hỏi Lý Trạch Vũ: "Thằng nhóc cháu làm sao trở về từ nơi quỷ quái kia được thế?"

"Vừa nãy đã nói với lão Lý một lần rồi, ông cố Lý lại hỏi nữa Lý Trạch Vũ bĩu môi, dáng vẻ mất kiên nhẫn.

"Ngoại trừ đi máy bay về, cháu còn có thể đi bộ về sao? Đúng là..."

Bình Luận (0)
Comment