Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 329

Dù sao trong võ lâm người mạnh là vua, thực lực của Lý Trạch Vũ còn ở đó, bình thường mà nói chỉ có phần ông ta lấy lòng người ta.

"Tống chưởng môn, từ đáy lòng tôi cảm thấy hai ta mới quen đã thân." "Tri kỷ." Tống Thành Công vội hùa theo: "Tôi cũng có loại cảm giác này."

"Thật à?" Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: "Nếu đã như vậy, không bằng hôm nay chúng ta chém đầu gà, đối giấy vàng, kết làm anh em khác họ thế nào?”

"Lý... Lý thiếu hiệp nói thật chứ?" Vẻ mặt Tống Thành Công không thể tin nổi.

Ông ta đang nghĩ nên giữ gìn mối quan hệ với Lý Trạch Vũ thế nào, không ngờ bỗng nhiên người ta tìm ông ta kết bái.

Cảm giác này giống như ngủ gà ngủ gật đã có người đưa gối tới, cực kỳ dễ chịu.

"Nếu như Tống chưởng môn ghét bỏ tại hạ thì xem như chưa nói vậy." Dáng vẻ Lý Trạch Vũ khổ sở.

Tống Thành Công vỗ vai hắn, kích động nói: "Chú em Lý nói gì vậy, em xem trọng anh Tống là phúc của anh Tống, sao anh Tống có thể ghét bỏ chứ."


"Đã như vậy thì em xem như là thật nhé." Lý Trạch Vũ nghiêm túc nói: "Sau này chúng ta chính là anh em, chuyện của anh cũng là chuyện của em, chuyện của em

cũng là chuyện của anh Tống, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."

"Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia." Tống Thành Công thề son sắt bảo đảm nói.

Lý Trạch Vũ lấy một tờ chỉ phiếu từ trên người ra rồi đưa tới trước mặt Tống Thành Công nói: "Anh Tống, trong tấm thẻ này có một trăm triệu, là chú em mời anh uống trà."

Một trăm triệu!

Tống Thành Công nuốt một ngụm nước bọt.

Mặc dù chưởng môn phái Tuyết Sơn như ông ta không thiếu tiền, nhưng điều đó chỉ giới hạn ở mức "không thiếu", hoàn toàn không liên quan gì tới ba chữ "kẻ có tiền".

Một trăm triệu, ông ta sống hơn năm mươi năm còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

"AI Không được, không được...

Tống Thành Công ngoài miệng nói không được, nhưng lại vội vàng nhận lấy thẻ ngân hàng nhét vào túi, giống như sợ đối phương đổi ý vậy.

"Chú em Lý, sau này em chính là em ruột của anh, hễ em có chuyện gì cần giúp một tay... Bộp bộp!" Tống Thành Công vỗ ngực: "Xông pha khói lửa, không chối từ."

"Làm anh em là từ cái tâm."

"Làm anh em là từ cái tâm." Hai người một trước một sau hứa hẹn.


Ha...

Tống Thành Công nặng nề hút một hơi thuốc lá, chỉ cảm thấy mình gặp may.

Không chỉ móc nối quan hệ với siêu cấp cường giả như Lý Trạch Vũ này, còn vô duyên vô cớ có được một trăm triệu.

Điều này khiến ông ta hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không.

"Anh Tống, em có một yêu cầu quá đáng..." "Chú em Lý nói như vậy anh mất hứng đó."

Lý Trạch Vũ còn chưa nói xong, Tống thành Công đã ngắt lời: "Cái gì gọi là yêu cầu quá đáng, Làm anh em là từ cái tâm, chuyện của em cũng là chuyện của anh."

"Ha ha, em thích tính cách sảng khoái này của anh Tống."

Lý Trạch Vũ giơ ngón tay cái lên nói: "Chắc hẳn anh Tống cũng biết quan hệ giữa em và Tề Tiền Nhi kia không tâm thường, vậy... đàn ông mà, anh hiểu chứ."

"Anh hiểu anh hiểu, chú em có chuyện cứ nói đừng ngại." Tống Thành Công nở nụ cười.


Lý Trạch Vũ gật đầu nói: "Là như vầy, không phải em đang theo đuổi Tê Tiên Nhi sao, nhưng cô ấy cho em một câu hỏi khó, muốn để em giúp cô ấy giành được hạng nhất đại hội Võ Đạo mới bằng lòng đi theo em."

Nghe nói như thế, mắt Tống Thành Công không khỏi xoay chuyển.

Có thể lên làm chưởng môn phái Tuyết Sơn, có thể thấy thân thủ và trí thông minh của ông ta cũng sẽ không kém, dăm ba câu của Lý Trạch Vũ thì ông ta đã biết tâm tư đối phương rời.

Hơn nữa cũng đoán được tại sao đối phương vô duyên vô cớ kết giao với mình, còn sảng khoái cho một trăm triệu.

Đợi đã!

Quán quân là Tề Tiên Nhi, vậy chẳng phải ai đánh cược cho Lý Trạch Vũ lúc trước đều sẽ thua sao?

Thua thì thua vậy, dù sao cũng không phải mình thua.

"Chú em Lý yên tâm, đợi lát nữa cô Tề và sư muội anh đánh nhau, người thắng chắc chắn là cô Tề."

Bình Luận (0)
Comment